"Em thấy em gái anh rất xinh! Rất muốn tìm hiểu cô ấy."

***

Vài ngày sau, Đổng Tây cùng Từ Tâm Di đến trung tâm thương mại mua một ít đồ dùng cá nhân. Hai cô gái đi dạo một vòng, nhìn mấy bộ quần áo em bé nhỏ nhắn, Từ Tâm Di dừng lại rồi sờ thử: "Cậu nghĩ xem Dâu Tây! Con mình mặc cái này hợp không?"

"Rất đáng yêu." Đổng Tây cũng cầm lên nhìn ngắm bộ váy cho em bé gái: "Cậu đặt tên cho em bé chưa?"

"Vẫn chưa."

"Cậu thích baby của cậu là con gái à?"

"Dù trai hay gái gì mình cũng thích."

Đổng Tây định lấy bộ quần áo đó thì Từ Tâm Di liền ngăn lại: "Vẫn chưa dùng đến mà, tốn kém lắm."

Biểu biện của Từ Tâm Di vẫn không ngăn được Đổng Tây, cô đã bỏ vào xe đẩy hàng, vừa đỡ Từ Tâm Di vừa tỏ thái độ không vui: "Di Di... Coi như mình tặng cho con nuôi mình đi! Đây là tiền tiết kiệm trước kia của mình... Cả mình mà cậu cũng dám tính toán."

Không từ chối được nên Từ Tâm Di đành cho qua. Bụng cô đã to nên đến bar pha rượu không tiện nữa, bây giờ mọi thứ chỉ nhờ vào số tiền đan áo và khăn choàng kiếm được, cộng với số tiền trước đây cô định dùng chữa bệnh cho bà Từ, như thế có thể sống được đến lúc cô sinh xong.

Đổng Tây tức giận vì Từ Tâm Di cứ luôn từ chối sự giúp đỡ của mình, thế là cô đành mỗi tuần đi siêu thị mua hết những thức ăn bổ dưỡng cho vào tủ lạnh không phải của nhà mình, vài ngày lại mua ít đồ đạc đem đến nhà Từ Tâm Di nói là gửi tạm. Đó đúng thật là tiền tiết kiệm của Đổng Tây, tuy không quá lớn nhưng mua những thứ linh tinh thế này thì không thành vấn đề. Thẻ ngân hàng Ngụy Hàn đưa, Đổng Tây vẫn chưa dùng đến lần nào, cô biết anh kiếm tiền cực khổ nên không muốn tiêu xài quá phun phí.

Mua được những thứ cần thiết, Đổng Tây cùng Từ Tâm Di vào trong một cửa hàng ăn uống, vừa ngồi xuống, Từ Tâm Di đã xoa nhẹ bắp chân mình, có thêm một cơ thể nhỏ nên cơ thể lớn cũng dần biến đổi.

"Mỏi lắm sao? Để mình..." Đổng Tây vội vàng cúi xuống xoa bóp chân cho Từ Tâm Di. Ở chốn đông người này, hành động đó đúng là hơi quá, Từ Tâm Di kéo Đổng Tây dậy: "Người ta nhìn cậu kìa, ngồi dậy nhanh."

"Cậu bị đau lưng mà, cứ cúi xuống xoa bóp chân hoài thì không tốt cho em bé."

"Đứng dậy đi mà... Dâu Tây! Kìa... kìa... Điện thoại cậu reo." Từ Tâm Di cầm điện thoại lên xem, nhìn vào mà hình ẩn hiện thì đưa ra trước mặt Đổng Tây: "Anh Hàn của cậu nè."

"Hả?"

Biết ngay sẽ thế mà, Từ Tâm Di đưa tay che đi nụ cười, Đổng Tây đỏ mặt ngượng ngùng, ngồi dậy cầm điện thoại: "Anh Hàn!"

"Em đang ở đâu vậy?"

"Em với Di Di đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Có chuyện gì sao anh?"

"Không có gì, tại anh về nhà mà không thấy em nên lo. Hôm nay công ty anh có mở một buổi tiệc, em đi cùng anh được không?"

"Em sao? Nhưng mà... em không biết họ."

"Anh sẽ giới thiệu. Vậy đi! Một lát nữa anh sẽ kêu người đến đón em..."

"Vâng..."

