Dương Thành Vũ nhướn mày nhìn tôi, còn tôi thì chỉ biết nghiêng đầu né tránh không nói được một lời nào. Đúng lúc này, bố với mẹ từ trong bếp đi ra, họ nhìn thấy người đêm hôm qua bấm chuông cửa thì không khỏi kinh ngạc, cái nhìn càng thêm soi xét.

Tôi ngượng ngùng lên tiếng.

- Đây là đồng nghiệp của con. Tối qua… tối qua bố mẹ đã gặp rồi đó. Hôm nay là con mời anh ấy đến.

Dương Thành Vũ liếc mắt, anh ta cũng chẳng vạch trần chuyện tôi nói dối anh ta là đồng nghiệp mặc dù cái chức vụ đó có hơi hạ thấp người đàn ông này xuống. Ngược lại, sau khi tôi dứt lời, bên cạnh cũng vang lên giọng nói trầm thấp.

- Chào cả nhà.

Bố mẹ tôi vẫn giống như người treo lơ lửng trên mây, ông bà cứ nhìn Dương Thành Vũ không chớp mắt, đến tận mấy phút sau mới đáp.

- Chào cậu, chào cậu. Cậu là đồng nghiệp của cái An nhà tôi thì cũng coi như là chỗ thân thiết. Nào nào, cơm nước cũng xong rồi, ngồi ăn thôi.

Dương Thành Vũ không từ chối, anh ta đưa cho tôi một hộp bánh đắt tiền rồi gật đầu với bố mẹ tôi.

- Được, cảm ơn mọi người. Làm phiền rồi.

Thấy đối phương nhã nhặn lại lịch sự, ăn mặc thì đàng hoàng, tính cách lại trầm ổn nên bố mẹ tôi hình như đã gạt phắt đi nỗi no và dành cho Dương Thành Vũ ngày hôm qua, nghiêm túc nói.

- Không phiền không phiền. Thêm người thì càng vui, cũng chả phải là tốn kém gì cả.

Tôi nãy giờ chẳng dám lên tiếng, ngoài thở dài thì chỉ có thể lén lén nhìn Dương Thành Vũ tự nhiên giống như chính anh ta mới là chủ của ngôi nhà này vậy. Mà sự thật thì chính là anh ta là chủ, tôi nghĩ cũng có sai đâu. Nhà này của AN DĨNH, AN DĨNH của anh ta, chạy đường nào tôi cũng thấy mình không được ổn.

Trong nhà ăn, các món ăn đã được bày ra trên bàn, Dương Thành Vũ kéo ghế ngồi ở bên cạnh tôi. Anh ta nhìn Tiểu Đa đang chơi ở chiếc ghế dành cho trẻ con, ánh mắt có một chút sâu thẳm, mấy giây sau mới nói.

- Con gái em rất giống em. Vừa trắng vừa xinh, sau này lớn lên nhất định sẽ khiến nhiều người táng gia bại sản muốn tranh giành.

Khóe miệng tôi giật giật, miếng tôm nhai trong miệng suýt chút nữa cũng bị sặc. Cái người này, anh ta có thể đừng nói bằng cái giọng điệu sặc mùi tư bản như vậy được không. Dù sao ở đây cũng có bố mẹ của tôi mà, đâu phải chỉ có riêng mình tôi đâu.

- Cái đó… Chàng trai, cậu có uống rượu không?

Dương Thành Vũ lắc đầu, miệng đang định nói gì đó nhưng ngay sau đấy tôi lại thấy anh ta nói.

- Được. Có điều nếu tôi say, chắc lại phải phiền An đưa về rồi.

Bố mẹ tôi nhìn nhau, ông bà có lẽ đang rất khó hiểu về con người của Dương Thành Vũ, nên không khỏi thắc mắc.

- Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi. Nhìn có vẻ bằng con gái của tôi.

- Tôi ba mươi năm rồi..( Dương Thành Vũ gắp một con tôm bỏ vào chén của tôi, anh ta nói)… Người em gầy, em ăn nhiều vào để bổ sung dưỡng chất với canxi.

Tôi đỏ mặt, cái kiểu không đánh mà khai này thật khiến cho tôi chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó, hận không thể xóa sạch kí ức của bố mẹ lẫn con gái của mình lúc này.

