Dương Gia Lập mang tâm sự nặng nề quay trở về nhà.

Cậu một bên đưa tay vào túi sờ sờ bản thoả thuận chưa ký kết kia, một bên nắm chặt tay vịn, trong hành lang tăm tối mà đi lên lầu.

Ngay khi chỉ còn cách vài bước nữa là đến nhà, cậu ngẩng đầu lên.

Cậu nhìn thấy A Phúc không biết bằng cách nào mà có thể chạy ra ngoài, đang ngồi xổm ở trước cửa nhà đợi cậu.

Còn có một chàng trai đang nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh A Phúc, cậu ta đang mở tay ra giống như đang cho A Phúc ăn cái gì đó.

Dương Gia Lập chớp chớp mắt, kêu lên một tiếng: “A Phúc”

Tiểu A Phúc nghe thấy giọng nói của chủ nhân thì cái đầu nhỏ lập tức ngóc dậy, sau khi nhìn thấy Dương Gia Lập, mèo nhỏ liền kêu lên hai rồi cong chân chạy về phía của Dương Gia Lập, dụi dụi đầu vào cổ chân cậu, trông như trẻ nhỏ dính người.

Dương Gia Lập bế A Phúc lên, đưa tay vuốt ve cái lông xù của nó hai lần.

Chàng trai kia thấy thế thì đứng lên, đi đến phía trước mặt Dương Gia Lập, gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng nói: “Cửa nhà anh không đóng kĩ nên con mèo chạy ra ngoài, tôi liền…cho nó ăn một chút.”

Dương Gia Lập lặng lẽ đánh giá hắn ta vài lần.

Hắn nhìn thì ăn mặc đơn giản nhưng lại không hề tầm thường, áo hoodie trắng quần đen, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng, khi cười lên hai má còn có lúm đồng tiền, trông khá xinh đẹp.

Dương Gia Lập nhìn hắn ta, cười đáp: “Không sao, cảm ơn cậu.”

Chàng trai chỉ tay vào cánh cửa phía đối diện, cười hì hì nói: “Tôi vừa mới dọn lại đây, đối với chổ này không quen lắm.

Nói không chừng sau này sẽ phải thường xuyên làm phiền anh đấy.”

Dương Gia Lập cũng rất khách khí trả lời: “Nên vậy mà, đều là hàng xóm với nhau.”

Chàng trai kia cười tươi mang theo một chút thẹn thùng, lại nói vài câu cảm ơn rồi vẫy tay tạm biệt Dương Gia Lập, sau đó bước về nhà của mình.

Dương Gia Lập cũng không quá để tâm.

Nhưng ngay thời điểm hắn ta đóng cửa, Dương Gia Lập vô tình nhìn thấy một chiếc đồng hồ phía dưới tay áo, ánh mắt cậu hơi dừng lại.

Diệp Đình của thời đại học thích nhất chính là sưu tập các loại đồng hồ quý báu.

Từ đồng hồ của những người nổi tiếng đến đồng hồ hiệu Grand Seiko hiện đại, Dương Gia Lập từng ở bên cạnh hắn vì thế đối với phương diện đồng hồ cũng có không ít kiến thức.

Mà đồng hồ trên tay chàng trai kia, mặt đồng hồ vàng xanh, khoá cài bằng bạch kim, dây đeo bằng da cá sấu màu xanh.

Nếu cậu không nhìn lầm thì đây chính là một chiếc trong bộ sưu tập của Patek Philippe Golden Ellipse, giá đại khá cũng khoảng trên dưới 40 vạn*.

*40 vạn xấp xỉ 136 triệu

Trong lòng Dương Gia Lập nổi lên nghi ngờ.

Người có thể đeo được chiếc đồng hồ quý giá như vậy, tại sao lại có thể đến sống trong khu ổ chuột này?

Cậu nhăn mày suy nghĩ, tiểu A Phúc trong lòng cậu meo lên vài tiếng, kêu tâm trí cậu quay trở lại.

Cậu mở cửa nhà mình ra, nhịn không được mà liếc mắt nhìn căn phòng phía đối diện một cái.

Trong lòng nghĩ, có lẽ là cậu nhìn nhầm, hoặc không thì là cậu ta mang đồ giả.

Nếu không thì cậu không thể tưởng tượng được.

…[hivongcuoicung.wordpress.com]

Tạm gác chuyện này sang một bên, Dương Gia Lập thả mèo nhỏ xuống, tự mình đi úp một bát mì gói.

Cậu vừa ăn mì gói, vừa tỉ mỉ đọc kỹ bản thoả thuận mà Diệp Đình đưa cho mình.

Bản thoả thuận được viết hết sức rõ ràng, giống như không hề có đặt bẫy.

Dương Gia Lập càng xem càng nghi ngờ.

Thầm nghĩ, chẳng lẽ cái tên cẩu tặc Diệp Đình này thật sự được ánh sáng của phật tổ chiếu rọi, thật sự đại phát từ bi buông tha cho cậu?

Đêm đó, Dương Gia Lập quả nhiên bị mất ngủ.

Sáng ngày hôm sau, hai mắt Dương Gia Lập đỏ hoe như chú thỏ.

