*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc chứng kiến Đàm Vân Sơn bị lôi xuống nước, trong phút chốc ấy Ký Linh không nghĩ được gì, sau đó nỗi sợ hãi mới ùn ùn ùa tới.

Nỗi sợ này không phải do yêu quái mà là vì Đàm Vân Sơn.

Một người bình thường tình nguyện làm mồi nhử bắt yêu lại còn không phải là một tên ngốc to gan võ nghệ cao cường chỉ là một thư sinh văn nhược, lý do khiến chàng ta gật đầu đồng ý chỉ có thể là do tín nhiệm mình nên mình tuyệt đối không thể để chàng ấy có chuyện gì được.

Trong khoảnh khắc nghĩ như vậy, Ký Linh liền vận công nhảy bật lên nóc đình.

Đứng trên đỉnh đình, toàn bộ mặt nước thu vào tầm mắt.

Nửa thân trên lộ trên mặt nước của con quái vật đó là người, từ thắt lưng trở xuống ngâm dưới nước là xà. Song, phần là người cao lớn hơn người bình thường rất nhiều, lưng mọc hai cánh, mặt mũi dữ dằn, tóc đỏ lửa, mắt hứng ánh trăng phản chiếu ánh sáng lạ, mồm phun ra nọc độc; phần thân rắn to lớn toàn bộ phủ vảy giáp hầu như chìm dưới nước nhất là phần đuôi cuốn Đàm Vân Sơn thì chìm hoàn toàn dưới nước chỉ có thể thấp thoáng nhận ra nó đang đập đuôi dưới nước nhờ quan sát phần tiếp liền với phần hông.

Đầu Ký Linh ong lên, mỗi cú đập đuôi của yêu quái đều làm nàng lo lắng.

Thậm chí niệm tịnh yêu chú lúc nào cũng không có ấn tượng, tới lúc hoàn hồn thì chuông Tịnh Yêu đã vụt lớn với điện sét vờn quanh thân đập về phía con yêu quái to lớn dưới nước!

Yêu quái muốn tránh, quá nửa thân mình đã lủi vào trong nước nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước bị chuông Tịnh Yêu nện trúng đầu, nửa thân trên ngã vào trong nước. Ký Linh thấy vậy lập tức cúi người định nhảy xuống nước cứu Đàm Vân Sơn, không ngờ bóng đen dưới nước bỗng run lên rồi vội vàng bỏ trốn, chuyển động nhanh nhẹn tới mức tạo thành gợn sóng hình mũi tên trên mặt nước.

Ký Linh không ngờ yêu quái vẫn còn cử động được. Những con yêu quái trước đây bị chuông Tịnh Yêu đập trúng chưa chết thì cũng nhất định bị trọng thương, cựa một cái còn khó chứ nói gì tới chuyện lanh lẹ như vậy nhưng nàng cũng tự tin rằng nếu lúc này có thể đập chuẩn phát thứ hai thì chắc chắn có thể chế ngự được nó, chí ít nó cũng không thể tràn đầy sinh lực thế này, bắt nó cũng dễ dàng hơn.

Nhưng nàng không còn thời gian.

Chính xác mà nói thì là Đàm Vân Sơn không còn thời gian.

Trông như là một lựa chọn khó khăn nhưng Ký Linh chẳng cần đắn đo một chớp mắt nào, ngay sau khi mình nó run lên, nàng đã nhảy ngay xuống nước, tới lúc túm được Đàm Vân Sơn thì xà yêu chỉ mới bơi cách không đầy hai thước.

Con dao găm luôn mang theo người đâm vào phần đuôi rắn đang cuộn chặt lấy Đàm Vân Sơn. Dù đang ở dưới nước nhưng dùng lực đủ mạnh, dao găm vẫn đâm xuyên đuôi rắn. Yêu quái bị đau, đuôi bất giác lỏng ra. Ký Linh lập tức kéo ngay Đàm Vân Sơn ngoi lên trên mặt nước. Thật không ngờ yêu quái lại vòng lại đuổi theo, đúng lúc Ký Linh sắp ngoi lên được mặt nước, nó túm được cẳng chân trái của nàng.