- Cái đó… Anh cũng ăn nhiều vào. Hôm nay mẹ tôi làm tất niên.

Dương Thành Vũ gật đầu, anh ta ngồi xuống rượu với bố tôi vài chén, nói chuyện cũng không có nói vì hai người không cùng chung chủ đề. Người ta quanh năm ngày sáng chỉ quan tâm đến chứng khoán bất động sản, còn bố mẹ tôi thì chỉ có lợn gà và ruộng đồng, biết kể cái gì cho thích hợp bây giờ.

Đến giữa bữa ăn, Tiểu Đa lững thững đi sang bên cạnh Dương Thành Vũ từ lúc nào. Con bé túm lấy ống quần của anh ta kéo nhẹ, sau đó tôi nghe thấy giọng níu nô của nó vang lên.

- Bạ bạ, bế bế.

Chiếc thìa trên tay tôi rơi xuống bát phát ra âm thanh kêu leng keng, mà bố mẹ tôi cũng không khá hơn là mấy, sắc mặt ông bà cũng trở nên tệ đi hẳn. Còn Dương Thành Vũ, anh ta vẻ mặt hơi trầm xuống một tí, đôi mắt đen láy nhìn Tiểu Đa không rõ cảm xúc như thế nào, chán ghét hay là thích thú.

Bỗng nhiên lúc này, tôi nghe thấy người đàn ông đó lên tiếng, giọng tuy vẫn lạnh, nhưng đã có phần nhẹ hơn.

- Muốn ăn cái này hả.

Vừa nói anh ra vừa gắp lấy một con tôm lớn đưa cho Tiểu Đa, con gái cười tươi rói gật đầu cầm trên tay mang ra cho bà ngoại bóc. Phát hiện hình như Dương Thành Vũ có chút không vui, tôi ở bên cạnh chỉ có thể xấu hổ.

- Anh thông cảm. Nhà có trẻ nhỏ, chính là phiền phức như thế.

- Không sao, có đứa trẻ trong nhà cũng rất vui.

Dương Thành Vũ lớn lên trong gấm lụa, nhưng hành động như vừa ăn vừa nói chuyện, rồi dùng chung đã gắp thức ăn trong đĩa có lẽ anh ta chưa bao giờ phải chịu cảnh như thế, nên hầu như suốt bữa ăn, chỉ ăn cơm trắng và uống một chút rượu. Anh ta khó chịu và sạch sẽ đến mức gần như chẳng khác gì một tên bị chứng ám ảnh cưỡng chế, đâm ra làm tôi thấy uất ức thay cho bố mẹ của mình. Nếu đã không hòa hợp được với nhà tôi, thì cũng không nên trưng ra cái vẻ mặt như thế kia chứ.

Tôi nói.

- Anh còn ăn được nữa không thế.

Dương Thành Vũ nhíu mày, mấy giây sau tôi mới thấy anh ta gật đầu, đưa đũa gắp lấy một miếng lạp xưởng hun khói mía mẹ tôi mang từ quê nhà lên đưa vào miệng ăn. Nhai nhai nuốt nuốt, không khen không chê, nhưng cũng đã gắp đến miếng thứ hai thứ ba.

Nhìn hành động ấy, tôi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong bát của mình. Lần này, Dương Thành Vũ lại đột ngột nói tiếp.

- Em có muốn xem giao thừa không?

- Không muốn. Cũng chẳng có gì hay ho.

- Tòa nhà STAR hôm nay mở cửa, tôi có thể đưa em lên đó xem.

Tòa nhà STAR là trung tâm thương mại cao nhất và hiện đại nhất ở thủ đô với số tầng lên đến 120 tầng, được AN DĨNH đầu tư và xây dựng với tổng số tiền lên đến 900 triệu USD. Nơi đó được mệnh danh là nơi dành cho những người của giới thượng lưu, muốn vào trong cũng phải mua vé với giá 500 nghìn cho một người. Đấy là chưa kể đến nhưng dịch vụ đắt đỏ ở bên trong.

- Có gì đáng xem đâu.

Dương Thành Vũ nhíu mày:” Đứng ở tầng cao nhất em có thể nhìn thấy pháo hoa bắn ở hồ Nguyệt.”

