Tôi cười khổ trong lòng, ngàn vạn lần không nghĩ rằng lời nói chuyện đầu tiên sau một ngày không liên lạc của mình và Tuấn lại là câu tuyệt tình đến như vậy. Mặc dù bản thân biết đó chẳng phải là ý của anh ta, nhưng sự thật vẫn là anh ta mở lời đề cập đến, tôi có cao thượng đến mấy cũng không thể không tức giận.

- Ly hôn. Anh nói là mẹ muốn chúng ta ly hôn.

Tôi kiên nhẫn kìm nén cơn tức trong lồng ngực mình hỏi lại Tuấn, từng lời nói đều mang theo sự ẩn nhẫn đến cực độ. Thậm chí tôi phải hít mấy hơi thật sâu mới có thể điều chỉnh được cảm xúc muốn nổ tung của mình. Sống cùng với nhau gần một năm, Tuấn đối với tôi cả hai thật sự rất hòa hợp, mặc dù anh ta có chút nghe lời mẹ nhưng tôi nghĩ chỉ cần hai vợ chồng đều đồng tâm thì mọi thứ ngoài lề tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chuyện mất mặt mà ông nội chồng gây nên phải nói tôi có đến chết cũng không thể tha thứ, nhưng tận sâu trong lòng tôi vẫn muốn mình với Tuấn không bị ảnh hưởng. Lúc bắt máy nhận điện thoại của Tuấn, tôi đã nghĩ đến việc muốn cùng với anh ta bàn chuyện cả hai dọn ra riêng cho thoải mái, ngày lễ ngày nghỉ thì vợ chồng cùng nhau về, như vậy mẹ chồng tôi có khó chịu cũng không khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng mà bây giờ Tuấn chuyển lời lại như vậy, tôi chẳng còn dám chắc chuyện chúng tôi có thể bình bình an an như trước nữa.

Trong gia đình, Tuấn là một người con người cháu có hiếu, trong mối quan hệ hôn nhân Tuấn không hoàn hảo nhưng có thể chấp nhận được. Bây giờ đột nhiên bắt anh ta chọn lựa một bên hiếu một bên tình, tôi không dám đánh cược niềm tin nhiều. Tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi thật sự sẽ phải xa nhau, chúng tôi thật sự không thể vớt vát được mối quan hệ bị đẩy đến vực thẳm như thế này.

Đầu bên kia Tuấn sau khi nghe tôi hỏi thì im lặng, anh ta thở một hơi thật dài mang theo đầy mệt mỏi. Xung quanh đều yên ắng, thi thoảng có tiếng gió thổi vù vù, tôi đoán chồng mình có thể lại ngồi một mình trên sân thượng uống rượu rồi. Thói quen này đã đi theo anh ta nhiều năm, mỗi lần có gì bế tắc anh ta đều như vậy, tôi cũng đã khuyên anh ta thay đổi nhưng anh ta đều bỏ ngoài tai.

“ An này.” Tuấn gọi tôi, giọng nói của anh ta mang theo đầy nỗi buồn man mác:” Em biết anh yêu em mà. Anh cũng rất khó xử khi một bên là vợ, một bên là người thân. Mẹ anh hiện tại đang tức giận nên nói lung tung, em chịu khó ở nhà mẹ em một vài hôm, đợi mẹ anh nguôi giận thì chúng ta về tìm bà.”

Tuấn ngọt nhạt khuyên nhủ tôi. Thật ra tôi đã cũng nguôi lòng, nhưng chẳng hiểu sao trong đầu tôi lúc này cứ như bị người ám, từng ánh mắt hời hợt đến câu nói trốn tránh tối hôm qua của Tuấn cứ hiện lên trong đầu khiến tôi không thể làm ngơ. Tôi bắt đầu tức giận.