Cậu bơ phờ, uể oải đi vào phòng bếp, chống hai tay lên bàn, cũng không có vội muốn ăn sáng.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Dương Gia Lập cuối cùng vẫn hạ quyết tâm lấy điện thoại ra, cắn răng gọi cho Diệp Đình.

Lần này Diệp Đình cũng không tự cao tự đại như trước, rất nhanh liền đã nhận điện thoại.

Dương Gia Lập cũng lười chào hỏi hắn, trực tiếp đi vào vấn đề: “Đến chổ kia của anh làm bữa sáng hai tuần.

Mặc kệ là có tốt hay không, chỉ cần làm hai tuần, mọi thứ đều sẽ xoá bỏ toàn bộ.

Là ý này đúng không”

Diệp Đình nhạt nhẽo trả lời: “Không sai”

“Tất cả đều phải dựa trên bản thoả thuận mà làm, anh không được đổi ý, cũng không được đặt bẫy tôi.”

Diệp Đình trầm giọng cười cười: “Không đổi ý.”

Dương Gia Lập hít một hơi thật sâu, rất lâu sau mới nói: “Ừ, đã như vậy thì tôi làm cơm cho anh hai tuần.

Anh cũng phải tuân thủ cái thoả thuận kia, nếu như dám thất hứa, mẹ nó tôi liền đem anh….”

Diệp Đình nghe Dương Gia Lập uy hiếp mình, nhưng hắn cũng không có tức giận, thậm chí còn có chút hứng thú mà hỏi lại cậu: “Liền đem tôi làm gì?”

Dương Gia Lập đảo đảo tròng mắt, buông điện thoại xuống, để ống nghe của điện thoại đến sát tấm thớt”

Cậu lấy miếng cá khô nhỏ của A Phúc từ bên cạnh ra, sau đó lại rút thêm một con dao sáng bóng, trừng mắt, giơ cao nó lên.

Giống hệt như nhân vật chính có chiêu thức được phóng đại trong manga anime, mang theo khí thế nuốt chửng bầu trời che khuất mặt trăng.

Một nhát bổ mạnh xuống, cái thớt gỗ lập tức run lên, phát ra một tiếng răng rắc, con cá khô nhỏ nhanh chóng bị đứt làm hai, văng ra ngoài.

Mà âm thanh lớn này lại còn doạ tới tiểu A Phúc đang ở dưới chân cậu cọ cọ làm nũng.

A Phúc theo phản xạ tự nhiên của một chú mèo mà giật bắn lên, hoảng sợ chạy thẳng đến góc tường để trốn, thiếu chút nữa là đứng thẳng hai chân run bần bật như con người.

Dương Gia Lập ném dao đi, cầm lấy điện thoại, cười lại: “Kết cục chính là như thế này, hiểu chưa đồ con rùa.”

Nặng nề cúp điện thoại đi, Dương Gia Lập thở dài một hơi.

Cậu quay đầu nhìn tiểu A Phúc đang sợ hãi trong góc, cậu thu lại khí thế, chớp chớp mắt cười cười: “A Phúc đừng sợ, ba chỉ hung dữ với người này một chút xíu thôi.

Ba vẫn rất dịu dàng dễ gần với con mà”

Cậu duỗi tay muốn vuốt ve A Phúc, A Phúc lại như tê tâm liệt phế mà hét lên một tiếng, phóng ra khỏi bếp nhanh như tên lửa.

Hiệu suất làm việc bên kia của Diệp Đình rất nhanh, buổi chiểu liền đã nhắn tin cho Dương Gia Lập, bảo cậu đi chuẩn bị một ít quần áo để thay, buổi tối hắn sẽ cho phái người đến đón cậu đến đó.

Lúc chạng vạng, người phụ trách đón cậu đã đến, hắn ta thúc giục Dương Gia Lập chuẩn bị quần áo nhanh lên.

Dương Gia Lập đi vào mở tủ quần áo trong phòng ngủ ra, im lặng gấp mấy bộ đồ ném vào vali.

Khi tầm mắt cậu chạm đến cái ngăn kéo nhỏ ở phía trong cùng của tủ quần áo, động tác của cậu đột nhiên dừng lại.

Lặng lẽ mở ngăn kéo nhỏ ra, từ bên trong lấy ra mấy cái chai nhỏ màu trắng.

Giấy gói của mấy cái chai màu trắng này đều đã bị xé xuống, vì thế không nhìn ra đây là cái gì.

Cậu vặn nắp ra, thấy được bên trong có vài viên thuốc nhỏ hình tròn màu trắng, bốc lên toàn là mùi vị thuốc đắng.

Cậu nhìn chằm chằm những viên thuốc đó thật lâu, giống như bị rơi vào suy tư gì đó.

Người bên ngoài lớn tiếng thúc giục: “Cậu xong chưa? Nhanh lên một chút đi.”

Dương Gia Lập lớn tiếng trả lời: “Xong ngay đây”

Cậu đem nắp chai đóng lại hết, ngẩng đầu lên nhìn chính bản thân mình trong gương, dùng sức mà cười hai tiếng.

Sau đó, cậu lén lút ném mấy cái chai thuốc này vào trong thùng rác, còn cố ý nhét chúng xuống tận phía dưới đáy thùng..