Ký Linh không thể thả tay đang túm Đàm Vân Sơn, ở trong nước lại không thể nhẩm đọc tịnh yêu chú, chỉ còn nước liều mạng đá nó bằng chân còn lại. May là yêu quái vòng lại đuổi theo chỉ là hành động phản kích theo bản năng, bắt được nàng rồi lại nghĩ tới cảm giác đau đớn do bị chuông Tịnh Yêu đập. Nếu nó là người, có lẽ nó đã có thể quan sát thấy nàng không buông Đàm Vân Sơn phán đoán được tình thế có lợi cho bản thân nhưng nó là yêu, còn là loại yêu quái chưa hóa hình hoàn toàn thành người hiển nhiên không thể so với những yêu quái trà trộn giả được làm người, tình cảm hay những thứ khác đều quá phức tạp với nó, sợ mạnh hiếp yếu mới là bản năng. Vậy nên, trong chớp mắt, nó lập tức buông móng vuốt chạy trốn.

Khoảnh khắc ngoi lên được mặt nước thấy Đàm Vân Sơn há miệng thở, cuối cùng Ký Linh mới dám mừng vì đã thoát chết.

Tiễn Đàm Vân Sơn ra ngoài xong, Ký Linh xé dọc ống quần, miệng vết thương xấu xí lộ ra. Có lẽ là bị ngâm nước quá lâu nên dần quen với cơn đau dai dẳng, cảm giác không còn nhạy nữa, thành thử lúc xối rửa không thấy mấy đau. Đến tận khi miệng vết thương được rửa sạch, rắc thuốc bột, cảm giác đau mới dần dần khôi phục, bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

May là chỉ bị thương ngoài da.

Với Ký Linh đây là chuyện thường như cơm bữa, nhất là hồi mới xuống núi, hễ gặp yêu là lại phải đổ máu, may nhờ mấy phương thuốc sư phụ để lại có công hiệu tuyệt vời, nghiền nhỏ thuốc bốc theo phương thuốc ấy ra thành bột mịn, bất kể là ngoại thương bình thường hay vết thương nhiễm yêu khí đều có thể khỏi hẳn lành lặn như lúc đầu, chẳng qua thời gian dài ngắn khác nhau.

Miệng vết thương hiện tại của Ký Linh khỏi cần nghĩ, tất nhiên là đã nhiễm yêu khí, do đó trước phải rắc thuốc bột trừ yêu khí.

Quả nhiên, vừa rắc thuốc lên, ngoài đau còn có cảm giác miệng vết thương tỏa ra hơi lạnh, dựa theo kinh nghiệm trước nay, sau khoảng ba ngày, yêu khí sẽ được trừ tận gốc, đến lúc ấy đổi sang dùng thuốc trị thương là được.

Xử lý xong vết thương, Ký Linh kiệt sức, dù gì cũng không còn đồ để thay, nàng bèn lau khô qua rồi nằm luôn xuống giường, bất kể bùn đất trên quần áo liệu có làm bẩn giường hay không, hiện giờ nàng chỉ muốn nằm nghỉ.

Không ngờ vừa ngả đầu xuống gối, ngoài cửa lại có tiếng a hoàn gọi nhỏ: “Ký Linh cô nương, nhị thiếu gia…”

A hoàn nói rất khẽ tiếng như thể sợ nói quá to thì quấy rầy khách quý nghỉ ngơi nên nửa câu sau Ký Linh không nghe rõ.

Nhưng dù không nghe ra thì Ký Linh vẫn đoán đại khái được Đàm Vân Sơn sai a hoàn tới làm gì. Mới rồi lúc chàng ta ra về còn luôn miệng hỏi “được đi nghỉ thật sao, liệu yêu quái có rình mò vào tận phòng không”, sau khi được xác nhận đi xác nhận lại mới nơm nớp ra về. Hiện tại chắc tới tám phần là lăn qua lăn lại không ngủ được, sợ bóng sợ gió nên sai a hoàn sang đây quan sát tình hình, lỡ như yêu quái có trở lại trả thù thì người đầu tiên nó tìm tới cũng là nàng, tới khi ấy, a hoàn phi ngay về báo tin, chàng ta còn biết đường mà chạy thục mạng.

Nghĩ bâng quơ vậy, Ký Linh ra mở cửa thì thấy a hoàn đưa cho mình một xấp đồ: “Nhị thiếu gia sai mang một bộ xiêm áo sạch sẽ cho cô nương. Tuy là xiêm áo của đám người dưới nhưng nó là đồ mới, chưa mặc lần nào, mong cô nương không chê.”