- Tuấn, anh có biết anh đã nói câu này bao nhiêu lần rồi hay không? Anh đã nói rất nhiều, rất nhiều, nhiều đến mức em không thể nào nhớ nổi nó là thứ một nghìn lẻ mấy hay hai nghìn lẻ mấy. Mẹ hạnh họe em, em nhịn. Mẹ bắt em chi tiêu tiền lương để mua đồ ăn cho gia đình, em nhịn. Em có thể nhịn hết, anh không thấy sao.

- Anh xin lỗi. Là do anh không thể cân bằng.

Tôi cười khẩy, nụ cười chua chát đến đắng ngắt cổ họng:” Em luôn muốn hôn nhân của chúng ta tốt đẹp. Nhưng gia đình anh không thích như thế, họ muốn nhiều hơn nữa, những thứ đó đều vượt quá sức của em.”

Tuấn yên lặng nghe tôi nói, anh ta không ngắt lời tôi, cũng không cáu gắt với tôi. Tôi nghĩ có lẽ Tuấn cũng thật lòng thương tôi đấy, nhưng mà cái cách yêu thương mà chưa từng một lần dũng cảm bảo vệ tôi đến cùng khiến cho tôi hụt hẫng rất nhiều.

- An à, em cũng biết mẹ có tiền sử bị bệnh mà. Mỗi lần anh càng cố bênh em thì mẹ lại phát bệnh, anh không nỡ.

- Anh không nỡ mẹ anh đau, thế nên anh mặc kệ em phải nhẫn nhục chịu đựng đúng không? Anh coi em là gì hả Tuấn?

Đầu bên kia Tuấn thoáng ngập ngừng:” Anh... Anh xin lỗi.”

Nhìn đồng hồ đã gần hai giờ sáng, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, chẳng còn hơi nào để ngồi đôi co với Tuấn nữa nên liền cắt ngang câu của anh ta. Thật ra tôi không muốn nghe Tuấn trình bày nỗi khổ, bấy nhiêu thời gian qua, tôi cảm thấy mình không còn đủ dũng khí và dũng cảm để nhân nhượng nữa rồi.

- Đủ rồi, em không muốn nghe những lời vô nghĩa này nữa. Nếu anh muốn ly hôn như lời mẹ đề nghị, thì anh gửi giấy qua cho em, em sẽ kí.

Tuấn cao giọng gần như muốn quát tôi:” Anh đã nói là anh không muốn ly hôn mà.”

“ Được.” Tôi gật đầu chấp nhận lời nói của Tuấn, tuy nhiên lần này tôi không muốn chính mình trở nên yếu ớt nhu nhược như trước nữa:” Hiện tại em ở bên nhà mẹ rất ổn, mẹ cũng không biết chuyện xấu hổ kia nên anh không cần phải lo lắng. Tạm thời em sẽ ở đây, thời gian chúng ta xa nhau, anh cũng nên suy nghĩ thật kĩ những vấn đề em nói. Nếu anh còn muốn tiếp tục hôn nhân của chúng mình, anh phải thay đổi Tuấn ạ. Nếu anh không thể thay đổi, thì em nghĩ duyên chúng ta chỉ đi đến được tới đây thôi.”

Tôi nói một tràng rất dài mới dừng lại, bên kia Tuấn thấy tôi lần này cố chấp nên cũng chẳng dám nói lý gì nữa, chỉ “ ừ” một câu rồi tắt máy.

Căn phòng lại trở về không khí im lìm như cũ, tôi buông điện thoại xuống, mắt chớp chớp nhìn ngọn đèn ngủ màu vàng treo trên tường, khóe mắt có chút cay xè. Cuộc hôn nhân này đến quá đột ngột, ban đầu tôi đến với Tuấn không phải là vì tình yêu, nhưng sống chung với nhau tôi cũng đã phát sinh tình cảm, nói là không buồn thì là nói dối. Có điều tôi không đau đến mức tâm can phế liệt đòi sống đòi chết, tôi vẫn còn lý trí, vẫn còn muốn giữ cho mình một chút tự tôn.

