Biệt thự của Diệp Đình nằm ở vùng ngoại thành.

Khi người lái xe đưa Dương Gia Lập đến đó thì đã là buổi tối, bầu trời chuyển màu tối đen như mực, bên trên lác đác vài ngôi sao, thanh cao vong vắt.

Gió đêm thổi tới mang theo hơi lạnh của tuyết còn đọng lại, lạnh đến thấu xương.

Dương Gia Lập khép chặt vạt áo lại, ôm hành lí đứng dưới ánh đèn sáng rực của biệt thự.

Do dự một lúc lâu, cậu mới hạ quyết tâm mở cửa đi vào.

Ngay lúc đặt chân vào biệt thư, Dương Gia Lập cảm thấy mình như là Mai Shiranui* không biết sống chết, lại giống như là cừu vui vẻ ngây ngây ngô ngô bước vào hang sói.

Hồn nhiên không biết mình đang bị một con sói dữ nhe răng nanh nhìn chằm chằm.

*Một tướng trong trò chơi King Of Fighter.

Cậu lạnh lẽ nuốt nước bọt, cảm thấy lúc mình bước vào nhà ma cũng không bất an bằng lúc bước vào biệt thự của Diệp Đình, mẹ nó chứ.

Cậu giả vờ bình tĩnh bước vào bên trong phòng khách.

Dương Gia Lập ôm hành lý của mình, cẩn thận liếc nhìn căn phòng một lần.

Xung quanh chỉ toàn là ánh đèn rực rỡ, cậu không nhìn thấy người.

Cậu còn đang tự hỏi thì bỗng nhiên ở khúc ngoặt cầu thang bên trên phát ra tiếng bước chân.

Nhìn bộ dáng của Diệp Đình hình như là vừa mới tắm xong, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc đen hơi ướt.

Bộ ngực rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo choàng tắm rộng thùng thình.

Trên tay hắn ta lắc lư ly rượu vang đỏ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu hắt lên bức tường bên trong.

Diệp Đình uống một ngụm vang đỏ, nghiêm túc đánh giá cách ăn mặc của Dương Gia Lập, nói: “Tại sao lại ăn mặc như thế này? Quần phai màu hết rồi.”

Dương Gia Lập mất tự nhiên lấy tay che lại, hừ nhẹ nói: “Cái này gọi là thời trang.

Anh thì biết cái gì, tôi cũng không phải là tiêu tiền của anh.”

Diệp Đình cong khoé môi lên, không trả lời lại.

Hắn từ trên lầu đi xuống, lướt ngang qua Dương Gia Lập đang dùng ánh mắt đề phòng nhìn mình, đi đến bên cửa biệt thự, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa này không hiểu tại sao lại khiến Dương Gia Lập giật mình.

Một căn biệt thự ở vùng ngoại thành lớn như thế này, đóng cửa lại chỉ còn lại cậu và Diệp Đình.

Nếu như có thể tận dụng tốt thời cơ, trăng thanh gió mát*, xuống bếp lấy con dao lẻn vào phòng ngủ, sau đó….

*月黑风高: Nguyệt hắc phong cao ( Mình không biết thành ngữ trung quốc này nên dịch sao cho hay thế nên mình đã thay thành một thành ngữ của Việt Nam gần nghĩa với nó)

Dương Gia Lập lén lút liếc nhìn Diệp Đình đang nhàn nhã uống rượu vang đỏ.

Cơ ngực ẩn hiện dưới lớp áp choàng dài cùng với cánh tay to khoẻ rắn chắc lộ ra từ ống tay áo.

Cậu chẹp chẹp miệng, nghĩ thầm: Bỏ đi bỏ đi, đợi cậu đi ngủ rồi thì trong mơ cái gì cũng có thể làm.

Diệp Đình lắc lắc ly rượu, đưa tay chỉ về một hướng: “Phòng của cậu.”

Dương Gia Lập ôm hành lý của mình đi vào phòng, yên lặng sắp xếp đồ đạc.

Tạm thời Diệp Đình cũng không muốn quấy rầy cậu.

Hắn cầm máy tính bảng lên bắt đầu trả lời email của cấp dưới và giải quyết một số việc vặt khác.

Chờ đến khi hắn xử lí xong cái email cuối cùng của ngày hôm nay, hắn mới bỏ máy tính bảng xuống.

Cầm ly rượu lên, lặng lẽ đi đến cửa phòng Dương Gia Lập.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, mặc dù ấm áp nhưng lại có chút tối tăm.

Hành lí không nhiều, Dương Gia Lập rất nhanh đã dọn xong.

Cậu ngồi ở mép giường đưa lưng về phía Diệp Đình.

Có một chú mèo nhỏ trốn trong túi áo khoác của cậu, để lộ cái đầu nhỏ như quả bóng ra ngoài, nó đang dùng móng vuốt của mình bắt lấy mấy sợi chỉ bị rơi ra trên quần áo của Dương Gia Lập chơi đùa.

Dương Gia Lập cứ yên lặng ngồi như vậy, cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.

Ánh đèn chiếu lên một bên sườn mặt, cậu vẫn ngồi đó, bất động tựa như một tác phẩm điêu khắc, mất đi sức sống.

Diệp Đình đứng cách khung cửa, không làm phiền đến cậu, chỉ đứng từ xa mà nhìn như vậy.