Ký Linh đỏ mặt, có phần muốn qua bên chỗ Đàm Vân Sơn chịu đòn nhận tội “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử”.

Tới chừng a hoàn để y phục ngay ngắn xuống, hơi nóng trên mặt đã lan tận vào tim, lòng thấy ấm áp.

“Nếu cô nương không có điều gì khác muốn sai bảo, nô tì xin được cáo lui.” Đề nghị “hầu hạ thay đồ” bị nàng uyển chuyển từ chối, a hoàn cũng không nài thêm.

Ký Linh gật đầu, nhìn theo a hoàn ra cửa, ra tới cửa, nàng khẽ nói một câu: “Giúp ta cảm ơn Đàm… nhị thiếu gia nhà ngươi.”

A hoàn vâng dạ rồi lui ra.

Bộ đồ Đàm Vân Sơn sai người mang tới là một bộ váy màu ngọc bích, phỏng chừng không phải chàng ta chọn mà là bọn a hoàn vâng lệnh tìm một bộ màu sắc tương đồng với bộ gốc của nàng.

Thiếu gia cẩn thận, a hoàn chu đáo.

Thực sự cũng không phải chuyện gì to tát nhưng cảm giác thất vọng, sa sút vì lo lắng vụ yêu quái nhờ bộ quần áo này đã giảm bớt đôi phần áp lực, thoải mái hơn một chút.

“Thầy, thầy Ký Linh…”

Vừa lau người sạch sẽ, thay xong xiêm áo, lại có người gọi cửa.

Lần này là một gia đinh, không nhẹ nhàng như a hoàn, người này gõ thẳng cửa.

Tối nay là thế nào đây?

Ký Linh ngờ vực mở cửa tiếp lần hai, tên gia đinh răng đánh cầm cập, nói run lẩy bẩy: “Thưa, thưa thầy, lão gia cho vời, mời thầy qua trà sảnh nói chuyện.”

Ký Linh ngập tràn thắc mắc trong lòng nhưng vẫn cứ thế đi theo gia đinh sang trà sảnh, không hỏi tiếng nào.

Tới nơi, Ký Linh mới nhận ra không phải mình Đàm lão gia tìm nàng mà huy động cả nhà họ Đàm đều ra. Đàm viên ngoại, Đàm phu nhân, Đàm Thế Tông, Đàm Vân Sơn, tất cả đều tề tựu đông đủ. Viên ngoại và phu nhân ngồi ở ghế chính ngay đối diện cửa vào, hai người con trai chia nhau ngồi bên tả bên hữu, bả vai hướng ra cửa. Thấy Ký Linh tới, bốn người đồng loạt nhìn nàng.

Ký Linh chào Đàm viên ngoại trước sau đó lần lượt chào phu nhân và các thiếu gia xem như làm lễ.

Đàm viên ngoại hiển nhiên không còn lòng dạ nào để tâm chuyện này, Ký Linh còn chưa kịp ngồi đã sốt ruột hỏi ngay: “Ta nghe người hầu trong phủ nói là yêu tinh lộ diện rồi phải không?”

Ký Linh hiểu ra đôi phần lý do đang đêm bị gọi qua đây.

Ban nãy tuy chỉ đánh nhau có một lúc ngắn ngủi nhưng gây ra động tĩnh không hề nhỏ, bọn người hầu ở gần gian giữa dù không dám chạy tới nhưng chắc chắn là cũng len lén nấp ở một góc kín đáo nào đấy cạnh đó theo dõi cuộc chiến. Về phần bên phía hậu trạch, tuy không nhìn thấy yêu nhưng chắc chắn là có nghe thấy tiếng “khóc” kỳ dị văng vẳng trong gió đêm. Người nhà họ Đàm chắc chắn phải tỉnh giấc, gọi người dưới tới hỏi, biết được yêu tinh thực sự xuất hiện, tất nhiên lòng thấp thỏm bất an muốn gọi nàng tới hỏi chuyện.

“Đúng vậy,” Ký Linh đáp cặn kẽ, “ngay ở vườn hoa của phủ, mượn nước tới đây rồi lại mượn nước lẩn mất.”

Đàm Thế Tông hừ khẽ một tiếng, người khác không nghe thấy nhưng Ký Linh nghe rõ rành rành. Song đúng thật là nàng không bắt được yêu quái, cũng không thể trách người ta tỏ thái độ như vậy.

