Là Ai Nợ Ai: Chân Tình.

Chương 46: Không Ai Có Thể Tổn Hại Em.

Hôn tay cô, anh cảm thấy chưa đủ, thế là cúi đầu chạm môi mình vào môi Đổng Tây, hơi thở anh lại trở nên gấp gáp, bàn tay anh cũng rời khỏi tay Đổng Tây mà định kéo tấm chăn dày này ra, cô hơi cự quậy, ưm một tiếng rồi lại ngủ tiếp.

***

Lúc này Lý Khánh Bằng mới buông tay, Đổng Tây theo phản xạ định tát cho anh chàng này một bạt tay, nhưng khi tay vừa giơ lên đã hạ xuống. Cô thở dài não nề, cúi đầu không lên tiếng. Lý Khánh Bằng thấy vậy, anh lười tiếng nhấc đôi môi một cách chua xót.

"Sao không đánh? Đây cũng không phải lần đầu tiên. Thêm một cái tát nữa cũng không gọi là nhiều."

Rõ ràng câu này vừa nói ra, chân mày Ngụy Hàn liền chau lại. Đổng Tây mệt mỏi ngẩng mặt lên, không muốn tiếp tục câu chuyện nhạt nhẽo này nữa.

"Tôi không muốn đôi co với anh."

"Khánh Bằng! Em gái tôi còn rất nhỏ, không thể đùa như vậy..." Lời cảnh cáo của Ngụy Hàn làm Lý Khánh Bằng bật cười, anh ta nhìn Đổng Tây: "Cô ấy còn nhỏ sao?" Đã gần hai mươi hai tuổi mà bảo vẫn còn nhỏ, không để người khác ôm được sao?

Ngụy Hàn không quan tâm đến câu nói ám chỉ rõ ràng của Lý Khánh Bằng, anh đến nắm lấy cổ tay Đổng Tây, lực đủ mạnh khiến cô nhíu mày. Sau đó anh vô cùng nghiêm túc nói với Lý Khánh Bằng, không còn thái độ thoải mái như vừa gặp mặt nữa: "Đây là em gái tôi, tôi không mong cậu đùa giỡn với nó."

Lý Khánh Bằng định nói thẳng ngay với Ngụy Hàn, anh không đùa, chưa bao giờ đùa, nhưng Ngụy Hàn đã nhanh hơn, kéo tay Đổng Tây rời khỏi nơi đó, để lại một mình Lý Khánh Bằng đứng chơi vơi ở ban công. Bàn tay Ngụy Hàn nắm lấy cổ tay cô chặt đến nỗi cả mạch máu trên tay anh và cô đều hiện rõ, đau quá nên Đổng Tây vùng tay anh ra, vẫn không thể được, cô mới đứng sững lại: "Em không đi theo anh nữa!"

Người phía trước cũng dừng lại, anh quên cả mọi việc mà vô cùng thẳng thắn nhận định: "Lý Khánh Bằng không hợp với em!"

"Chuyện của em không cần anh lo!" Anh cứ lo mà hôn người phụ nữ gì đó của anh đi!

Nửa câu sau Đổng Tây đành nuốt ngược vào trong. Ngụy Hàn trông thái độ kích động đó, anh nhìn cô lúc lâu rồi nhỏ giọng: "Anh chỉ lo cho em."

"Em... Em... Anh lo cho em mà làm vậy hả? Anh quá đáng lắm! Em ghét anh!"

Nói xong, Đổng Tây bỏ chạy ra ngoài, mọi người bắt đầu chú ý đến, Ngụy Hàn vừa nhấc bước định đuổi theo thì một vị chủ tịch đã mang ly rượu giơ trước mặt anh, chào hỏi: "Cậu Ngụy, uống với tôi một ly được không?"

Rời khỏi buổi tiệc, Đổng Tây quay đầu nhìn lại, anh không đuổi theo cô, không lẽ bỏ mặc cô thật sao? Đổng Tây lại lấy tay gạt nước mắt mà quay đầu chạy nhanh hơn nữa, nào ngờ lại va mạnh vào người khác.

"Đi đứng như thế sao hả?"

"Xin lỗi... Xin lỗi ông..." Cô cúi đầu tạ lỗi cùng người kia, lúc nhìn rõ lại mới phát hiện đôi mắt ông ta cứ dán vào mặt mình, Đổng Tây lùi lại vài bước liền bị ông ta túm lấy cổ tay: "Đây chẳng phải là gái ở bar Kyl sao?"