Lúc anh tắt máy, Đổng Tây vẫn còn ngờ ngệch nghĩ xem những lời anh nói là có ý gì, hôm nay anh sẽ giới thiệu cô, là giới thiệu. Từ Tâm Di ngồi bên cạnh đã ăn được một phần cánh gà chiên, nhìn vẻ mặt đầy mùa xuân của Đổng Tây thì biết ngay anh Hàn của cô gái này vừa mới làm chuyện gì nữa rồi: "Anh ấy tỏ tình với cậu sao?"

"Không phải, anh ấy nói là đưa mình đi tiệc, sẽ giới thiệu mình."

"Dạo gần đây hình như tình cảm của hai người phát triển rất tốt!"

Đổng Tây cũng thấy thế, tình cảm của anh và cô đang theo chiều hướng rất tốt. Đổng Tây lại tủm tỉm cười, quên cả việc nên ăn món gì đầu tiên, chỉ biết đưa thức ăn vào miệng nhai, hôm nay khoai tây chiên ở đây ngon vô cùng.

Khi xuống cửa trung tâm thương mai, Đổng Tây nhìn ngó xung quanh, điện thoại cô reo, là một dãy số lạ: "Alô?"

"Cô Đổng. Tôi là Lương Ứng Nhiên, xin lỗi cô, bây giờ phía trước trung tâm thương mại đang kẹt xe, cô có thể đi vài bước sang chỗ đỗ xe bên cạnh được không?"

"Anh đừng nói vậy mà, tôi sẽ qua đó ngay, phiền anh rồi..."

Thái độ của người đàn ông này khi nói chuyện vô cùng nguyên tắc, còn tỏ ra rất tôn trọng Đổng Tây, cô hoàn toàn không quen. Đổng Tây bỏ qua chuyện đó, tay cầm đồ, tay đỡ Từ Tâm Di đang đi bên cạnh: "Cẩn thận... Từ từ thôi..."

Đến bãi giữ xe phía sau, Đổng Tây nhìn xung quanh một lượt sau đó định lấy điện thoại ra gọi thì đã nghe tiếng gọi từ xa: "Cô Đổng!"

Lúc Đổng Tây cùng Từ Tâm Di quay sang đã liền thấy ngay anh chàng đeo kính thật bảnh trai đó đang tiến về phía mình. Cách ăn mặc của Lương Ứng Nhiên cũng đã đoán được luôn cả tính cách, vô cùng nghiêm túc.

"Xin lỗi đã bắt cô phải đợi."

Lần nào người này cũng nói chuyện với thái độ trang trọng thế này à? Đổng Tây xua xua tay tỏ ra không có việc gì: "Anh đừng nói vậy mà, tôi bắt anh phải đến đón đã phiền cho anh rồi..."

"Đây là trách nhiệm của tôi." Mắt Lương Ứng Nhiên nhìn sang người đứng bên cạnh Đổng Tây: "Đây là..."

Đổng Tây liền vui vẻ giới thiệu: "Đây là bạn tôi, Từ Tâm Di! Có thể phiền anh đưa chúng tôi về nhà Di Di được không? Cô ấy đang mang thai."

"Không cần đâu Dâu Tây, mình..."

"Đương nhiên là được. Mời hai cô đi bên này!" Lương Ứng Nhiên cầm ngay lấy mọi thứ từ tay Đổng Tây rồi đứng bên cạnh, Đổng Tây cùng Từ Tâm Di chớp mắt nhìn nhau sau đó mới đi trước, người này, quả thật quá nguyên tắc. Cả đoạn đường, Từ Tâm Di và Đổng Tây ngồi ở hàng ghế sau đều im lặng, Lương Ứng Nhiên cũng không nói gì nữa, không gian trong xe có phần ngột ngạt. Lương Ứng Nhiên liền bật nhạc nhè nhẹ để giảm đi áp lực cho hai người phía sau, anh cũng đâu làm gì quá đáng.

"Cô Đổng! Nếu anh Ngụy mà biết tôi khiến cô khó chịu như thế, anh ấy sẽ trách tôi!"

"Tôi không có khó chịu với anh..."

"Nhưng biểu hiện trên sắc mặt của cô cho tôi thấy điều đó, tôi biết cách làm việc của tôi có phần cứng nhắc, nhưng xin cô thông cảm, từ nhỏ tôi đã thế rồi, chuyện gì làm cũng phải gọn ràng dứt khoát."