So ra thì Đàm viên ngoại cung kính với Ký Linh hơn rất nhiều, dù cũng có lẩm bẩm nhưng vẫn vô cùng uyển chuyển: “Nghe nói lúc ấy thầy ở đó?”

Ký Linh gật đầu, đáp thẳng thắn thành khẩn: “Nó lợi hại hơn tôi tưởng, là tôi sơ ý, còn để nhị thiếu gia bị liên lụy rơi xuống nước.”

Đàm viên ngoại căn bản không có ý nói về chuyện của cậu con trai, chỉ lo vội hỏi: “Rốt cuộc nó là yêu vật gì?”

Ký Linh hơi chau mày nhưng vẫn đáp lời: “Hiện giờ chưa thể biết chắc, chỉ biết nó nửa người nửa xà thích di chuyển trong nước cho nên tôi nghi rằng chuyện Hòe Thành mưa to có liên quan với nó, bởi vì chỉ có nước lên, nó mới có thể mượn nước để…”

“Vậy theo ý thầy, nó có còn trở lại nữa không?” Không đợi nghe cho hết, Đàm viên ngoại đã ngắt ngang bằng một câu hỏi khác.

Ký Linh lặng lẽ hít thở sâu, dằn cơn tức xuống, nghiêm túc gật đầu, nói nhấn rõ từng chữ, cố sức sao cho nghe thật kinh dị: “Tất còn tới nữa.”

Quả nhiên, mặt Đàm viên ngoại trắng bệch ra, mặt cắt không còn hột máu.

Ký Linh ấy vậy mới thấy hơi thoải mái một chút thì lại nhác thấy Đàm Vân Sơn nhíu mày.

Ký Linh quay đầu đi, vờ như không biết.

Liền đó, Đàm viên ngoại đứng dậy, thành tâm làm đại lễ với Ký Linh.

Ký Linh giật nảy mình, vội đứng lên theo: “Viên ngoại làm gì vậy?”

Đàm viên ngoại nói to lời khẩn cầu: “Mong thầy cứu người thì cứu cho trót, trừ được con yêu tinh này rồi hẵng đi.”

Ký Linh hiểu ra, ra là sợ mình chạy: “Viên ngoại yên tâm, ta đã tới đây thì nào có lý lại bỏ đi giữa chừng.”

“Vậy thì hay quá, vậy thì hay quá.” Đàm viên ngoại thở phào một hơi, thoải mái hơn nhiều, sống lưng cũng thẳng lên theo, “Căn nhà này của tôi xin nhờ thầy.”

Ký Linh nghiền ngẫm giọng điệu và thái độ của chủ nhà mới hay hóa ra lo nàng chạy mất chỉ là thứ yếu, cái chính là người ta muốn bỏ nhà đi lánh nạn.

“Yêu tinh đã lộ diện, tôi và gia đình là những người bình thường sao dám ở lại ngôi nhà này nữa, đành phải bỏ đi ngay trong đêm nay, mong thầy thông cảm…” Đàm lão gia biết mình làm vậy thật khó đường ăn nói nhưng xem chừng thầy pháp cũng chẳng chấp nhặt với ông.

Tất nhiên Ký Linh không thể chấp nhặt, đã nói khách sáo đến như thế, nàng có muốn chấp cũng không được, huống hồ cho dù họ có ở lại cũng chẳng giúp được việc gì, lỡ như yêu quái nổi điên nhắm vào họ thì tử thương thật khôn lường. Nếu như nói trước tối nay nàng vẫn có lòng tin có thể bảo vệ họ chu toàn thì hiện giờ… chạy hết lại hóa hay.

Nghĩ vậy, Ký Linh chân thành nói: “Viên ngoại chớ nên nói vậy, vốn nhẽ tôi nên báo trước về nguy hiểm để mọi người đi khỏi đây từ trước.”

Lời này nghe thật ấm lòng, Đàm viên ngoại có phần cảm động, lập tức cam đoan: “Có điều thầy cứ yên tâm, toàn bộ gia đinh, a hoàn, tạp dịch đều ở hết lại đây để tùy thầy sai bảo.”

“…” Ký Linh vừa mới thấy hơi áy náy đã bị Đàm viên ngoại làm bốc hơi hết.

Sợ hãi chạy giữ mạng là chuyện có thể kích thích người ta bộc lộ bản chất thực sự nhất trên đời này.

