Biểu hiện của tôi quá rõ ràng nên Huy dường như cũng nhận ra được sự khác thường, cậu ấy buông tay rồi quay người lại, mắt nhìn thấy Dương Thành Vũ nhưng cũng không có thể hiện thái độ gì cả, mà chỉ nói với tôi.

- Anh về trước, em cũng vào nhà đi.

Tôi cắn môi, gật đầu với Huy một cái rồi cũng xoay người đi vào trong cổng, tuy nhiên bước chân vô cùng chậm chạp, giống như đang chờ đợi một thứ gì đó. Tôi nghĩ, có khi nào Dương Thành Vũ sẽ đuổi theo mình không, có khi nào người đàn ông đó sẽ thấy chướng mắt cái cảnh đó. Nhưng mà, tất cả đều không hề xảy ra.

Lên đến nhà, bố mẹ tôi đang bế Tiểu Đa chơi tung bóng ở ngoài phòng khách, con bé vừa nhìn thấy tôi là kêu mẹ mẹ. Tôi đón lấy con bé bế vào lòng, còn mẹ tôi thì hỏi tôi.

- Tiệc tùng nào cũng muộn như thế này à? Thế mọi hôm mấy giờ con mới đi ngủ.

Tôi biết mẹ đang lo lắng cho mình, cho nên cũng chỉ đáp qua loa chứ không hề kể tường tận.

- Không muộn lắm, thường thì con đều về giờ tầm này. Với cả con không phải là nhân viên quan trọng nên không nhất thiết phải ở lại.

Trước kia tôi đi làm mẹ tôi cũng ít nhiều biết được công việc của tôi là ngồi văn phòng sổ sách, nhưng đấy là ở công ty nhỏ. Còn bây giờ là công ty lớn, việc thường xuyên uống rượu như thế này không thể nào tránh khỏi được, nên bà cũng chả trách tôi.

- Thôi đi thay quần áo đi rồi cho Tiểu Đa ngủ. Cũng muộn rồi, trẻ con ngủ muộn cũng không tốt đâu.

- Con biết rồi. Bố mẹ cũng đi ngủ đi. Ngày mai con được nghỉ, hai người có muốn đi đâu không, con dẫn cả nhà mình đi.

Bố mẹ tôi lên đây từ mấy ngày trước, nhưng mà vì tôi bận việc nên vẫn chưa thể đưa họ đi chơi được. Bây giờ đã được nghỉ Tết rồi, tôi muốn dành thời gian chăm lo cho gia đình nhiều hơn.

- Thôi con. Ở đây xa lạ quá, mẹ cũng chẳng muốn đi đâu, ở nhà là được rồi.

Bố ngồi bên cạnh khẽ đẩy vai mẹ tôi.

- Ngày mai bà bế Tiểu Đa cùng với con gái đi mua sắm, rồi cho con bé đi khu vui chơi, ở nhà làm gì. Dọn dẹp nhà cửa để mình tôi dọn là được rồi, không cần bà ở nhà đâu.

- Nhưng mà..

- Nhưng nhị cái gì. Cả nhà kéo lên đây thì cũng nên làm cái Tết cho đàng hoàng, chứ không phải kéo lên ngồi ăn chực ngồi chờ con gái. Tuy không được gói bánh chưng, nhưng mình đi mua đi đặt cũng được mà.

- Vậy được rồi. Thế ngày mai tôi với con đi.

Sau khi được bố khuyên nhủ, mẹ tôi cũng đồng ý không có từ chối nữa. Ông bà trở về phòng của mình, còn tôi thì bế Tiểu Đa về phòng của tôi. Con bé tuy xa mẹ từ nhỏ, nhưng lại không hề bài xích mẹ một chút nào, chỉ cần bế trên tay năm phút là nó sẽ không còn quấy rối hay khóc nữa.

Ngày hôm sau, tôi dẫn cả nhà đi siêu thị mua những đồ cần thiết. Lúc tính tiền, mẹ không nói gì, nhưng lúc rời ra đến ngoài, bà mới suýt xoa đầy tiếc nuối, xót xa.

- Ở quê cái Tết chỉ 3 triệu đã đầy đủ và sang lắm rồi, ở trên này mười triệu mới hòm hèm được mấy thứ. Đúng thật là, con vất vả kiếm tiền cả tháng, giờ tiêu một nhoáng đã sạch sẽ.

Tôi cười với mẹ.

