Tin tin...Tiếng còi xe vang lên. Uyển Sang quay người. Một cái đầu lòi ra từ cửa xe.

"Hế lô. Người đẹp, em có muốn quá giang không?"

" Quá tốt!"

"Hey. Em phải cảnh giác với người khác giới một chút chứ. Đừng có ai rủ cũng chui vào hết đó!"

"Anh phiền phức quá! Mau lên, em sắp trễ học rồi!"

Uyển Sang mừng húm. Lật đật mở cửa xe chui vào. Còn thúc giục chạy nhanh nữa. Anh chàng cười khổ nhưng vẫn nhấn ga chạy đi.

"Trương Uyển Sang. Nói anh nghe, sao em lại ra tới đây hả?"

"Em ngủ quên trên xe buýt. Sao hả? Thấy có phải thiên tài không?"

"Thiên tài quá mức rồi. Lỡ bị bắt cóc thì sao? Anh luôn thắc mắc em có phải con gái không đấy?"

"Em là les thì sao? Đừng nói với em là anh có hứng thú với les nha!"

"Sao cái gì em cũng nói được hết vậy?"

"Ngọc Minh! Dừng xe!"

Két...

Lâm Ngọc Minh vội vàng thắng xe. Chết thật! Mải nói chuyện với cô mà anh quên mất đã tới trường đại học.

"Này Uyển Sang. Em không sao chứ? Sắc mặt em không được tốt."

"Em không sao. Tối nay về em sẽ gọi điện cho anh. Còn giờ thì.. buông ra để em đi học!"

Ngọc Minh chưa kịp phản ứng thì cô đã lủi mất. Hơi nóng trên cánh tay cô làm anh không yên tâm về cô gái này. Chờ tới khi Sang không còn trong tầm mắt nữa thì anh mới nhấn ga vụt đi.

Uyển Sang lật đật chạy vào trường. Trời đất sao mà quay vòng vòng thế này? Không xong rồi. Để lát nữa làm kiểm tra xong cô nhất định xin về nhà sớm. Cứ cái kiểu này xe tông chết mà cũng không hay.

Giờ kiểm tra với bất cứ sinh viên nào cũng cứ như tra tấn. Thầy cô cấp ba ai cũng khẳng định rằng lên đại học sẽ được thong thả sung sướng. Nhưng thật sự là lầm chết người.

Sang như cảm nhận thân nhiệt mình đang ngày càng tăng lên. Mồ hôi túa ra hai lòng bàn tay ướt nhẹp. Hai mắt cứ hoa lên hoa xuống.

Cô không biết liệu mình có chịu nổi nữa hay không.

Cô gục mặt xuống bàn. Không xong rồi...

Khi Uyển Sang tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở một nơi lạ hoắc.

Phản ứng đầu tiên của con người khi lạc vào nơi lạ là nheo mắt nhìn xung quanh. Một nơi cô chưa từng biết.

Ráng nhớ lại mọi chuyện xem. Cô nhớ rằng mình đã ra khỏi phòng sau khi kiểm tra. Rồi định về nhà... sao kết quả lại là...

Cạch...

Cánh cửa phòng mở ra. Uyển Sang lập tức trùm mền lại như lúc đầu. Cô nhắm mắt vờ ngủ...

Cảm giác có một bàn tay sờ lên trán mình. Nhưng lại không dám mở mắt ra.

"Cậu cứ cho cô ấy uống theo đơn thuốc. Bệnh không nặng lắm nên không cần lo lắng quá!"

"Cám ơn bác sĩ"

Đợi đến khi tiếng cửa phòng đóng lại lần nữa, Sang mới hé mắt.

"Tỉnh rồi à?"

Giật mình. Cô cứ tưởng người trong phòng đã đi rồi.

"Thầy... thầy Dương!"

"Không cần ngạc nhiên vậy đâu. Đây là nhà tôi!"

"Nhưng...sao em lại ở đây?"