Chưa đến nửa canh sau, gia đình ba người Đàm viên ngoại, Đàm phu nhân và cả Đàm Thế Tông cùng dăm chiếc xe ngựa chở đồ đạc, tiền của chạy xuyên đêm đi trốn, có thể nói là nhanh như chớp giật.

Nhìn theo mấy chiếc xe ngựa biến mất giữa bóng đêm mịt mùng, Ký Linh quay sang hỏi Đàm Vân Sơn: “Huynh không đi thật à?”

Đàm Vân Sơn xòe hai lòng bàn tay: “Tôi đi mất thì ai làm mồi?”

Trông vẻ như bùi ngùi nhưng kỳ thực ngẫm kĩ ra thì rõ ràng là chỉ thấy tự hào.

Ký Linh mỉm cười, gật gù hết sức tán thành: “Đúng, huynh cực kỳ quan trọng, không có huynh là không được.”

Hai người đi thuyền về tới gian giữa, chèo tới chỗ nước cạn không thể đi thuyền được nữa mới xuống đi bộ về, tới hậu trạch thấy đám người hầu vẫn xếp thành hàng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Trước khi Đàm lão gia đi có cho gọi đám người này tới nói năm lần bảy lượt là phải nghe lời thầy pháp, nếu vi phạm, nghiêm trị không tha. Đám người hầu sợ hãi không dám không nghe, đến giờ vẫn đứng ở cái chỗ trống trải này mặc cho gió đêm lạnh thổi run rẩy.

Ký Linh phiền lòng, đang định lên tiếng thì Đàm Vân Sơn đã nói trước: “Thầy nói bắt yêu cần phải được thanh tịnh, toàn bộ người hầu kẻ hạ không được vây xem, càng không được can dự vào, tốt nhất là không ở trong nhà, tránh quấy nhiễu thầy bày trận bắt yêu…”

Người dưới nghe vậy ngơ ngác xì xầm bàn tán với nhau.

Phải một lúc sau mới có một tên đầy tớ to gan hỏi: “Nhị thiếu gia không cho chúng tôi ở trong nhà, thế chúng tôi phải đi đâu đây?”

Hiển nhiên Đàm Vân Sơn đã tính toán trước, ung dung đáp: “Qua phòng thu chi lĩnh mỗi người mười ngày tiền công sau đó muốn đi đâu thì đi, sau mười ngày về lại Đàm phủ, nếu đến lúc đó vẫn chưa bắt được yêu thì lại lĩnh tiền công rồi trốn tiếp.”

Đám người hầu ngẩn ra, sắp xếp thế này có khác gì đi hưởng phúc, có tiền công lại không phải làm việc, tự do đi đó đi đây, bình thường chẳng dám nghĩ tới, mới khắc trước còn bị Đàm viên ngoại “răn dạy”, sự tình chuyển biến quá bất ngờ, khác nhau một trời một vực.

Không biết ai là người đầu nước, mọi người học nhau nhao nhao quỳ xuống dập đầu khấu tạ cảm ơn.

Ký Linh thấy không thoải mái, may là Đàm Vân Sơn cũng không quen như vậy nên nói ngay: “Phòng thu chi chỉ chờ một khắc, quá thời gian không chờ thêm, muốn lĩnh tiền công thì đi mau.”

Lời này còn có tác dụng hơn cả mấy câu “miễn lễ” hay đại loại vậy, đám tôi tớ lũ lượt kéo nhau đi hết, loáng cái, chỗ này đã vắng tanh.

*miễn lễ: khỏi phải làm lễ, tiếng khách sáo của trưởng bối hoặc cấp trên nói khi vãn bối hoặc cấp dưới chuẩn bị làm lễ. Nguồn: hvdic.thivien.net

Ký Linh liếc nhìn Đàm Vân Sơn, cố ý trêu chọc: “Sao tôi không nhớ mình có nói bắt yêu cần phải thanh tịnh nhỉ?”

Đàm Vân Sơn nhìn nàng chăm chú, nghĩa nặng tình sâu: “Đâu cần gì cũng phải nói, ta hiểu nàng mà.”

Ký Linh: “…”

Một lúc sau, kẻ đầy tớ cuối cùng rời khỏi nhà họ Đàm, đến lúc này chỉ còn lại Ký Linh và Đàm Vân Sơn.

Tòa nhà hoàn toàn vắng lặng giữa cảnh đêm yên tĩnh không một tiếng động thật quỷ dị.

