“Chuyện đó…Không phải tôi…” Người nhanh mồm nhanh miệng như cô nhất thời cũng bí từ.

Anh mím chặt môi, bờ môi giống như điêu khắc, vừa cứng ngắc vừa lạnh lẽo.

Cô cúi đầu thầm nghĩ có phải lần này mình đã gây họa rồi không?

Cũng tốt, chết thì chết, đúng lúc không cần phải hầu hạ anh chàng Tả Tam thiếu này nữa rồi.

Cô chờ đợi lửa giận của anh bùng cháy, thiêu đốt cô cho tới khi cô bị thương tích đầy mình.

Nhưng mà, chờ được chỉ là một câu nói của anh, “Cô đem tóc của tôi cạo thành như vậy tôi làm sao dám ra ngoài gặp người?”

A…

Nếu như cô không nghe nhầm, là anh đang nói giỡn? Anh cũng biết nói giỡn?!

Cô khó tin ngẩng đầu lên, cũng không phát hiện được một chút dấu hiệu đùa giỡn trên mặt anh, nhưng giọng điệu vừa rồi của anh rõ ràng không phải tức giận.

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một suy đoán rất to gan, anh đang viện cớ để trốn tránh.

Anh căn bản là không muốn đối mặt với thế giới bên ngoài. Từ trước tới nay, anh chỉ núp mình trong căn phòng bệnh nho nhỏ này, ngay cả người thân và bạn bè cũng không muốn gặp, sao có đủ can đảm để đón nhận ánh nắng mặt trời và sương gió ở bên ngoài?

Nhìn kỹ sắc mặt tái nhợt và làn môi không có huyết sắc của anh, không hiểu sao trong lòng cô có chút hơi chua xót. Cô không biết, sự chua xót này là xuất phát từ sự thương hại hay bất kỳ một lý do nào khác, chẳng qua là âm thầm chua xót, trong lòng còn có một loại kích động vô cùng mạnh mẽ thúc dục cô ___ cô muốn đẩy anh ra ngoài, cô muốn mang anh đến dưới tia nắng mặt trời.

“Vậy thì…Đi làm kiểm tra tổng quát vậy?” Cô hơi nháy mắt, tùy tiện nói dối.

“Có cái gì phải kiểm tra nữa? Kiểm tra tới kiểm tra lui còn không phải ra một kết quả?” Giọng điệu của anh rất chắc chắn, chỉ là, nếu để ý lại có thể cảm nhận được sự cô đơn và tuyệt vọng trong lời nói của anh, là sự cô đơn lạc lõng của một người đàn ông bị mù trong thế giới này.

Lần này, cô thực sự cảm giác được.

Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu thực tập, cô học được cách đứng trên góc độ của người bệnh để thể nghiệm cảm giác của họ mà không phải mù quáng dùng sự dịu dàng, vui vẻ của mình để cảm hóa họ giống như trước đây.

“Đi thôi! Tả 18…” Cô nghiêng đầu, trợn to hai mắt dùng lời ngon ngọt dụ dỗ anh, trong giọng nói chứa đựng một sự mềm mại mà chính cô cũng nhận ra được.

Đến nỗi Tả Thần An lần đầu phá lệ, nghiêm mặt gật đầu một cái, “Ừ”.

Cô mừng rỡ, đỡ anh ngồi lên chiếc xe lăn, sau đó đẩy anh ra khỏi phòng bệnh.

Y tá qua lại thấy cô đẩy Tả Tam thiếu khó chiều kia ra khỏi bệnh viện đều hết sức kinh ngạc, cô lại nhìn anh lè lưỡi, trong lòng dâng đầy một cảm giác thành tựu.

Nhưng mà, kết quả lại khác xa so với những gì cô tưởng tượng.

Ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài khiến cho Tả Thần An nhất thời cảnh giác, nghiêm mặt hỏi cô: “Cô dẫn tôi đi đâu?”

“Đi…Làm kiểm tra chứ sao.” Cô bắt đầu bịa chuyện.

“Đây là bên ngoài?!” Giọng nói của anh hơi kích động.

“Nơi kiểm tra ở tầng lầu đối diện.” Cô không nghĩ tới phản ứng của anh lại lớn đến vậy.

“Hạ Vãn Lộ! Cô gạt tôi?!” Anh vốn là người thông minh, huống chi lại trong thời kỳ nhạy cảm như vậy, cứ cho là ở tầng đối diện thì cũng có hành lang nối liền, hoàn toàn không cần thiết phải ra ngoài.

“Tôi không có, tôi chỉ muốn…” Nhìn thấy anh nổi giận lần nữa, cô giữ chặt xe lăn muốn giải thích.

Nhưng Tả Thần An lại lộ ra vẻ mặt hơi dữ tợn, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, “Không! Tôi không muốn ra ngoài! Đẩy tôi vào! Mau đẩy tôi vào!”

Anh gào thét khiến cô hoảng sợ, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ đứng nguyên tại chỗ.