"Vâng... Tôi... hiểu mà..."

Trao đổi xong, Đổng Tây nhìn Từ Tâm Di đang cúi đầu cười thầm. Lâu rồi không thấy Từ Tâm Di cười như vậy, Đổng Tây liền cảm thấy có gì khác lạ. Cô ngước lên kính chiếu hậu nhìn Lương Ứng Nhiên đang tập trung lái xe, sắc mặt chàng trai này đúng là có phần giống Ngụy Hàn, bình tĩnh và điềm đạm, cô rất thắc mắc sao Ngụy Hàn lại có thể trong thời gian ngắn mà tìm ra một trợ thủ như thế này.

Về đến khu nhà của Từ Tâm Di, Lương Ứng Nhiên mở cốp sau xe ra rồi xách đồ, ba người họ đến thang máy, chưng hửng nhìn dòng chữ 'đang sửa chữa'. Đành đi thang bộ, nhà của Từ Tâm Di ở tầng năm của khu, tuy không xa lắm nhưng đối với người mang thai thì lại vô cùng cực nhọc. Từ Tâm Di vừa đặt chân lên bậc thềm thứ nhất, Đổng Tây đã giữ tay bạn mình: "Hay là đến nhà mình đi! Cậu thế này mà định đi lên đó sao?"

"Không sao mà, chẳng phải người ta nói là có thai phải vận động sao?"

"Nhưng mà sức khỏe cậu rất yếu!"

Lương Ứng Nhiên nhìn hai cô gái tranh luận, anh lại nhìn xuống vùng bụng trông có vẻ rất nặng của Từ Tâm Di, anh đành chen ngang: "Tôi có thể bế cô Từ lên!"

"Ơ... Không... không cần đâu..." Từ Tâm Di là người phản ứng đầu tiên, cô nhìn sang Đổng Tây: "Dâu Tây!"

"Phiền anh không?"

Không ngờ Đổng Tây lại là người hỏi câu đó, Từ Tâm Di chỉ muốn nhanh chóng đến cú vào đầu bạn mình. Lương Ứng Nhiên lại phản ứng nhanh hơn, anh đặt đồ vào tay Đổng Tây: "Vậy cô Đổng có thể cầm giúp tôi?"

Đổng Tây nhận lấy mấy túi đồ, rồi nhận luôn cái trừng mắt của Từ Tâm Di. Dù từ chối thế nào thì Từ Tâm Di cũng đã rất khó xử khi bị một người đàn ông xa lạ bế lên, Lương Ứng Nhiên mặt không biểu cảm bế Từ Tâm Di đi lên từng bậc thang, Đổng Tây xách túi đi phía sau, nhìn cái đỏ mặt của Từ Tâm Di, cô không nén được cười.

"Hay là bỏ tôi xuống đi!" Cô đang mang thai nên trọng lượng cơ thể tăng rất nhanh, cứ sợ Lương Ứng Nhiên vì ngại mà không dám từ chối. Ai ngờ anh chàng kia lại thản nhiên như thế, không chịu buông cô xuống, chỉ hơi mỉm cười: "Thật ra đối với người mang thai, trọng lượng này rất nhẹ rồi."

Khi Từ Tâm Di không ý thức được lí trí của mình đang nghĩ gì thì nụ cười đã hiện rõ, cô cúi đầu cười, anh cảm giác nụ cười này dịu dàng vô cùng. Đổng Tây đi phía sau quan sát biểu hiện của hai người họ, rõ ràng có gì đó bất ổn.

Đưa Từ Tâm Di an toàn vào nhà, Lương Ứng Nhiên cùng Đổng Tây đến khách sạn để chuẩn bị cho bữa tiệc ăn mừng của công ty. Trên đường đi, Đổng Tây ngồi nhìn những thứ cần thiết được Lương Ứng Nhiên chuẩn bị sẵn đặt cạnh mình, cô quay đầu nhìn anh qua kính chiếu hậu: "Anh gặp anh Hàn lâu chưa?"

"Gần nửa năm trước, tôi gặp anh ấy ở tỉnh Khúc Giang."