Hai người về hậu trạch, Đàm Vân Sơn khăng khăng phải đưa Ký Linh về phòng trước. Tuy rằng tác dụng “bảo vệ” thật rất hữu hạn nhưng Ký Linh cũng không tranh cãi với chàng làm gì, để kệ chàng đưa về tới cửa phòng. Thế nhưng vào phòng rồi xoay người lại chuẩn bị đóng cửa lại thấy Đàm Vân Sơn vẫn đứng ngoài đó không nhúc nhích, không hề có ý ra về.

Ký Linh hơi nhíu mày: “Gì?”

Thái độ “nghiêm nghị” Đàm Vân Sơn cố gượng giữ cả đêm cuối cùng sụp đổ, thảm thương hỏi: “Giờ đã có thể ăn gì đó được chưa?”

Ký Linh lung lay, chữ “được” đã ra tới ngay miệng cuối cùng vẫn phải dằn lòng nuốt trở vào: “Nước chưa rút chứng tỏ nó còn có thể tới nữa. Huynh về phòng ngủ một giấc tử tế, dậy là hết đói.”

“…” Đàm Vân Sơn chưa từng nghe qua kiểu nói năng vô trách nhiệm như vậy bao giờ.

Nhưng thầy đã nói thế, chàng cũng đã phải trả giá nhiều vậy để bắt yêu rồi, nếu thất bại trong gang tấc vào lúc này thì thật không cam lòng.

Cuối cùng, Đàm Vân Sơn cắn hờ môi, vòng tay ra sau lưng thu đai lưng ghìm chặt bụng, nói từng chữ từng chữ rớm máu: “Ừ, tôi phải đi ngủ ngay.”

Đàm nhị thiếu gia ngủ một mạch tới chiều ngày hôm sau.

Thực ra chàng ngủ cũng không say giấc, quanh đi quẩn lại toàn là ác mộng, nào là bị yêu quái truy đuổi, bị chết đuối, bị sét đánh, toàn những việc như vậy, thậm chí ở trong mơ dù biết đó là mơ nhưng vẫn không tỉnh lại được, hơn nữa cảm giác sợ hãi ở trong mơ còn mãnh liệt hơn ở ngoài đời, tới lúc tỉnh dậy vẫn còn sợ, mồ hôi vã ra ướt đẫm đệm chăn.

Tròn ba ngày ba đêm không ăn cơm, Đàm Vân Sơn đói phát điên, ngủ một giấc dậy là hết đói cái gì chứ, đồ lừa đảo!

Thế nhưng chàng thực sự chẳng còn sức mà nổi điên nên biểu hiện ra bên ngoài chỉ còn là người hết hơi, dáng đi uể oải.

Đi lảo đảo tới được phòng Ký Linh, chưa kịp gõ cửa đã ngửi thấy mùi máu len qua khe cửa.

Đàm Vân Sơn giật mình, lập tức tỉnh táo, chẳng biết lấy sức ở đâu ra đập người vào cánh cửa.

Huỵch…

Tiếng va mạnh làm tai Đàm Vân Sơn ong ong còn ván cửa thì… không hề sứt mẻ.

Huỵch…

Huỵch…

Đàm Vân Sơn đập thêm mấy cái, tới lúc bả vai đau mất hết cảm giác, cuối cùng cánh cửa… được mở từ trong ra.

Ký Linh đứng sau cửa, mặt đầy hoang mang.

Đằng sau nàng, phòng ở sạch sẽ, chỉnh tề, không có gì khác lạ.

“Tại… tôi ngửi thấy mùi máu tanh, cứ tưởng là cô nương đã xảy ra chuyện…” Bỗng dưng không đâu đập cửa một thôi một hồi, Đàm Vân Sơn vội vã giải thích.

Cuối cùng Ký Linh cũng hiểu nguyên do, nhịn cười bảo: “Dù có sốt ruột cũng chớ đi so tài với ván cửa, có đập nấy đập nữa nó cũng không mở.”

Đàm Vân Sơn nghe ra được sự cảm kích trong lời châm chọc của Ký Linh, đang định đáp đôi lời thì lại tiếp tục ngửi thấy mùi máu, lập tức đi vượt qua Ký Linh, quan sát kỹ căn phòng, cuối cùng phát hiện một chén trà kỳ lạ để trên bàn.