Có lẽ tôi ly hôn sẽ khiến cho bố mẹ buồn và thất vọng, nhưng tôi biết, nếu để bố mẹ rõ ràng những gì mẹ chồng đối xử với tôi, với tính cách của mẹ hai bên gia đình nhất định sẽ không có chuyện ngồi yên lại mà cùng nhau nói chuyện. Mẹ tôi đối với tôi còn yêu tiền nhiều hơn, ngày trước chưa lấy chồng bà đều giữ hết tiền của tôi, lấy chồng rồi bà không quản được nên phải chấp nhận mình không còn có quyền can thiệp nữa. Bây giờ mà biết tôi một xu đều phải tiêu cho gia đình Tuấn, không cần nói cũng biết bà sẽ chửi mẹ chồng tôi từ nhà mình cho đến chung cư nhà anh ta cho mà xem.

Trằn trọc đến ba giờ sáng vẫn không thể ngủ được, tôi cắn môi ngồi dậy kéo rèm cửa sổ, mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài. Khu chung cư nhà tôi ở là khu chung cư cũ đã xuống cấp, không nằm ở trung tâm thành phố mà nằm ở phía ngoại thành, xung quanh không có đèn điện nên mọi thứ đều tối om như mực. Nói trắng ra chính là một nơi hoang tàn, bất cứ lúc nào thành phố cũng có thể đưa ra chỉ thị phá bỏ.

Tâm trạng vừa sốt ruột vừa nặng nề, mí mắt tôi dần có chút nặng trĩu, mơ mơ màng màng. Bỗng nhiên lúc này, hình ảnh mờ nhạt của Dương Thành Vũ cùng khuôn mặt đẹp như tạc tượng lạnh lùng mang theo đầy cảnh cáo hiện lên khiến tôi giật mình mở mắt, lồng ngực vô thức có chút sợ hãi. Đặc biệt là đôi mắt của anh ta, rất đen, giống hệt như tảng đá ngầm ở tận đáy biển rộng lớn vậy.

**** **** *****

Qua một đêm không có được một giấc ngủ ngon lành, ngày hôm sau tôi mang theo bao nhiêu mệt mỏi đến công ty An Dĩnh đi làm. Cũng may lần này Dương Thành Vũ là người giữ chữ tín, nói được làm được, tám giờ anh ta đã cho phòng kế hoạch đưa thông báo xuống về vấn đề giải quyết lô hàng GL, ít nhiều cũng khiến cho tôi tạm thời quên đi việc thất vọng đối với Tuấn.

Trong bản báo cáo không hề ghi gì về quá trình điều tra sự thật, nhưng giấy chẳng gói được lửa, sau khi có lời giải thích lô hàng hỏng không phải là hàng của Mạnh Phát, đa số toàn bộ công nhân đều truyền tai nhau về tài xế lái xe cùng với quản lý Loan của bên kho đóng gói nhúng tay. Họ nói vì muốn trục lợi nhuận về túi nên hai người kia đã không ngần ngại mà tiết lộ chi tiết lô hàng GL cho bên công ty riêng mở chui của gia đình quản lý Loan, đến ngày giao hàng của bên Mạnh Phát và An Dĩnh, họ nhân cơ hội không có người thứ ba tráo đổi hàng, sau đó bao nhiêu hàng hỏng liền quay sang đổ cho Mạnh Phát. Mà Dương Thành Vũ tuy là một giám đốc nhưng anh ta hầu như đều không đến công ty, phòng kế hoạch thì lại bận rộn, thêm nữa họ cũng không nghi ngờ gì báo cáo của quản lý Loan nên mọi chuyện mới nhầm lẫn đến mức như thế này.

Cầm tờ thông báo trên tay, đọc từng dòng chữ mà đánh máy được in mực đẹp đẽ, tảng đá nặng nề trong lòng tôi coi như là trút được xuống. Cũng may là Dương Thành Vũ làm việc nhanh gọn, nếu không chắc tôi phải nhảy xuống sông Hồng mà kết liễu cuộc đời mình vì số tiền bồi thường mất.