Hắn nhìn cậu rất lâu, không hiểu tại sao hắn cứ cảm thấy bộ dáng ngây ngốc ngồi một mình ở đó của Dương Gia Lập lúc này so với bộ dáng trong trí nhớ của hắn có gì đó không đúng, quá khó để giải thích rõ ràng.

Diệp Đình uống hết rượu vang còn thừa lại trong ly, yên lặng đi lên lầu trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

...[comchientrungne.wordpress.com]

Hắn mơ một giấc mơ.

Trong mơ là một mảnh tối tăm, hắn mơ hồ nhìn thấy Dương Gia Lập đang đứng phía trước cách hắn không xa, cậu đưa lưng về phía hắn từng bước từng bước đi xa hơn.

Diệp Đình nghĩ thầm muốn đuổi theo cậu nhưng bước chân của hắn lại nặng như chì, căn bản không thể nhấc chân lên được.

Hắn chỉ có thể hướng theo bóng lưng của Dương Gia Lập nói: “Dương Gia Lập, cậu đứng lại.”

Bước chân của Dương Gia Lập không dừng lại, vẫn tiếp tục bước đến một nơi tối tăm.

Thanh âm Diệp Đình càng lạnh lẽo và âm trầm hơn, giọng nói mang theo cảm giác đe doạ: “Dương Gia Lập, tôi nói cậu đứng lại, cậu không được phép rời đi.”

Dương Gia Lập vẫn không quay đầu lại, bước đi càng lúc càng nhanh.

Diệp Đình có hơi căng thẳng, vừa định hét lên lần nữa, ngước mắt lại nhìn thấy cái nơi tối đen như mực cách đó không xa lộ ra một bia mộ.

Bên trong màn đêm tối đen là một nghĩa trang âm u, tối tăm và lạnh lẽo.

Lần này Diệp Đình thật sự đã sợ hãi, hắn không còn mang dáng vẻ bình tĩnh kiêu ngạo lạnh lùng của ngày thường, hắn hướng tới vị trí Dương Gia Lập hét to: “Dương Dương, đừng đi nữa, trở lại đây, Dương Dương, trở lại đây.”

Dương Gia Lập quay đầu nhìn Diệp Đình, từ hốc mắt đỏ hoe, nước mắt đột nhiên rơi xuống, môi cậu khẽ nhấp nháy như đang muốn nói gì đó.

Cuối cùng vẫn không nói ra thành lời, bước chân đã bước vào mộ địa*, cả người hoàn toàn chìm trong bóng tối….

*nghĩ trang

Diệp Đình bị cơn ác mộng này doạ tỉnh.

Chất lượng giấc ngủ cũng như thói quen làm việc và nghỉ ngơi của hắn trước giờ vẫn luôn được duy trì khá tốt, vì thế rất ít khi mơ phải mấy cơn ác mộng thế này.

Trong bóng tối, hơi thở của Diệp Đình trở nên dồn dập, đưa tay lên sờ trán, trên tay đã đầy mồ hôi lạnh.

Diệp Đình dừng lại hồi lâu, ánh mắt từ từ khôi phục dáng vẻ bình tĩnh của ngày thường.

Hắn xốc chăn lên đi xuống lầu, nhẹ nhàng đi đến bên cửa phòng của Dương Gia Lập.

Hắn nhìn đồng hồ trên tường, đồng hồ đã điểm 4:20 sáng, là rạng sáng.

Diệp Đình lấy chìa khoá dự phòng của căn phòng, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Trong phòng có đầy đủ hệ thống máy sưởi, trên chiếc giường to rộng nhô lên một khối lớn.

Dương Gia Lập đang ngủ, hơi thở đều đều.

Diệp Đình thận trọng bước vào, hắn ngồi ở mép giường nhìn dáng vẻ đang ngủ say sưa của cậu, nhịp tim dần dần bình tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, hắn đi đến ngăn tủ lấy ra một chai thuốc mỡ, nặn ra một ít.

Sau đó nhẹ nhàng, chầm chậm vén góc chăn lên, bôi một lớp mỏng thuốc mỡ lên mắt cá chân của Dương Gia Lập.

Đặt chai thuốc mỡ về lại vị trí cũ, Diệp Đình lần nữa ngồi xuống mép giường.

Hắn nhìn hàng mi đang rũ xuống của Dương Gia Lập, nhẹ giọng cười nói: “Vẫn giống hệt như trước, một khi đã ngủ rồi thì dù có ngủ không thoải mái đi nữa, gọi như thế nào cũng không chịu tỉnh.”

Hắn chậm rãi cúi đầu, quan sát kĩ khuôn mặt Dương Gia Lập, nói: “5 năm.”

“Từ khi chia tay ở buổi lễ tốt nghiệp, đến tận bây giờ, khi em một lại lần nữa sống trong nhà tôi, đã là 5 năm rồi.”

Diệp Đình nhẹ nhàng chạm vào môi Dương Gia Lập, nụ cười dần dần mất đi, ánh mắt trở nên sâu thẳm và lạnh lẽo: “Bảo bối, khi đó em biết rõ tôi yêu em nhiều như thế nào mà.

Tại sao em lại có thể nói ra hai từ chia tay dễ dàng như vậy, hử?”.