Hiện giờ hai người họ “sống dựa vào nhau”, Đàm Vân Sơn không khách sáo như với người ngoài nữa, không cần Ký Linh mời đã đi thẳng tới chỗ chiếc bàn trong phòng, nhờ vậy mà nhìn rõ được thứ “nước” màu đỏ tươi trong chén trà, chiếc chuông Tịnh Yêu màu bạc toàn thân như phủ một màn sương ngâm mình trong đó, không biết khéo lại tưởng là dùng nó hãm trà.

“Làm gì đây?” Chàng hỏi.

Ký Linh trở vào giải thích: “Pháp khí tự có sức mạnh trừ tà nhưng nếu được tẩm bổ bằng thứ thích hợp thì pháp lực sẽ tăng lên gấp bội.”

Đàm Vân Sơn nhìn chén “nước” nhỏ, cảm thấy Ký Linh đang cố nói tránh đi: “Thứ “thích hợp” là gì?”

Ký Linh ngồi xuống bàn, xòe ngón tay đếm: “Nhiều lắm, luyện trong lò đan, giội nước suối trong, phơi dưới nắng gắt hay ánh trăng bàng bạc…”

“Dừng,” Đàm Vân Sơn còn lâu mới bị nàng đánh trống lảng, “chỉ cần nói cái này của cô nương.”

“À, cái này à…” Ký Linh hắng giọng, “cái này gọi là thuật ngâm, ngâm pháp khí thế này ba canh giờ, pháp lực vốn có của pháp khí sẽ tăng thêm một bậc, tất nhiên là lúc đánh yêu quái cũng lợi hại hơn.”

“Ừ, giải thích kỹ càng lắm,” Đàm Vân Sơn vừa gật đầu vừa ngồi xuống đối diện Ký Linh, mỉm cười nhìn nàng, “vậy rốt cuộc là ngâm trong thứ gì?”

Ký Linh mím chặt môi, hồi lâu sau mới lí nhí đáp: “Máu người tu hành.”

“…” Đàm Vân Sơn biết ngay là chỗ này có vấn đề, chẳng trách từ ngoài cửa đã ngửi thấy mùi máu, những một chén trà cơ mà, có thể không ngửi thấy hay sao!

Đàm Vân Sơn tái mặt, Ký Linh vội nói: “Không nghiêm trọng như huynh nghĩ đâu, huynh xem chén trà nông biết bao, nhỏ vài giọt là đầy, chẳng có gì đáng ngại. Hơn nữa tôi vậy là đã hời nhiều rồi, pháp khí của tôi nhỏ, bỏ vào chén trà là vừa, huynh ngẫm thử những thợ bắt yêu có pháp khí lớn mà xem, như là đại đao, rìu chiến, cồng la ấy, nếu dùng cách này thì kiểu gì cũng khô máu.”

rìu chiến

Đàm Vân Sơn chẳng quan tâm những người khác, những người chưa từng gặp mặt đấy có ngâm pháp khí bằng vại chàng cũng mặc kệ: “Có pha nước không?”

Ký Linh bị hỏi bất ngờ, đáp theo bản năng: “Sao vậy được, thế thì hỏng chuyện.”

Hay lắm, vậy là một chén trà đầy tám phần toàn là máu.

Giống như Ký Linh nói, may là pháp khí của nàng nhỏ, nếu pháp khí của nàng mà lớn hơn một chút… Đàm Vân Sơn đau đầu.

Ký Linh giấu giấu diếm diếm nãy giờ chẳng qua là không muốn làm Đàm Vân Sơn sợ, nhị thiếu gia đã đói lả rồi, nếu nghe thấy chuyện này, e là không trụ nổi. Không ngờ đối phương lại cứ khăng khăng phải hỏi tới cùng.

Giờ đã nói rõ ràng rồi, nhị thiếu gia rốt cuộc vẫn trụ được, chỉ có điều thái độ xem chừng không được hay ho.

Ký Linh bất giác giấu tay trái ra sau lưng hòng dừng chủ đề này lại ở đây.

Dù rằng Đàm Vân Sơn đã đói hoa mắt nhưng khi biết mình đối mặt với một chén máu tươi thì hồn vía đã quay về, lập tức để ý ngay thấy hành động vặt vãnh của nàng, thân thể nhanh hơn tư duy đứng ngay dậy, tới lúc ý thức được thì người đã vượt qua bàn bắt lấy cánh tay Ký Linh.