Nhận ra người này là ai, Đổng Tây càng phản ứng kịch liệt hơn, cái lão biến thái này là kẻ đã đánh Từ Tâm Di một bạt tay, lại còn túm tóc của cô đòi cô phục vụ nữa. Ông già họ Ngô tự cho mình có tiền thì chà đạp người khác. Lần này Đổng Tây rút kinh nghiệm, lão ta vừa túm tay cô thì cô đã đạp vào chân lão sau đó bỏ chạy. Hôm nay Đổng Tây mang cao gót nên đi đứng đều rất bất tiện, cô chưa chạy được mười bước đã ngã nhào xuống đất.

"Chạy nữa đi! Con ranh!" Lão họ Ngô đến kéo tay Đổng Tây dậy, chân cô đau quá nên không thể cử động được, đành thét lên: "Cứu tôi! Cứu tôi với!"

Ông ta nhìn xung quanh, thấy dãy hành lang trống không thì càng phấn khích hơn, phòng của lão ngay bên cạnh, thầm nghĩ cơ hội tốt hiếm có. Mặc cho chân Đổng Tây đã bị trật khớp, lão vẫn kiên quyết kéo tay cô dậy: "Theo tao! Hôm nay tao sẽ cho mày một trận!"

"Anh Hàn! Cứu em! Anh Hàn! Anh Hàn!"

"Còn la sao?"

Bốp!

Đổng Tây ôm mặt mình trừng mắt nhìn lão, nước mắt cô vì thế cũng trào ra ngày một nhiều, cô vẫn cố thét: "Anh... Á..." Đổng Tây giật mình che mặt khi có thứ gì đó xẹt ngang, liền nghe thấy tiếng la in ói của lão ta. Vòng tay quen thuộc ôm choàng lấy Đổng Tây, giọng nói ấm áp vọng vào tai cô: "Tiểu Tây!"

Cô vừa mở mắt ra đã thấy anh, ngay lập tức Đổng Tây ôm chặt lấy anh mà bật khóc. Ngụy Hàn không nói gì, bế thẳng Đổng Tây lên, khi rời khỏi còn nhìn chằm chằm kẻ đang nằm lê lết dưới sàn: "Ứng Nhiên!"

"Tôi hiểu rồi anh Ngụy!" Lương Ứng Nhiên đứng phía sau gật đầu hiểu ý, nhìn Ngụy Hàn bế Đổng Tây rời đi, anh ta mới ngồi xuống vỗ vào mặt lão họ Ngô xấu số này: "Ông thật là có mắt cũng như mù."

Sau khi chủ nhân buổi tiệc ngày hôm nay cũng đột ngột biến mất, mọi thứ xáo trộn lên, cũng may mọi việc Lương Ứng Nhiên xử lí đâu vào đấy, tất cả dần ổn thỏa. Chiếc xe hơi sang trọng rời khỏi nhà hàng, người tài xế không dám nói nhiều, kéo tấm rèm ngăn hai dãy ghế ngang, ông ta tập trung lái xe. Ở phía sau này, Đổng Tây nằm trong lòng Ngụy Hàn, vẫn không ngừng khóc thút thít, cô đã cố nín rồi mà bản thân không thể khống chế được, dường như khi có anh, cô vô cùng yếu đuối.

"Anh xin lỗi Tiểu Tây! Sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!" Anh tựa cằm vào đỉnh đầu cô, ánh mắt đầy lo lắng và hối hận. Thời khắc nghe tiếng cô gọi mình cũng như khi trông thấy cô bị tên cặn bã kia tát một bạt tay, cái tát đó cũng giống như quả búa đập vào tim anh. Bao năm qua, trong kí ức của anh, Đổng Tây là viên ngọc quý bất kì ai cũng không được tổn thương, vậy mà chính mắt anh lại nhìn cô bị đánh. Đây là cuộc sống cô phải chịu đựng trong những năm qua hay sao? Càng nghĩ, bàn tay Ngụy Hàn càng siết chặt: "Xin lỗi em... Tiểu Tây! Tha thứ cho anh! Tiểu Tây của anh!"

Đổng Tây không nói gì, chỉ ôm lấy anh, tận hưởng hơi ấm rất thật này đây. Cô đang giận anh, nhưng không phải anh bỏ mặc cô mà là vì anh không chịu thừa nhận tình cảm của cô, Đổng Tây không hề muốn làm em gái anh, trước nay đều như vậy, chỉ có anh luôn bị cái gọi là tình cảm đó ràng buộc không chịu hiểu tình yêu sâu đậm của cô.

