Kết quả tỷ thí nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, Tiêu Yến cũng rất thỏa mãn.
"Rất tốt, hôm nay tất cả mọi người cực khổ rồi."
Tà dương nhiễm đỏ phía chân trời, quần sơn vào lúc này có vẻ càng thêm nguy nga, chúng tướng sĩ đều tụ ở giữa thao trường, chờ quyền uy chí cao vô thượng trong lòng bọn họ tuyên bố kết quả cuối cùng, nhìn con ngươi nhấc lên của Tiêu Lạc Vân, Tiêu Yến khẽ gật đầu ra hiệu, cô mừng rỡ hiểu ý của đứa nhỏ này. Đã sớm nghĩ xong muốn thông qua tỷ thí lần này củng cố địa vị của Bạch Lạc Tích, chỉ là có chút lo lắng xảy ra sai lầm, khiến cô không nghĩ tới chính là Tiêu Lạc Vân lại cam nguyện làm cục đá kê chân này, mặc dù nhiều năm không động vào binh khí, nhưng Tiêu Yến rõ ràng năng lực của đứa nhỏ này.
"Tuy Lạc Tích hôm nay may mắn thủ thắng, nhưng chỉ là tỷ thí nho nhỏ, chư vị đều là dũng sĩ bảo vệ quốc gia, không cần để ở trong lòng thắng thua của hôm nay, chiến trường của các ngươi không ở nơi này, trẫm thay bách tính kính chư vị một ly."
Tiêu Yến nhìn ra trong lòng tướng sĩ không cam lòng, quanh năm chinh chiến lại bại bởi quần áo lụa là cả chiến trận cũng không trải qua, bọn họ đương nhiên trong lòng bị đè nén. Chỉ là Ninh Vương cũng đã nhận thua, bọn họ đương nhiên cũng không tiện nói cái gì nữa, giơ lên bát trong tay, một hơi cạn sạch.
"Hôm nay tướng sĩ ở đây đều là tinh anh các bộ, mỗi người thăng một cấp, buổi tối trẫm thiết yến khoản đãi các vị."
Duyệt binh lần này, chủ soái các bộ mang đến đều là mãnh tướng tâm phúc, loại ý nghĩ khác không cần nói rõ, Tiêu Yến đương nhiên cũng vui vẻ đến tặng nhân tình này.
"Tạ ơn hoàng thượng ân điển."
"Lạc Tích biểu hiện rất tốt, tưởng thưởng chút gì đây? Nếu không phong làm Khang vương đi."
Tiêu Yến đứng dậy suy tư chốc lát, nhìn như tùy ý, kỳ thực từ lâu khống chế tất cả.
"Chúc mừng Khang vương."
Mấy vị lão tướng quân thấy thế vội vàng chúc mừng.
"Vương Gia, ngài còn không tạ ân."
Vinh Thiển thấy Bạch Lạc Tích không có động tác, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Nhi thần.. Tạ mẫu hoàng ân điển."
Bạch Lạc Tích hơi kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ tới Tiêu Yến sẽ có an bài như thế, chính mình vừa rồi cũng chỉ là nhất thời hưng phấn, cũng không nghĩ quá nhiều, bây giờ.. Nàng hơi liếc mắt nhìn về phía Ninh Vương một bên, người sau đang mỉm cười nhìn nàng.
"Được rồi, đều đứng lên đi, trở về nghỉ ngơi một chút."
Để lại một câu nói, Tiêu Yến quay người rời đi.
Theo sự rời khỏi của Tiêu Yến, Bạch Lạc Tích đương nhiên lại một lần trở thành tiêu điểm giữa thao trường, tiếng chúc mừng không ngừng, mà cấm quân ở thao trường thì là mừng rỡ, theo chủ soái như vậy, thăng chức rất nhanh ngay trong tầm tay, lòng ủng hộ đương nhiên tăng gấp bội.
Tiệc tối.
Đại doanh ngoại thành phi thường náo nhiệt, ngoại trừ mấy vị thống suất ngồi chung với Tiêu Yến, nói chuyện phiếm việc nhà, tướng sĩ còn lại vây quanh lửa trại uống rượu ăn thịt, rất khoái hoạt.
Bạch Lạc Tích đi theo Tiêu Yến ngồi ở vị trí đầu, nhìn lửa trại thiêu đốt và tướng sĩ tùy ý vui đùa, trái tim đã sớm lung lay qua. Mà Ninh Vương và Hạ vương lúc này đều ngồi ở trong quân chưởng quản của chính mình, hai người từ trước đến giờ không uống rượu hôm nay lần đầu tiên cầm ly rượu uống cùng tướng sĩ, nói là uống cùng, cũng chỉ là uống chút trợ hứng.
"Vương Gia, thần mời ngài một ly."
Phó tướng cấm quân bưng chén rượu đi tới chúc rượu.
"Được."
Bạch Lạc Tích cầm chén rượu lên, khẽ cuối đầu ra hiệu, hai người đều là một hơi cạn sạch, hiển lộ hết khí khái dũng cảm trong quân.
"Vương Gia không đi bên kia ngồi chút? Các tướng sĩ đều muốn chúc ngài đó."
Phó tướng mở miệng mời.
".. Chuyện này, được, bản vương theo ngươi đi qua."
Bạch Lạc Tích do dự một chút, nhìn về phía Tiêu Yến bên cạnh, thấy người sau khẽ gật đầu, mới mở miệng đáp ứng, nàng vốn là muốn bảo vệ Tiêu Yến an toàn mới không có rời chỗ, nhưng ngắm nhìn bốn phía, thị vệ đông đảo, nghĩ đến sẽ không có nguy hiểm.
"Uống rượu ít chút, chú ý an toàn."
Tiêu Yến nhìn Bạch Lạc Tích đứng dậy, nhẹ giọng căn dặn.
"Vâng, nhi thần biết."