Từ chối một câu, người đàn ông này lại chặn họng một câu, cuộc nói chuyện cứ thế kéo dài không dừng lại. Mà ở phía bên này, bố mẹ tôi càng lúc càng trố mắt nhìn tôi như muốn hỏi rõ tôi rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, tôi nói.

- Được rồi, nhưng tôi phải cho con gái tôi ngủ đã.

- Được, cứ thế đi.

Nhận được câu trả lời của tôi, Dương Thành Vũ lúc này mới an phận ngồi ăn tiếp. Lúc bữa tiệc kết thúc, anh ta ngồi ở phòng khách, chăm chú xem chương trình chứng khoán của phố WALL, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, thi thoảng sẽ nhíu mày một cái. Thành ra bố mẹ tôi có muốn xem chương trình cuối năm cũng không được.

Ông bà ở trong bếp dọn dẹp, mẹ tôi hỏi tôi.

- Người đó… Con với cậu ta là thế nào thế.

- Không thế nào cả. Con với anh ấy chỉ là đồng nghiệp thôi, chẳng phải con nói với bố mẹ rồi sao.

Bố tôi không tin:” Đồng nghiệp con làm cái gì mà phải xem kênh kinh tế thế. Cậu ta không làm cùng ngành với con à.”

Tôi không ngờ bố mình lại biết được về mấy cái chương trình kia, nên bèn lấp liếm.

- Chắc có lẽ anh ta xem cho vui thôi bố. Chứ…

Tôi còn chưa kịp nói hết, ở ngoài phòng khách, Dương Thành Vũ nói chuyện điện thoại có chút lớn tiếng, vọng vào đến tận trong bếp.

- Dương Tư Nguyên, chú nói như thế mà được sao. Nếu chú muốn chứng minh mình thì cố mà làm cho tốt, còn làm không nổi thì cút đi. AN DĨNH là miếng bánh lớn, nhưng tôi nói cho chú biết, đến bố chú ngồi ở ghế chủ tịch còn không có sức uy hiếp tôi, thì chú là cái gì.

Không biết Dương Tư Nguyên ở đầu bên kia nói gì, Dương Thành Vũ tâm tình vẫn tệ không tốt hơn được bao nhiêu.

- Sợ. Tôi để cho ông già chú ngồi ở đó cho ông ta tận hưởng nốt cảm giác ngồi ở đỉnh cao. Còn muốn hạ bệ, tôi chỉ phẩy tay một cái, cả nhà chú ra đường mà ở, không có chuyện ngồi ở đây ăn to nói lớn với tôi.

Người ở bên ngoài càng nói càng tức giận ngùn ngụt, hình như chẳng để tâm đến việc ở đây còn có người lạ. Mà bố mẹ tôi lúc này ở trong bếp cũng mười mươi đã nghe rõ, ông bà ngập ngừng hỏi tôi.

- Cái đó… Cậu ta…

Tôi khẽ né tránh ánh mắt của bố mẹ, vội vàng rửa bát thật nhanh rồi trở ra bên ngoài. Nhìn thấy Tiểu Đa ngồi ở bên cạnh Dương Thành Vũ, hai chân duỗi thẳng, bộ dáng cùng ánh mắt nọn nớt nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, thú thật lòng tôi dâng lên rất nhiều tâm tình. Tôi tiến lại bế lấy con bé, người đàn ông kia cũng hỏi tôi.

- Xong rồi à.

Tôi gật đầu, nghĩ thế nào lại nói.

- Trẻ nhỏ thích xem và nghe nhạc thiếu nhi, anh cũng có thể nhường chúng mà.

Dương Thành Vũ nhíu mày, tôi thấy anh ta khẽ hừ.

- Chính vì xem quá nhiều hoạt hình nên bây giờ đầu óc em vẫn ngu xuẩn như thế đấy. Con người phải có tiến thủ, phải biết phấn đấu, phải biết quan sát nhìn nhận. Não bộ của một đứa trẻ hai tuổi rất phát triển, nếu sau này em muốn con gái mình thông minh, thì đừng có áp dụng cái cách cổ hủ của em.