Ký Linh đau, “ối chao” một tiếng.

Đàm Vân Sơn bất giác buông tay nhưng cũng đã nhìn thấy rõ cổ tay quấn vải giấu trong tay áo của đối phương.

“Một con yêu quái thôi mà, không bắt được thì không bắt được, có làm sao? Sao phải ác với bản thân như vậy.” Đàm Vân Sơn biết vì sao mình buồn bực, một là thương xót một cô nương không màng bản thân, nguyên do quan trọng hơn nữa thì chàng không nghĩ ra.

“Đuổi ma hàng yêu, phò trợ chính nghĩa…”

“Ngừng.” Đàm Vân Sơn nghe đi nghe lại mấy câu này tới điếc cả lỗ tai, chàng bèn đổi cách hỏi: “Trên đời này có bao nhiêu yêu?”

Ký Linh ngớ ra: “Nào đâu đếm được. Tuy chúng nó là yêu nhưng cũng giống con người, có sinh có tử, nói cách khác, mỗi ngày đều có yêu quái cũ chết vì đủ loại lý do, cũng có yêu quái mới xuất hiện nhờ gặp được cơ duyên…”

“Có thế chứ,” Đàm Vân Sơn bình tĩnh nhìn nàng, mong sao thuyết phục được cô nương bướng bỉnh này, “trên đời này có nhiều yêu quái như vậy, cô nương có bắt cả đời cũng không hết, không bắt được con này thì đã sao?”

Ký Linh cũng nhìn lại chàng: “Người Hòe Thành sẽ gặp tai vạ.”

Đàm Vân Sơn hỏi: “Có can gì tới cô nương?”

Ký Linh gật đầu không chút do dự: “Tôi đã gặp phải.”

Điều đình thất bại, Đàm Vân Sơn uể oải tuyệt vọng nằm sấp xuống mặt bàn.

Ký Linh dè dặt chuyển chén trà sang chỗ an toàn, bấy giờ mới nghĩ ra để thắc mắc: “Tôi đang giúp nhà huynh bắt yêu quái, sao huynh lại khuyên tôi ngược lại?”

Đàm Vân Sơn vẫn buồn bực vì “trẻ nhỏ khó dạy”, rầu rĩ không vui: “Đây là hai chuyện khác nhau. Cô nương bắt yêu giúp nhà tôi, tất nhiên tôi cảm ơn cô nương nhưng vì bắt yêu mà sẵn sàng làm hại tới bản thân như cô nương thì không được, phải sửa đi.”

Ký Linh không hiểu được suy nghĩ phức tạp đủ đường của Đàm Vân Sơn. Dưới góc nhìn của nàng, đây là cùng một chuyện. Có điều không sao hết, không thuyết phục được nhau thì không thuyết phục được nhau, dù sao hai người họ là hợp sức bắt yêu, không phải đồng môn luận đạo.

Huống hồ, thái độ “nghĩ thay nàng” của Đàm Vân Sơn, nàng cảm nhận được hết, bất kể có cùng chung suy nghĩ hay không, về mặt thiện ý, Ký Linh vẫn lấy làm cảm kích.

Nhớ trước đây… thực ra cũng không xưa cũ gì, mới mấy ngày trước thôi, hai người họ còn chẳng ai chịu nhường ai… Nghĩ tới đủ chuyện lúc sơ ngộ, Ký Linh mỉm cười. Ai mà ngờ được hiện giờ họ lại trở thành chiến hữu duy nhất của nhau.

Nhìn Đàm Vân Sơn vừa tức vừa đói bụng nằm sấp trên bàn chợp mắt, Ký Linh thong thả nói: “Tôi xuống núi được hai năm rưỡi, đây là lần đầu tiên đi bắt yêu mà có bạn.”

Đàm Vân Sơn gắng gượng hé mắt nhìn, hừ khẽ: “Thấy thế nào?”

Ký Linh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tuy người bạn này miệng hổ gan chuột, tính chậm chạp chết được, học đòi thói phong nhã bất phân hoàn cảnh còn hay thích nghĩ linh tinh gần như chẳng có điểm nào hợp với nàng nhưng…

“Cũng tạm được.” Ký Linh gật gù, cười tít mắt.

Thật bất ngờ, Đàm Vân Sơn rất thích câu trả lời này, bỗng dưng thấy thoải mái toàn thân như thể không còn quá khổ nữa.