"Trà này không tệ, đưa một bình cho Lạc Vân đi."
Tiêu Yến bưng tách trà, tinh tế thưởng thức.
"Vâng."
Vinh Thiển muốn quay người rời khỏi.
"Chờ chút, cũng tặng một bình cho Lạc Hàm."
Tiêu Yến nhìn quanh một vòng, tựa hồ nghĩ đến cái gì, mở miệng dặn dò.
Tiếng trống động trời bên trong giáo trường, nhìn tướng sĩ rong ruổi dưới trận, gia quyến mỗi ngày quen sống trong nhung lụa từ lâu không kiềm chế nổi, đứa trẻ tuổi nhỏ hơn đã nóng lòng muốn thử, Bạch Lạc Tích đương nhiên cũng là lòng ngứa ngáy khó nhịn.
"Thế nào? Muốn đi chơi chút?"
Tiêu Yến nhìn ra cách nghĩ của Bạch Lạc Tích, lên tiếng dò hỏi.
"..."
Bạch Lạc Tích suy tư chốc lát, vốn định đưa ra trả lời khẳng định, nhưng nghĩ đến vị trí bây giờ của chính mình, lại không mở miệng đáp lời.
"Đi thôi, nơi này nhiều người bảo vệ như vậy, không có chuyện gì, để cho bọn họ xem thứ thống lĩnh cấm quân ngươi đây cũng không phải làm uổng."
Tiêu Yến khẽ mỉm cười, đem nón sắt ném vào trong lòng Bạch Lạc Tích.
"Vâng, nhi thần xin cáo lui."
Bạch Lạc Tích vui mừng đội nón lên, xoay người lên ngựa. Thấy Bạch Lạc Tích giục ngựa mà đến, thân tộc họ đã sớm chuẩn bị xong cũng dồn dập lên ngựa, đây là tiết mục hàng năm cũng sẽ có, hoàng gia duyệt binh ngoại trừ chỉnh đốn quân đội biểu lộ ra uy nghi hoàng gia ra, chính là mọi người tụ tập cùng một chỗ náo nhiệt một chút, các vị tướng quân cũng sẽ tỷ thí với nhau, cuối cùng đương nhiên cũng sẽ có tưởng thưởng.
"Vèo vèo vèo."
Theo tiếng vó ngựa từ xa đến gần, ba mũi tên liên tiếp bắn ra, không hề bất ngờ đều ở giữa hồng tâm, Bạch Lạc Tích ghìm lại dây cương, con ngựa đúng lúc dừng lại bước chân chạy băng băng.
"Tốt!"
Tướng sĩ vây xem một bên đều đang vì chủ soái của chính mình hò hét trợ uy, cấm quân đương nhiên cũng không ngoại lệ, Bạch Lạc Tích là ứng cử viên Tiêu Yến đích thân chỉ định, không ai biết bản lãnh của nàng đến cùng như thế nào, trong âm thầm đương nhiên cũng sau đó rất nhiều tướng sĩ trong lòng không phục, bây giờ thấy được Bạch Lạc Tích ung dung tùy ý như vậy là có thể trúng liền hồng tâm, trong lòng tướng sĩ đối với vị thống soái này cũng có một chút kính nể.
"Điện hạ, ngài không đi sao?"
Nhìn giữa thao trường phi thường náo nhiệt, phó tướng bên cạnh Ninh Vương có chút ngứa nghề.
"Mẫu Hoàng hôm nay không quá tầm thường, hàng năm đều sẽ tự mình xuống thao trường tham dự, nhưng hôm nay cả doanh trướng đều không từng ra."
Tiêu Lạc Vân không hề trả lời vấn đề của phó quan, mà là hơi liếc mắt nhìn về phía bên trên.
"Nói như vậy ngược lại cũng đúng là, hoàng thượng hàng năm đều sẽ l mở mũi tên đầu tiên cho chúng tướng sĩ. Làm một điềm tốt, năm nay.."
"Hạ vương cũng nhìn thấu manh mối, nếu không lấy tính tình hiếu thắng của nàng, có thể vẫn ngồi đến hiện tại?"
Tiêu Lạc Vân vừa nhìn về phía Hạ vương đối diện, người sau hiển nhiên đã rục rà rục rịch, muốn nhảy vào giữa thào trường.
"Đi Binh bộ tra một chút quân đội lần này phái có người nào."
Tiêu Lạc Vân luôn cảm giác có cái gì không đúng lắm, nhìn Bạch Lạc Tích giữa trường đang cao hứng, phủi một cái lá cây vừa bay xuống trên người, đứng dậy rời chỗ.
Mọi người thấy Tiêu Lạc Vân cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, dồn dập tránh ra một con đường, bọn họ chưa từng thấy vị Vương Gia này múa đao cầm thương, nhưng dù cho như thế, địa vị của Tiêu Lạc Vân ở trong lòng chúng tướng cũng là người khác không thể so bì, tựa hồ trời sinh mang theo khí tức vương giả
"Tiếp tục đi, làm sao đều dừng rồi."
Tiêu Lạc Vân đi tới giữa thao trường, cười nói với mọi người.
"Vương Gia, ngài đến trước, để chúng ta mở rộng tầm mắt."
"Đúng vậy a, Vương Gia, hôm nay hoàng thượng chắc chắn tưởng thưởng."
Mấy vị lão tướng quân ngươi một lời ta một lời, muốn dùng phép khích tướng để Tiêu Lạc Vân ra tay.
"Được, hôm nay tất cả mọi người lấy ra bản lĩnh, tận hứng mà về."
Tiêu Lạc Vân nói chuyện, cầm lấy mũi tên của thị vệ đưa tới, hiếm thấy nàng hôm nay rất có hứng thú, nghe nàng nói như vậy, mọi người lại khôi phục náo nhiệt vừa rồi.