Tôi biết ý tứ của Dương Thành Vũ là gì, nhưng tôi mặc kệ, không muốn giải thích, cũng không muốn nghĩ quá sâu, đơn giản chỉ vì chúng tôi là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ có chuyện cắt nhau ở một điểm nào.

- Nói thì dễ, làm mới khó. Ai cũng muốn con cái mình được mọi thứ tốt nhất, nhưng còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố.

- Em có thể làm được, chẳng qua em quá đặt mình lên cao mà thôi.

- Cái đó chẳng liên quan đến vấn đề tôi giáo dục con tôi như thế nào. Tôi không cần nó phải quá giàu sang, chỉ cần sau này một đời bình an, cuộc sống ấm no vừa đủ là được. Chúng tôi đều là người xuất thân thấp cổ bé họng, anh không thể so sánh với nhà tư bản giống anh được.

Dương Thành Vũ quả nhiên hiểu được từng câu tôi nói, anh ta im lặng, gạt chuyện kia sang một bên, nói.

- Em cho con em ngủ đi. Tôi đợi em.

**** **** ****

Mười giờ, con bé Tiểu Đa cũng ngủ say, tôi đưa con bé sang phòng của bố mẹ gửi ông bà, giọng cất lên khe khẽ.

- Mẹ, mẹ để ý con bé giúp con nhé. Còn nữa, ông bà có thể ra ngoài xem ti vi, ở trong phòng không có tivi sẽ bí bích lắm.

Mẹ tôi thở dài, bà kéo tay tôi lại, thủ thỉ.

- An, có phải con với cậu kia có gì mờ ám với nhau đúng không. Cậu ta không phải là đồng nghiệp của con, mà là sếp của con đúng không?

Tôi thở dài, biết không thể giấu được mẹ nên bèn gật đầu.

- Đúng ạ. Anh ta là ông chủ của con, con làm thư kí cho anh ấy..

- Vậy hai đứa… Cậu ta có vợ con gì chưa. Có người yêu bạn gái gì không? Con đã tìm hiểu kĩ chưa mà đã qua lại rồi hả?

Mẹ tôi càng nói càng cuống, tôi vỗ nhẹ lên tay bà, lắc đầu, an ủi.

- Chuyện đó mẹ yên tâm đi. Sếp của con chưa có vợ, cũng chưa có người yêu, nhưng tụi con cũng không phải là người yêu. Cái này, chính là anh ta chỉ có một mình, cho nên…

- Được rồi, con cũng đã lớn, mẹ với bố không thể can thiệp vào được cho nên cũng chỉ biết khuyên nhủ con như thế thôi. Quyết định là ở con, mẹ chỉ mong con đừng quên lời mẹ dạy là được. Con người tiền có thể không cần nhiều cũng được, nhưng mà đạo đức thì nhất định phải sạch, đừng đánh mất vì mấy thứ phù du.

Tôi gật đầu:” Con hiểu mà mẹ. Vậy con về phòng thay đồ đây.”

- Đi đi.

Nói xong với mẹ đôi ba câu, tôi trở về phòng lấy cho mình bộ váy ren màu trắng mà trước đó mua được của Nhàn mang ra mặc bên trong, bên ngoài khóac chiếc áo măng tô cũng dài đến đầu gối. Tóc phía sau được uốn xoăn lọn xõa ở sau lưng, khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhìn thế nào cũng có thể thấy được trong ánh mắt tôi toát lên vẻ mong chờ và hạnh phúc le lói.

Dẫn tôi lên đến trên tầng cao nhất của tòa nhà STAR, Dương Thành Vũ đứng ở phía sau, anh ta vòng tay qua ôm lấy tôi, cánh tay tràn đầy sức mạnh chỉ về toàn thành phố được đèn điện chiếu sáng rực rỡ, giọng nói trầm trầm cất lên.

- Những trung tâm thương mại quốc tế, những khu đô thị bậc nhất hiện đại, công viên trung tâm, bệnh viện, trường đại học, … Những lĩnh vực như chứng khoán, đầu tư ngân hàng, dự án năng lượng, tất cả mọi thứ sau này đều là của tôi. Trần Thùy An, tôi đang cho em cơ hội lấy lòng tôi đó.

Tôi im lặng hồi lâu, dưới sự kích thích của những lời nói của Dương Thành Vũ, lồng ngực phập phồng lên xuống, thậm chí phía sau lưng còn cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông kia.