Thì ra là như vậy, Đổng Tây gật đầu như hiểu rồi định sẽ im lặng, nhưng cô càng nhìn càng cảm thấy tò mò về Lương Ứng Nhiên, anh chàng này thoạt nhìn thì khoảng hơn cô hai ba tuổi, phong thái toát lên vẻ chững chạc khó ai có thể so sánh, cách nói chuyện hay làm việc đều rất rõ ràng, người như thế không biết làm sao Ngụy Hàn lại quen biết và dễ dàng lôi kéo được.

"Anh và anh Hàn vừa mới gặp nhau lúc đó thôi sao?"

"Đúng vậy."

"À..."

Lương Ứng Nhiên nhìn ngược lại Đổng Tây từ kính chiếu hậu, sau đó anh lại nhìn con đường phía trước mà từ tốn nói: "Tôi biết cô Đổng đang lo lắng điều gì, tôi tuyệt đối không phải là người của Trần Thắng Ninh hay là Ngụy Lâm gì cả. Trước đây tôi làm trong một công ty bán hàng nhỏ, cũng may mà gặp được anh Ngụy, lại được anh ấy trọng dụng nên mới có ngày hôm nay. Đối với tôi, anh Ngụy là ân nhân của mình, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện tổn hại cho anh ấy. Xin cô Đổng an tâm."

Đổng Tây cứng họng không biết nói gì, cô đành ho nhẹ vài tiếng rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài. Thật ra anh ta nói anh ta là nhân viên của một công ty nhỏ ai mà tin, chưa cần nghe cô lên tiếng thì đã có thể hiểu hết những gì cô nghĩ, Lương Ứng Nhiên không đơn giản như anh ta nói, trực giác mách bảo Đổng Tây như thế, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, con người của Lương Ứng Nhiên không giống người xấu tí nào.

Người còn lại thì tập trung nhìn về con đường phía trước, hai tay gõ nhẹ lên vô lăng. Có những chuyện, Ngụy Hàn vẫn bảo Lương Ứng Nhiên không nói với Đổng Tây, sợ cô lại suy nghĩ lung tung.

Thay xong bộ váy do Ngụy Hàn chuẩn bị, Đổng Tây ngồi trong phòng chờ anh, Lương Ứng Nhiên đã rời khỏi đó rất lâu. Đổng Tây lần nữa nhìn đồng hồ, lại nhìn xung quanh khách sạn, bỗng cô thấy khó chịu, cảm giác như... ác mộng lại ập về. Cô vừa đứng lên định ra ngoài tìm Ngụy Hàn thì đúng lúc cửa phòng mở, Lương Ứng Nhiên bước vào mời Đổng Tây đi theo mình. Cô theo Lương Ứng Nhiên ra khỏi dãy hành lang đến một gian phòng sang trọng, lúc bước vào cửa đã nhìn ra ngay Ngụy Hàn đang đứng lẫn trong đám người đó. Anh vẫn rất nổi bật, hôm nay mặc áo sơ mi trắng ở trong, bên ngoài là bộ vest đen lịch lãm, thẳng tắp, khí chất khó ai mà sánh được. Ngụy Hàn nhìn thấy Đổng Tây, anh nói gì đó với mấy người kia, sau đó rảo bước về phía cô.

"Tiểu Tây!" Ngụy Hàn đưa tay ra như một chuyện vô cùng bình thường. Hôm nay cô rất đẹp, bộ váy màu trắng thuần khiết này là anh chọn cho cô, áo không tay, cổ cao, điểm trước ngực là những bông hoa li ti màu trắng, lớp ren bên ngoài nhẹ nhàng uyển chuyển. Càng nhìn càng thấy cô thanh cao thoát tục, anh không kìm được đành thốt lên lời tán thưởng chân thật: "Rất đẹp!"

Cô đỏ mặt ngại ngùng, môi mỉm cười đưa tay mình cho anh, giữa nơi đông người như thế, anh bằng lòng nắm tay cô, quả thực có mơ thì Đổng Tây cũng chưa hề nghĩ đến. Đi bên anh, cô lại thắc mắc hỏi: "Công ty mở tiệc gì vậy?"