Sự việc được giải quyết, phía bên Mạnh Phát cũng gọi điện đến bảo tôi không cần phải đến An Dĩnh làm việc nữa, nên ngay trong ngày hôm ấy tôi phải ngay lập tức trở về công ty của mình. Lúc đến không ai hào hứng chào đón, lúc đi cũng chẳng được ai chào tạm biệt, tôi tuy có một chút hụt hẫng nhưng tỉ lệ không lớn nên tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Có điều ngày cuối cùng ở bên An Dĩnh, tôi không hề nhìn thấy Dương Thành Vũ, thành ra lời cảm ơn muốn nói cũng không có cơ hội.

Công việc trở về quỹ đạo, sau vụ lô hàng GL được giải quyết, giám đốc đối với tôi cũng không còn khó chịu như đợt trước, ngược lại tính tình của ông ta nghe chừng cũng thay đổi được. Chí ít những lần có hàng đi gấp, ông ta không còn bốc người ở bên văn phòng xuống kho để hỗ trợ, mà cho dán thông báo tuyển dụng thêm người làm, tiền lương tăng ca hợp lý.

Việc rắc rối được giải quyết, thế nhưng việc của tôi với Tuấn đã trôi qua một tháng vẫn chưa có khởi đầu gì gọi là tiến triển. Tôi bận rộn không gọi điện cho anh ta được, anh ta không biết có bận rộn hay không nhưng cũng chẳng có lấy được một cuộc liên lạc với tôi.

Thật ra tôi không hiểu được rốt cuộc Tuấn im lặng như vậy là có ý gì, là anh ta thật sự muốn chơi trò không quan tâm hay là muốn kéo dài thời gian lãng quên mọi chuyện. Hay là anh ta nghĩ tôi giống như những lần trước, lúc nào cũng là người phải hạ mình xuống trước làm hòa với anh ta, là người cần anh ta nhất.

Nghĩ đến giả thuyết ấy, tôi đang làm báo cáo cũng phải cười nhạt một tiếng, ngón tay cầm con chuột có hơi siết lại. Tôi không phủ nhận việc mình là một người con gái yếu ớt bảo thủ, lúc nào cũng muốn gia đình êm ấm. Nhưng đấy là tôi của trước kia, còn bây giờ, không, là từ hôm xảy ra cái chuyện ông nội chồng giở trò lưu manh với tôi và mẹ chồng chửi rủa tôi, tôi đã thay đổi tính nết của mình rồi. Có thể tôi không hoàn toàn mạnh mẽ, nhưng riêng đối với Tuấn, tôi phải quyết liệt làm cho ra ngô ra khoai. Một Dương Thành Vũ đáng sợ như nào tôi còn có thể cùng anh ta chất vấn, thì với người chồng của mình tôi cũng có thể làm được.

Làm tăng ca đến bảy giờ mới trở về, lúc tôi đẩy cửa vào rồi cúi người thay dép, bầu không khí trong nhà dường như có gì đó không ổn. Bình thường thì tầm này bố mẹ sẽ ngồi xem ti vi đợi tôi về ăn cơm, nhưng hôm nay không những mùi thức ăn không có mà tivi bố mẹ tôi cũng không bật. Họ ngồi ở ghế, nét mặt nặng nề nhìn tôi, không ai nói câu gì, nhưng bấy nhiêu đủ tôi đoán ra được mọi chuyện rồi.

Một tuần nửa tháng có thể nói dối, nhưng một tháng qua đi rồi thì tôi biết cái cớ “ Tuấn đi công tác” không còn có tác dụng gì nữa. Vì vậy tôi bèn tiến lại ngồi xuống ghế đối diện với họ, ngập ngừng lên tiếng.

- Bố, mẹ...

Mẹ tôi cười lạnh một tiếng, sắc mặt bà rất tệ:” Còn biết gọi chúng tôi là bố mẹ. Chị An, chị định dấu chúng tôi đến bao giờ. Chuyện của chị với thằng Tuấn là như thế nào?”

Tôi nghẹn họng, biết tính cách của mẹ mình không tốt nên chẳng dám nói ra sự thật.

