Còn anh, giống như một con thú đang ngủ say bị nguy hiểm đánh thức, đột nhiên đẩy cô ra rồi dùng sức đẩy xe lăn xông loạn về phía trước.

Giờ phút này, Hạ Vãn Lộ lần nữa cảm nhận được sự bất lực của anh một cách sâu sắc, trơ mắt đứng nhìn anh hốt hoảng, sợ hãi xoay chuyển xe lăn bừa bãi, như một con côn trùng bị dính vào mạng nhện, dù có giãy giụa thế nào cũng vô lực, chờ đợi nó chỉ là cái chết cùng sự tăm tối. Trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác áy náy và đau đớn. Là cô đã quá lỗ mãng rồi sao? Tự cho mình là đúng đẩy anh tới giữa ánh nắng mặt trời?

Sự kích động khiến cô phạm vào sai lầm, cô cứ ngây ngốc đứng ở một bên nhìn anh, quên mất phải tiến lại giúp anh cho đến khi chiếc xe lăn của anh trượt ra đường lớn, một chiếc tô tô chuẩn bị lao thẳng vào anh.

Cô bị dọa sợ, hét lên một tiếng: “Tả Thần An ___”

Đây là lần đâu tiên cô gọi tên anh.

Sau đó, cô nhanh chóng chạy tới, trước khi chiếc xe đụng vào anh, dùng sức đẩy chiếc xe lăn của anh. Chủ nhân của chiếc xe kia đã sớm phát hiện tình huống cũng thắng gấp xe, chỉ là theo quán tính nên không thể dừng lại ngay lập tức. Mặc dù vậy, tốc độ xe cũng chậm lại rất nhiều, lúc tới trước mặt Hạ Vãn Lộ thì chỉ đụng nhẹ vào người cô khiến cô ngã về phía sau một chút.

Chủ nhân của chiếc xe vốn là người của nhà họ Tả. Mặc dù Tả Thần An không để người nhà tới thăm mình nhưng đã là người nhà thì sao lại có thể an tâm? Anh mỗi ngày tự mình nổi giận, còn họ mỗi ngày vẫn đều đặn đến thăm.

Xe còn chưa dừng hẳn, Tiêu Hàn đã lập tức mở cửa xe, đau lòng chạy tới bên cạnh Tả Thần An.

Lúc này, anh đã bị Hạ Vãn Lộ đẩy ngã vào trên cỏ, cả người và xe lăn đều bị ngã nhào trên đất. Tiêu Hàn cùng Tả Tư Tuyền bước tới đỡ con mình ngồi lại chiếc xe lăn. Làm mẹ, nhìn thấy bộ dáng này của con trai đã đau lòng muốn chết nên vừa cúi đầu kiểm tra thân thể của con vừa nổi giận quát: “Bệnh viện này làm ăn thế nào vậy hả? Sao có thể để Thần An một mình ra ngoài? Lỡ như có chuyện không may xảy ra thì bệnh viện này có thể đảm đương nổi không hả? Tư Tuyền, ông đi gặp viện trưởng hỏi cho rõ.”

Bởi vì chỉ chú ý đến Tả Thần An, Tiêu Hàn không phát hiện cô bị ngã nằm trên đất.

Cô bị ngã nằm ngửa mặt lên trời, không biết gáy bị đụng vào vật cứng gì mà đau ê ẩm, khai khuỷu tay cũng bị trầy xước, máu tươi chảy ra.

Cô nhịn đau đứng dậy, lấy tay sờ gáy, lại thấy được một tay đầy máu.

Cô thầm kinh hãi, gắng gượng cúi đầu đi tới trước mặt Tiêu Hàn nhận lỗi, “Bà Tiêu, thật xin lỗi, là tôi đẩy anh ấy ra ngoài…”

Vốn dĩ cô muốn giải thích rằng cô chỉ định mang anh ra ngoài phơi nắng mặt trời để tâm trạng anh được thoải mái một chút, nhưng lại cảm thấy tất cả những lời giải thích này đều là vô nghĩa, dù có giải thích thế nào đi nữa thì chuyện cũng xảy ra rồi, không phải sao?

Cho nên, cô chỉ cúi đầu chờ đợi hình phạt của mình.

“A, cô bị chảy rất nhiều máu, không bị sao chứ?” Rốt cuộc Tả Tư Tuyền cũng để ý tới cô, cũng nhớ tới vừa rồi nhờ cô đẩy ra nên con mình mới không bị đụng, còn cô lại bị thương.

Tả Thần An vẫn ngồi trên chiếc xe lăn, sắc mặt khẽ biến, bàn tay đang nắm xe lăn bởi vì dùng sức đã nổi gân xanh, chỉ là, chỉ là không lên tiếng.