"Hôm nay là ngày khánh thành chính thức của Mộ Cần. Anh chỉ làm đơn giản thôi, không muốn quá phiền phức." Thật ra anh không làm khoa trương chỉ vì chưa muốn đối đầu trực tiếp với Ngụy Lâm, công ty anh vừa mới thành lập, như một cây con vừa đâm cành, vốn chưa đủ khả năng chống chịu bão tố. Anh thừa hiểu điều đó.

Mấy vị tổng giám đốc, chủ tịch các công ty vui vẻ đến bắt tay cùng Ngụy Hàn rồi nhìn sang cô công chúa xinh đẹp bên cạnh, có người không ngừng khen ngợi: "Ngụy tổng có cô bạn gái xinh đẹp như thế, đúng là rất may mắn."

Khi đứng bên anh trước nhiều người, Đổng Tây đã hồi hộp đến mặt mũi nóng bừng, giờ lại nghe người khác nói thế, mặt cô càng ửng đỏ nhiều hơn. Ngụy Hàn bên cạnh khiêm tốn cười cùng họ, anh cầm tay Đổng Tây: "Thật ra cô ấy là em tôi."

Em sao? Đổng Tây ngẩng cao đầu nhìn anh, anh vẫn còn giữ nguyên nụ cười cùng mấy ông chủ tịch đó, chẳng biết tâm trạng của cô giờ như rơi xuống ngàn vạn trượng sâu. Mấy kẻ kia nghe anh nói liền không ngừng xin lỗi, cũng cứ nghĩ cô là em của anh thật.

Khi tâm trạng trong cùng cực đau khổ, Đổng Tây chỉ biết bám chặt lấy tay anh hơn, cô thở dài, thì ra cách anh nói giới thiệu là đây thôi sao? Giới thiệu với cả thế giới rằng tình cảm của anh và cô chỉ là anh em.

"Khánh Bằng!"

Đang trong trạng thái mất cân bằng, nghe thấy cái tên ấy, Đổng Tây càng cảm giác choáng váng, cô quay đầu lại, nhìn thấy ngay ở phía cửa chính một người đàn ông mặc bộ vest đen đi đến. Trước nay Lý Khánh Bằng xuất hiện trong mắt Đổng Tây với cách ăn mặc vô cùng thoải mái, chưa khi nào thấy anh diện bộ vest lịch sự đến vậy, cô còn ngỡ rằng mình nhìn nhầm. Anh ta thoáng chút ngạc nhiên nhìn về Đổng Tây, ánh mắt đăm chiêu, nhưng lại rất nhanh mà thích ứng với hiện tại.

"Sư huynh!"

Đổng Tây lại nhìn Ngụy Hàn, người Lý Khánh Bằng đang nói chuyện là Ngụy Hàn, không ngờ trái đất lại tròn như thế, họ còn gọi nhau thân thiết đến vậy, lần này, Đổng Tây thật sự muốn đi khỏi nơi này.

Ngụy Hàn vỗ lên vai Lý Khánh Bằng, coi ra hôm nay tâm trạng anh rất vui, không hề nhận ra Đổng Tây đang như thế nào: "Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không đến."

"Sao mà không đến được, sư huynh đã mời thì làm sao em dám không đến." Lý Khánh Bằng cũng bật cười thoải mái, sau đó lại đưa mắt nhìn Đổng Tây. Ngụy Hàn cảm giác ánh mắt ấy có gì bất thường, ngay cả biểu hiện của Đổng Tây cũng khác lạ, nhưng lúc này chỉ có thể ôm lấy cô mà giới thiệu: "Tiểu Tây! Đây là đàn em cùng trường của anh lúc bên Mỹ, Lý Khánh Bằng!"

"Xin lỗi, em muốn đi vệ sinh!"

Cô thoát khỏi vòng tay của anh đi vào bên trong, Ngụy Hàn nhìn theo bóng dáng Đổng Tây, anh có chút bất ngờ nhưng lại bật cười rồi nâng ly rượu lên trước Lý Khánh Bằng: "Xin lỗi cậu, có lẽ hôm nay cô ấy không khỏe."

"Sư huynh! Cô ấy là bạn gái anh sao?"

"À... Là em gái!"

"Ruột?"

"Không phải. Nhưng có vấn đề gì à?"

Lý Khánh Bằng cười cười, vẫn nhìn về phía đã mất bóng: "Em thấy em gái anh rất xinh! Rất muốn tìm hiểu cô ấy." Thậm chí còn từng muốn biết rất rõ, nhưng lại không được cô ấy cho bất kì cơ hội nào.