Xe dừng trước cửa nhà, Ngụy Hàn bế Đổng Tây vào trong, anh đá cửa phòng đặt cô xuống giường, ngồi bên cạnh kéo chăn cẩn thận cho cô. Đổng Tây vẫn chăm chú nhìn anh, ánh mắt còn rưng lệ, Ngụy Hàn chạm tay vào khóe mắt cô, Đổng Tây nhắm mắt lại, anh liền cúi đầu xuống hôn lên mắt cô, nói khẽ: "Xin lỗi em!"

Bàn tay của Đổng Tây giữ lấy chăn, đợi khi không còn phản phất hơi thở của anh nữa thì cô mới dám mở mắt. Cảm giác ai đó lật chăn chạm vào gót chân mình, cơn đau lập tức ập đến, Đổng Tây kêu lên: "A..."

"Đau lắm sao?"

"Ừm..." Cô túm chăn kéo đến cổ, gật đầu nhìn anh.

Anh rất nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân cho cô, Đổng Tây nhìn dáng vẻ đó, cô không kiềm lòng được mà ngồi dậy. Đúng lúc đó, một bác sĩ nữ đã gõ cửa phòng: "Ngụy tổng! Tôi là bác sĩ do anh Lương gọi đến kiểm tra cho cô Đổng!"

Ngụy Hàn vẫn chăm chú quan sát mắt cá chân đã sưng đỏ, mở miệng nói lạnh lùng: "Vào kiểm tra thật kĩ cho cô ấy."

Vị bác sĩ nữ Nguyễn Hằng Tuệ tiến đến bên giường: "Anh có thể đứng qua một bên không?"

Anh dù không muốn nhưng vẫn rất hiểu tính chuyên môn này nên buông gót chân Đổng Tây ra mà ngồi cạnh bên người cô, quan sát sắc mặt Đổng Tây: "Cố chịu đau, chân của em bị trật rồi."

Cô bác sĩ ấn nhẹ vào chỗ sưng, Đổng Tây lại nhíu mày cắn răng, nhưng vẫn phát ra âm thanh: "A..."

"Không sao đâu, Tiểu Tây!"

Đổng Tây buông chăn ra mà nắm lấy tay Ngụy Hàn, anh đỡ cô tựa vào ngực mình, cùng nhìn xuống Nguyễn Hằng Tuệ đang xem xét vết thương.

"Không nặng lắm nên không cần đến bệnh viện bó bột."

Nguyễn Hằng Tuệ thông báo, Ngụy Hàn 'Ừ' một tiếng rồi thôi. Sau khi thoa thuốc rồi băng bó lại, cô ta nhìn lại Ngụy Hàn vẫn ôm chặt Đổng Tây, có phần ngại ngùng nên hắng giọng: "Ngụy tổng, mặt cô Đổng có vết thương, có thể để tôi sát trùng không?"

Nhìn lại mặt Đổng Tây, khóe môi đúng thật là có vết thương, Ngụy Hàn gật đầu đồng ý. Thuốc sát trùng đưa đến môi chạm vào vết thương, Đổng Tây đã nhăn mặt, Ngụy Hàn cương quyết cầm lấy tăm bông: "Tôi làm được rồi, cô có thể ra ngoài!" Không đợi Nguyễn Hằng Tuệ đồng ý, Ngụy Hàn đã tự mình chậm thật nhẹ vào vết thương trên môi Đổng Tây, vừa làm anh còn sợ cô đau, miễn mỗi cái chau mày của cô là anh lại nhẹ tay hơn nữa.

Thấy không còn chuyện của mình, Nguyễn Hằng Tuệ thu dọn mọi thứ rồi đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn dáng vẻ ân cần hiếm thấy của Ngụy Hàn rồi mới bước đi.

Thoa thuốc xong, Ngụy Hàn rót cho Đổng Tây một ly nước buộc cô phải uống. Đổng Tây thấy hình như anh đã làm quá vấn đề, chỉ là vết thương nhỏ như thế thôi đâu phải cô chưa từng chịu, nhớ đến vết thương ở tay, nhiều đêm đau nhứt thấu xương, cô chỉ cắn răng chịu đựng một mình đấy thôi. Nhưng không biết vì sao, được anh lo, cô càng muốn làm nũng hơn nữa, để anh lo cho cô càng nhiều càng tốt.

"Sau này đừng chạy ra ngoài linh tinh nữa được không? Anh rất lo cho em. Xem đi, ra nông nổi này nữa..." Anh đặt tay lên má cô, cô như thế, anh còn đau lòng hơn cả vết thương mà cô đang chịu.