Sang chồm người ôm lấy cái gối. Nhìn theo từng cử chỉ tách thuốc của anh. Không hổ danh hình mẫu trong mơ của biết bao nữ sinh, thầy của cô đúng là rất đẹp trai. Dù ở góc độ nào. Uyển Sang tự hỏi sao trước đây cô không nhận thấy được điều này?

"Uống thuốc đi!"

Anh đưa mấy viên thuốc đặt trong lòng bàn tay và một cốc nước. Sang nhìn những viên thuốc da trần, khẽ nhăn mặt. Thường thì những viên thuốc như vậy rất đắng. Không có trà hoa cúc thì sao cô uống được.

"Sao vậy?"

"Em... không uống được."

Cô thật xấu hổ. Ai đời từng tuổi này mà không uống được thuốc viên bao giờ nữa. Sang đoán anh chắc đang cười mình.

"Tại sao?"

"Thầy có trà hoa cúc không?"

Anh nhìn cô. Không nói gì. Biểu cảm trên giương mặt anh thật khó hiểu.

Anh ra khỏi phòng. Một lát sau quay lại với cốc nước màu vàng nhạt trên tay.

Cô lấy cốc trà từ tay anh. Tốt rồi!

"Em ngất xỉu trước cửa nhà tôi!"

Cô ngượng ngịu. Thật không hiểu sao xỉu chỗ nào không xỉu lại trúng ngay cửa nhà anh. Lại còn là thầy giáo của mình nữa chứ.

Sang liếc nhìn anh. Ánh mắt anh cũng đang dán vào cô.

Nhất thời không biết nói gì.

"À... cám ơn thầy!"

"Không cần. Tôi đưa em về!"

"A... em có thể tự về được mà. Không cần phiền thầy đâu..."

"Về bằng gì?"

Sang chợt nhớ. Giờ cô về nhà bằng cách nào đây? Xe buýt. Không ổn. Đi bộ cũng không xong.

Chờ khi cô suy nghĩ xong thì mới biết mình đã ngồi trên xe anh từ lúc nào.

Anh chầm chậm lái xe ra đường lớn.

Trời cũng đã xế chiều. Cô ngủ ở nhà thầy ấy lâu như vậy sao?

"Ờ... thầy tốt nghiệp ở đâu vậy?"

"Havart."

"Vậy... thầy sao lại về làm giáo sư ở đây?"

Lời vừa nói ra, Sang lại tự gõ vào đầu mình. Ai lại đi hỏi câu ngớ ngẩn đó chứ!

"Vì thích thôi!"

Anh thản nhiên trả lời. Cô không dám hỏi gì nữa. Càng hỏi càng ngu ngốc.

Quan hệ của cô và thầy giáo cũng không thân thiết gì. Chẳng qua là nhận việc thông báo từ giảng viên đến sinh viên cùng lớp thôi. Cô cũng chưa nói chuyện gì nhiều với anh.

Anh đánh tay lái sang bên phải. Ánh đèn đường hắt vào cửa xe, phản chiếu lại những cửa hàng cơm đông khách ven đường. Cô mới sực nhớ là mình vẫn chưa ăn gì. Xem ra phải tự mình ra siêu thị mua mì li ăn đỡ vậy. Mẹ cô tối nay chắc là sẽ bận cả đêm ở trường.

Xe dừng lại ở trước cửa nhà cô. Sang vội xuống xe. Anh cũng vừa vặn bước xuống.

"Hôm nay cám ơn thầy nhiều lắm. Bữa nào rảnh em sẽ đãi thầy một chầu hậu tạ vậy!"

Anh gật đầu. Cô cười tạm biệt. Định chạy vào nhà thì bỗng nhiên một cánh tay kéo lại làm cô mất đà chúi nhũi. Đầu đập vào vai người đó.

"Xin...xin lỗi thầy!"

Anh không nói gì. Chỉ chìa bọc thuốc ra đưa cho cô.

"Nhớ uống thuốc!"

"Vâng."

End chap 2