Mặt Ngụy Hàn thay đổi ngay lập tức, nhưng đó chỉ là biểu hiện trong vài giây, anh đang kiềm chế, môi mỉm cười không nói.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Đổng Tây đã lấy lại tỉnh táo, là cô quá kích động, có thể anh Hàn của cô rất mất mặt. Định sẽ đi ra nói lời xin lỗi anh nhưng chưa quay lại buổi tiệc đã bắt gặp cảnh mà đáng ra mình không nên thấy. Ở một góc tường, người đàn ông ôm hôn một cô gái đầy quyến rũ, cô gái thỏa mãn nhắm mắt để tận hưởng hương vị nồng nàn đó, hai bàn tay người đàn ông cũng chẳng yên phận và cứ đi theo đường cong quyến rũ trên thân hình bốc lửa ấy. Dù quay lưng, nhưng có chết, Đổng Tây cũng có thể biết rõ, người đàn ông đó là ai.

Cô cắn răng, quay đầu bước đi. Ra đến ban công, Đổng Tây mới khịt mũi, dùng tay gạt đi nước mắt. Cô không khóc, sao phải khóc, 'anh trai' đang hôn người khác thì đứa 'em gái' này có quyền gì mà khóc, mà can thiệp. Nhưng rồi tất cả nước mắt cứ thế mà trào ra, Đổng Tây lau đi, nó lại lăn dài trên gò má làm phai đi lớp phấn hồng. Anh hôn người khác như thế chứng minh rằng anh chưa nghĩ đến cô bao giờ, nếu có, anh sẽ không làm vậy, Đổng Tây đã nhầm tưởng rằng hai lần anh hôn mình, anh sẽ nhớ, nhưng coi ra đối với anh, một lần là say, một lần là để đóng cho đạt màn kịch đó.

"Khóc sao?"

Lý Khánh Bằng đi đến đứng bên cạnh vờ hỏi, lập tức bắt gặp đôi mắt ngập nước của cô, lúc này đây, anh chỉ muốn gào thét vào mặt cô mà mắng cho cô một trận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đó, lòng Lý Khánh Bằng mềm nhũn, giọng cũng bớt đi vẻ đùa cợt: "Không ngờ em là em của sư huynh."

"Không phải!"

"Vậy là gì?"

"Là..." Ngay cả cô cũng không biết bây giờ mình là gì. Đổng Tây im lặng không muốn nói nhiều nữa, quay đầu ra ngoài ban công. Lý Khánh Bằng giơ tay định gạt đi mấy giọt nước mắt còn đọng lại, nhưng rồi không thể làm được, cánh tay lưng chừng trong không trung, anh bất lực bước đến gần cô hơn, cô nghiêng đầu nhìn ra mấy tòa nhà san sát, tránh khỏi cái náo nhiệt ồn ào trong kia, cũng tránh khỏi ánh mắt dịu dàng ấy.

"Tôi cũng không biết là gì nữa…" Cô bất lực nói, toàn bộ hy vọng đều rơi sâu vào lòng vực thẳm, sâu không tìm thấy đáy.

"Anh ấy chỉ xem em là em gái thôi. Đổng Tây! Em đang ngu ngốc lầm tưởng hay là giả vờ lầm tưởng, rõ ràng như thế mà còn lừa mình sao?"

"Mặc kệ tôi!"

"Em..." Lý Khánh Bằng giận dữ ôm chặt lấy Đổng Tây mà thét lên: "Đừng cứng đầu nữa!"

"Buông tôi ra! Lý Khánh Bằng! Anh có buông ra không hả?" Cô lớn giọng mắng, vừa mắng vừa đẩy nhưng không thể nào đẩy được người này ra.

"Không buông! Mãi mãi không buông!"

Cô càng giãy dụa, anh càng ôm chặt hơn. Hai người cứ giằn co như thế đến lúc có khán giả đến xem. Duy chỉ một khán giả đứng ở cửa, lạnh lùng cất tiếng, giọng rất nhẹ nhưng cũng đủ làm người khác cảm thấy cái lạnh của nó.

"Hai người làm gì vậy?" Rõ ràng như thế, anh nhìn thấy và hiểu nhưng vẫn muốn hỏi.