Đổng Tây bất chấp tất cả mà ôm dính lấy anh, vùi đầu vào ngực anh, cô nói gì đó mà anh không nghe rõ, Ngụy Hàn định kéo cô ra hỏi lại, nhưng vừa lúc đó Đổng Tây càng ôm anh chặt hơn nữa, anh bất lực đặt tay lên vai cô: "Sao thế Tiểu Tây? Còn giận anh sao? Anh xin lỗi..."

"Anh... anh... đừng để em thấy anh hôn người khác được không?" Cô cảm nhận sự khác thường từ cơ thể anh, Đổng Tây lại giải bày: "Em không thích thế. Anh là của em mà, sao lại hôn người khác chứ... Anh Hàn! Tha lỗi cho em, những lời em nói trong buổi tiệc đều là giả, em không ghét anh, không ghét chút nào cả... Em chỉ sợ mất anh thôi..."

Mùi hương trên mái tóc cô lại làm anh đánh mất lí trí, anh hôn lên nó. Cái hôn này thể hiện sự trân trọng, Đổng Tây xem đó như câu trả lời của anh nên vô cùng hạnh phúc mà nhắm chặt mắt nằm trong lòng anh. Chân vừa động đậy thì miệng đã phản ứng: "Á..."

"Đừng nhúng nhích nữa. Bây giờ nằm xuống ngủ đi!"

"Nhưng anh... đi đâu?"

"Ở đây với em, không đi đâu cả." Dáng vẻ bối rối của Đổng Tây làm anh khó hiểu: "Sao thế?"

"Anh... Em muốn thay quần áo, bộ đồ này bó sát quá... ngủ không quen..."

Lúc này anh mới hiểu, nhìn lại người cô, đúng là quá bó sát rồi, cả những đường cong quyến rũ cũng có thể nhìn rõ. Từ khi nhìn thấy cô đứng ở buổi lễ, anh đã nhận ra điều ấy rồi, chỉ là, giấu trong lòng.

Ngụy Hàn đứng dậy mở tủ đồ, nhìn một lượt rồi quyết định chọn bộ váy ngủ thoải mái nhất cho cô. Đổng Tây kéo chăn cố nhấc chân, anh ném bộ váy xuống giường, ngăn không cho cô ngồi dậy: "Em thay đi!"

"Em muốn vào phòng tắm thay..."

"Ở đây cũng như vậy thôi."

Khác chứ, rất khác mà. Đổng Tây nhăn nhó kéo kéo tay anh, vẻ mặt đầy khẩn thiết, Ngụy Hàn đầu hàng, ánh mắt đó, không lần nào anh có thể chiến thắng, anh cầm bộ váy, sau đó bế thẳng Đổng Tây vào phòng tắm, anh đặt cô ngồi trên bồn tắm, để bộ váy bên cạnh rồi mới yên tâm ra ngoài.

Cô nhìn cửa đã đóng thì mới cúi xuống xoa xoa chân mình, rất đau đấy. Nhưng khi định thay đồ, Đổng Tây phũ phàng phát hiện ra một sự thật tàn nhẫn, cô không thể với tay ra sau kéo móc khóa xuống được, lúc kéo lên rất dễ mà, sao muốn kéo xuống lại khó đến vậy.

Đợi khá lâu mà bên trong không có động tĩnh, Ngụy Hàn đến gõ nhẹ vào cửa: "Tiểu Tây! Không xảy ra chuyện gì chứ?"

Đổng Tây đang loay hoay để mở cái móc khóa, nghe tiếng anh, cô giật mình nhìn về phía cửa. Suy nghĩ một lúc rồi mới quyết định lên tiếng: "Anh Hàn! Em... không mở áo được..."

Ngay lập tức cửa phòng tắm mở, Ngụy Hàn nhìn hiện trường xung quanh vẫn được giữ nguyên, anh ngồi xuống cạnh cô: "Xoay lưng qua anh cởi cho." Cô từ từ quay lưng lại với anh, da mặt mỏng đã đỏ lên, lần này còn lan đến tận tai và cổ. Cảm giác bàn tay anh chạm vào lưng mình, Đổng Tây run người theo phản xạ. Ngụy Hàn kìm nén hơi thở rồi cầm móc khóa đó kéo nhẹ, cả tấm lưng trần hiện ra trước mắt, đúng là giây thần kinh anh đang căng cứng, muốn ngừng hoạt động ngay. Đổng Tây đã vội quay sang, cố nặng nụ cười miễn cưỡng: "Cảm ơn anh..."

"Có chuyện gì thì gọi anh."