- Cái đó… Tôi thật sự muốn lấy lòng anh, có điều tôi biết mình đứng ở vị trí nào, cho nên anh không cần mất công liệt kê nhiều đến như thế với tôi làm gì. Con người của tôi, tuy cũng là người thực dụng, nhưng cũng là người biết điều. Tổng giám đốc, nói thật với anh tôi không dám trèo cao.

Hơi thở của Dương Thành Vũ toàn mùi rượu, anh ta siết chặt lấy vòng tay ôm eo tôi hơn,.

- Em không cần. Trần Thùy An, phụ nữ không chê tiền mới là phụ nữ khôn. Ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn được tôi nói câu đó, mà em thì lại mảy may không thèm để ý một tí nào, tôi có thể hiểu em đang tỏ ra thanh cao với tôi.

Tôi định thần, nghiêng mặt né tránh từng ngón tay đang mơn trớn trên má mình của anh ta.

- Tôi nói rồi. Cuộc sống của tôi, tôi không cần quá cao sang. Tôi chỉ cần đủ sống, như thế là được rồi.

Dương Thành Vũ khẽ cười, anh ta ngậm lấy một vành tai tôi, một tay từ chân váy lên đến nơi giữa hai chân liền dừng lại, thì thầm.

- Thả lỏng một chút….

Tầng 120 là tầng cao nhất của tòa nhà STAR, đứng ở trên cao nhìn xuống, mọi thứ đều nhỏ bé. Đứng ở dưới nhìn lên, mọi thứ đều mờ mịt. Thêm nữa chỗ tôi với Dương Thành Vũ đang đứng lại không có điện sang choang, mà chỉ có một ánh đèn điện vàng yếu ớt mờ mịt, nên chỉ toàn là bóng đêm.

- Đừng như thế, tôi không quen.

- Rồi sẽ quen. Tôi nói thật với em, từ khi quen em, tôi đã không chạm qua đàn bà khác rồi.

- Cái đó… Tôi nghĩ chúng ta không nên như thế này. Mối quan hệ mập mờ càng làm mất thời gian của nhau thôi.

Tôi khẽ lầm bầm, Dương Thành Vũ hỏi tôi.

- Quan hệ mập mờ là thế nào. Tôi nhớ không nhầm tôi nói mình thích em.

- Tôi không phải cô gái đôi mươi. Chính anh cũng đã từng bảo tôi không nên tin nhiều lời anh nói.

- Thật thế à. Vậy bây giờ em hỏi đi, tôi sẽ nói thật cho em từng chút.

Dương Thành Vũ vẫn kiên trì hỏi tôi. Tối hôm nay, anh ta nói nhiều hơn tôi tưởng tượng, tuy thái độ vẫn lạnh nhạt, nhưng ít nhất cũng tốt hơn trước. Cụ thể là khi nói chuyện với bố mẹ tôi, anh ta không quá kiêu căng và bày ra cái vẻ mặt tư bản của mình.

- Thôi, chẳng có gì để hỏi cả. Với cả tôi cũng không muốn biết

- Bảo em hỏi thì em hỏi đi. Hay là em thấy tôi mấy nay nhường nhịn tốt tính với em nên em được nước làm tới.

Ngửi thấy mùi hương hoa trà thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người của Dương Thành Vũ, tôi có cảm giác hình như mình đang sống ở chính quê hương của mình vậy. Quê tôi cũng trồng trà, mỗi buổi sáng thức giấc, mùi sương cùng mùi lá non quyện vào nhau, thanh thản và yên bình đến vô cùng, cảm giác ấy hệt giống như cảm giác ở bên người đàn ông này vậy.

- Cái đó… Sở thích của anh là gì.

Dương Thành Vũ không ngần ngại đáp luôn:” Làm em.”

Tôi đỏ mặt, không hiểu lấy dũng khí ở đâu mà lại có thể cấu mạnh lên tay anh ta một cái, hậm hực.

- Nghiêm túc một chút đi. Tôi đang hỏi thật chứ không phải đùa.

- Thì tôi cũng nói thật. Trước kia tôi không thích gì cả, sau này cũng thế, ngủ với em rồi, tôi thích được làm tình với em. Đó có thể được coi là một sở thích không.