- Thật ra... vợ chồng con có một chút xích mích, cho nên... cho nên... cả hai quyết định cho nhau thời gian để suy nghĩ lại.

Mẹ tôi nghiêng đầu, bà hỏi lại:” Thật sự chỉ có như thế. “

Tôi kiên quyết gật đầu, cứ tưởng mẹ mình nghe xong sẽ gật đầu tỏ ý đã rõ rồi để tôi trở về phòng. Nhưng thật không ngờ sau khi tôi dứt lời, bà liền rút dép ở dưới chân lao vào đánh tôi mấy cái, vừa đánh bà vừa chửi tôi.

- Còn dám nói dối. Đến nước này mà chị còn dám nói dối hả. Trưa nay tôi gọi điện cho thằng Tuấn, là bà thông gia nghe máy, chị có biết mẹ chồng chị nói cái gì không hả? Họ nói chị nửa đêm nửa hôm nhân lúc không có ai ở nhà quyến rũ ông nội chồng chị, họ nói họ không cần đứa con dâu mất nết như chị. Họ nói tôi không biết dạy con, chị có biết không hả?

Cổ họng tôi nghẹn đắng, những giọt nước mắt nóng ấm chảy dài ướt đẫm trên khuôn mặt. Tôi không phải vì bị mẹ đánh mà khóc, tôi vì uất ức nhà chồng vu oan cho tôi, tức giận vì Tuấn không chịu giải thích, đau lòng vì mẹ đẻ không tin mình.

Tôi để mặc cho mẹ đánh không né, miệng gào lên thanh minh.

- Con không có hư hỏng như thế, mẹ là mẹ của con mẹ còn không tin con sao. Hai mươi sáu năm mẹ nuôi con lớn, con như thế nào, mẹ phải là người hiểu rõ nhất chứ. Mẹ thà nghe lời họ chứ không nghe lời con giải thích hay sao?

Tôi nói ngắt quãng từng từ trong tiếng nấc nghẹn, mẹ nghe xong cũng dừng tay chẳng đánh tôi nữa. Bà ngồi phịch xuống dưới ghế sofa cũ kĩ, đáy mắt đỏ bừng gần như phát khóc, hỏi tôi.

- Vậy rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Chị kể từ đầu đến cuối cho tôi nghe.

Câu nói của mẹ mang theo đầy sự uy hiếp, lúc này tôi có muốn nói dối cũng không được nên chỉ có thể ấm ức kể hết mọi chuyện. Từ việc tôi say rượu thần trí không ổn định rồi đến việc ông nội chồng muốn cưỡng bức tôi, rồi Tuấn không tin tưởng tôi, tôi đều kể ra hết. Tuy nhiên việc tôi bị mẹ chồng đánh tôi chỉ có thể câm nín như hến, bởi vì tôi sợ mẹ tôi sẽ nổi điên gọi điện chửi họ.

- Mọi chuyện rốt cuộc là như thế. Cho nên con...

Chưa kịp nói hết câu, điện thoại của tôi đặt trên bàn liền vang lên những tiếng chuông réo rắt. Số điện thoại là của Tuấn, tôi hé mắt nhìn xem phản ứng của mẹ như nào, bản thân không có ý định muốn nghe máy nhưng mẹ tôi đã nhanh hơn nhấn nút nhận. Đầu giây bên kia rất nhanh vang lên giọng nói đầy buồn rầu của Tuấn.

- An à, anh... anh gần đến nhà mình rồi. Em ra cửa đón anh đi, chúng ta cùng giải thích mọi chuyện với bố mẹ.

Mẹ tôi nghe xong những lời ấy không những không nguôi giận, ngược lại bà nghiến răng đầy tức giận, đập mạnh tay xuống bàn “ rầm” một tiếng thật lớn, giọng rít lên.

- Không cần giải thích gì hết. Mày cút ngay cho tao, để tao nhìn thấy mày đứng trước cửa nhà tao, coi chừng tao chặt chân mày.