Lần này anh ra ngoài đợi chưa được năm phút thì đã thấy cửa phòng tắm mở, cô nhảy lò cò đi ra. Ngụy Hàn vội đi đến đỡ lấy cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại cho cô. Đổng Tây mỉm cười hài lòng, cô rất mệt, nằm xuống đã muốn ngủ, thế là mi mắt khép dần, trong lúc mơ màng còn không quên anh: "Anh Hàn... Ngủ sớm..."

Khi Đổng Tây ngủ say thì cũng là lúc Ngụy Hàn được phép cho mình tự do, từ khi ra khỏi cửa phòng tắm, anh đã không biết bao lần tự nhủ rằng không được nhớ, nhưng cái thân hình mảnh khảnh ấy cứ hiện lên trước mắt anh, làn da trắng noãn mịn màng, anh rất sợ, cả anh cũng mất kiểm soát.

Trong căn phòng, anh nhìn xuống bàn tay của cô vẫn nằm trong bàn tay mình. Ngụy Hàn nâng bàn tay đó lên rồi áp môi xuống, trân trọng cô như một viên ngọc quý duy nhất. Hôn tay cô, anh cảm thấy chưa đủ, thế là cúi đầu chạm môi mình vào môi Đổng Tây, hơi thở anh lại trở nên gấp gáp, bàn tay anh cũng rời khỏi tay Đổng Tây mà định kéo tấm chăn dày này ra, cô hơi cự quậy, ưm một tiếng rồi lại ngủ tiếp. May mắn lí trí đã kịp ngăn lại, Ngụy Hàn bừng tỉnh ngẩng cao đầu hít thở thật đều. Sau đó anh ngồi dậy ra ngoài ban công, nhìn màn hình điện thoại gọi đến, anh liền bắt máy: "Sao rồi?"

"Bữa tiệc không có vấn đề gì, còn ông già kia, tôi cũng giúp anh giải quyết ổn thỏa rồi."

"Tốt lắm!" Tắt máy, anh vẫn quay đầu nhìn Đổng Tây đã ngủ say, anh thở dài nhìn lên màn đêm tĩnh mịt. Hôm nay, không có vì sao nào cả.

Hôm sau Ngụy Hàn đi gặp lão già họ Ngô, ông ta bị đánh đến cả người đâu đâu cũng là vết bầm. Nhưng khi vừa thấy Ngụy Hàn bước vào thì đã rống chút hơi sức mà thét lên.

"Mày là ai hả? Dám giam giữ tao sao? Thằng ranh con!"

Ngụy Hàn đi đến, cúi đầu xuống nhìn lão đang bị trói trên ghế, trầm giọng nói: "Hôm nay nghe nói con trai ông đã bán công ty rồi thì phải..."

"Cái gì? Nó dám bán công ty? Không thể nào... Không thể nào."

"Hôm qua đi đánh bài thua rất nhiều, bị người ta đòi nợ."

Anh rất tốt bụng báo cho lão ta biết tình hình gia đình của lão. Sắc mặt lão họ Ngô tái xanh đi, không còn một giọt máu. Cuối cùng không tiếc một chút sức lực nhìn Ngụy Hàn đầy hận thù.

"Là mày! Rốt cuộc tao với mày có thù oán gì hả?" Bỗng như giác ngộ, lão cười đầy khinh bỉ: "Chắc vì con ả đê tiện ở bar kia đúng không? Chỉ là một con... Á..."

Câu chưa kịp nói, lão ngay lập tức nằm sõng soài dưới đất, không ngừng rên rỉ. Ngụy Hàn bước đến, ngồi khụy xuống nắm cổ áo lão, nghiến răng nói từng từ.

"Tao nói cho mày biết mày sai ở đâu, dám mắng cô ấy, dám tát cô ấy. Cái miệng mày giữ lại cũng chẳng để làm gì, tao sẽ để sau này mày muốn nói cũng không có cơ hội đó đâu."

Nói xong, Ngụy Hàn bước đến đứng cạnh cửa sổ. Tiếng la thất thanh bị đứt đoạn phía sau chẳng hề ảnh hưởng đến anh. Bàn tay anh siết chặt, chỉ cần nghĩ đến Tiểu Tây của anh bị lăng nhục như vậy, tim anh đã đau nhói, hiện tại có anh, cô còn bị như thế, vậy trước kia, chẳng phải cô còn chịu nhiều ấm ức hơn sao? 'Con ả đê tiện', câu này vừa nghĩ đã giận, Ngụy Hàn hít sâu vào, kìm nén tâm trạng, cuối cùng quay đầu nhìn lão họ Ngô bất tỉnh nằm bên cạnh vũng máu đỏ thẳm.