Dương Thành Vũ không biết gượng, anh ta thản nhiên nói chuyện với tôi hệt như đang bàn chuyện công việc vậy. Tôi vuốt nhẹ từng đầu ngón tay của anh ta, chạm lên từng đường gân mạnh mẽ của anh ta, cảm giác lòng bàn tay có một chút ngưa ngứa.

- Hôm nay anh nói nhiều nhỉ.

- Phá lệ một chút. Tôi thấy tôi kiệm lời, em cũng kiệm lời, chúng ta giống hệt hai cái xác chứ không phải là hai con người có tình cảm nữa.

Nhắc đến chuyện tình cảm, tôi lại ngẩn người chìm trong những suy nghĩ hỗn độn lẫn miên man của mình. Một câu hỏi đã ấp ủ từ rất lâu, nhưng lại không dám mở miệng hỏi, chỉ vì sợ chính mình ảo tưởng mọi thứ.

- Lại làm sao thế. Ai gây khó dễ gì cho em à.

Tôi không đáp, Dương Thành Vũ lại hỏi, vẻ mặt của anh ta dưới ánh đèn vàng ôn hòa hết sức, lần nữa làm cho trái tim của tôi đập chệch đi mấy nhịp.

- Em thử nói xem nào.

Một mình vật lộn với chính bản thân mấy tháng trời, tôi cuối cùng cũng không thể nào kìm hãm được nữa, xoay người lại nhìn Dương Thành Vũ. Tôi nhìn sâu vào ánh mắt của anh ta, hàng lông mi dài chớp chớp giọt lệ muốn trực trào, giọng nói nhẹ hẫng hẳn đi.

- Dương Thành Vũ, chúng ta… Liệu có thể không?

Dương Thành Vũ phì cười, hai tay tùy ý xỏ vào túi quần âu.

- Nhìn em lúc này thật giống mấy cô gái trẻ hai mươi, hai mốt tuổi. Vừa mơ mộng, vừa sợ sệt, biểu cảm đa thể loại.

Không nhận được câu trả lời, tôi cố nén nước mắt không để chúng lăn dài trên má, thật sự lúc này chỉ muốn lao xuống dưới chạy một mạch về nhà nhốt mình ở trong phòng. Tôi trách bản thân mình sao lại có thể bị mấy lời nói của người đàn ông này lừa gạt, tôi trách bản thân ngay từ đầu đã biết được kết quả rồi sao vẫn còn cố đâm đầu vào để bây giờ tự mình đẩy mình xuống vực. Tôi trách tôi sao lại đặt hi vọng, tin vào cái thứ gọi là kì tích.

Dương Thành Vũ nói đúng. Tôi là một kẻ tầm thường, Huy cũng là một kẻ tầm thường, chúng tôi đều tầm thường như nhau nên trong mối quan hệ có thể tìm hiểu được sự đồng cảm. Thảo nào, cho dù Huy có đối với tôi vượt mức tình bạn, tôi vẫn không xuất hiện cảm giác sợ hãi giống như chính mình đối với người này.

- Lại làm sao thế..

Thấy tôi chợt trở nên im lặng, Dương Thành Vũ tiếp tục hỏi. Anh ta cúi đầu nhìn sâu và mắt tôi, còn tôi ngoài tránh né thì chẳng thể làm được gì nữa. Thật ra tôi nghĩ, nốt đêm nay thôi, tôi sẽ trở về tôi của ngày trước, một mình lủi thủi, không muốn để bản thân chìm đắm yêu đương.

Vài giây sau, mọi nguồn điện đều bị tắt hết, những tiếng pháo hoa nổ rền trên bầu trời đủ loại màu sắc tuyệt đẹp chào mừng khoảnh khắc đón năm mới. Tôi đứng trước Dương Thành Vũ, đầu ngẩng lên nhìn từng chùm xanh xanh đỏ đỏ, cố gắng kéo lên một nụ cười nơi khóe miệng.

Đúng lúc này, trong tiếng pháo nổ ầm ầm, bên tai tôi lại vang lên giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc.

- Thật ra trong lòng em nên biết rõ… Tôi sẽ không từ chối em.