- Cả năm mới có một cái Tết chứ phải ngày nào cũng có đâu mẹ. Mẹ đừng lo lắng quá, con biết mình nên chi tiêu chừng mực mà.

Nói xong, tôi với bà lại dẫn Tiểu Đa đi chơi ở khu vui chơi, để con bé chơi chán rồi mới cùng nhau về nhà. Về nhà một nhà bốn người lại quây quần với nhau ăn uống, rồi tất bật trang trí phòng và dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, bận rộn cả một ngày nhưng lại rất đầm ấm.

Đến nửa đêm, tôi đang hiu hiu buồn ngủ thì chuông cửa lại có người bấm chuông réo rắt. Lúc ấy, tôi rất mệt nên còn vùng vằng không muốn ra, nhưng đến khi chuông tắt, tôi mới bật người ngồi dậy khi nghĩ đến việc người duy nhất đến nhà tôi vào giờ này là ai.

Thế rồi tôi luống cuống mở cửa phòng lao ra, đúng lúc bố mẹ tôi cũng từ trong phòng đi đến, bà hỏi tôi.

- Ai mà bấm chuông cả đêm thế nhỉ. Chẳng cho người khác ngủ gì cả.

Tôi tái mặt không biết trả lời mẹ như thế nào, bên ngoài Dương Thành Vũ lại càng sốt ruột bấm chuông tợn hơn. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ có thể lấp liếm ý tứ với bố mẹ một cái, sau đấy mới chạy lại mở cửa. Người đó nhìn thấy tôi một cái thì gắt nhẹ.

- Làm cái gì mà bây giờ mới mở cửa. Tai em điếc à.

Ngữ điệu của anh ta mang theo một chút khó chịu, giọng cũng không phải là nhỏ nên bố me tôi đương nhiên đều nghe thấy. Ông bà hỏi tôi.

- Ai thế. Bạn con hả?

Tôi lắc đầu, với vội lấy cái áo khoác dài của mình vắt ở ghế sofa mặc vào với điện thoại, rồi kéo tay Dương Thành Vũ đi ra ngoài. Tất nhiên vẫn không quên nói với bố mẹ.

- Hai người giúp con trông Tiểu Đa nhé, con ra đây một chút...( Nghĩ lại một chút, tôi sửa)... Không. Có lẽ con sẽ không về, đừng đợi cửa con. Ngày mai con về con sẽ giải thích.

Mẹ tôi ú ớ, tôi đã từng thất bại một lần trong hôn nhân rồi nên đối với việc này bà vô cùng không hài lòng. Bố tôi cũng thế, có điều ông kìm nén giỏi hơn mẹ, nên thấy mẹ muốn lên tiếng hỏi thì đã vội chặn lại.

- Con đã lớn, ba mươi tuổi rồi chứ không còn hai mươi. Nó tự biết chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, đừng can thiệp quá sâu.

Nói xong bố tôi cũng đẩy mẹ tôi trở về phòng, mà tôi cũng chẳng dám để Dương Thành Vũ vào trong nhà nên đóng cửa, kéo anh ta về phía thang máy, lúc này mới ngước mắt nhìn lên nói.

- Sao anh lại đến đây? Người lại toàn mùi rượu.

Dương Thành Vũ nhăn mày, anh ta xoa thái dương, không đáp trả một lời. Hơi thở có đủ mùi rượu với mùi thuốc lá, so với hôm trước còn nặng hơn nhiều, vậy mà vẫn lái được xe đến đây, còn tìm được cả tầng tôi đang ở.

- Gặp em.

Mãi đến một lúc lâu sau, người đàn ông đó mới chậm rãi mở miệng nói ra hai từ. Lồng ngực tôi run rẩy, thâm tâm thật sự chỉ muốn ngả vào lòng Dương Thành Vũ, nhưng may sao vẫn kiềm chế được.

- Chuyện này... Tôi với anh cứ mập mờ như thế này không phải là tốt. Anh luôn luôn lạnh nhạt khó chịu với tôi, nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta đừng gặp nhau nữa. Mà anh cũng không phải tự mình hành hạ bản thân mình nữa.

Dương Thành Vũ im lặng, đáy mắt anh ta chẳng hiện rõ một chút tâm tư như thế nào. Không có tình cảm, không nóng, không lạnh, rõ ràng là chẳng để tâm đến những lúc ở bên tôi. Mặc dù trước đó chúng tôi đã từng có một khoảng đi ăn, đi chơi, và ngủ chung giường.

- Tôi hỏi em. Em đang qua lại với thằng bảo vệ đó đấy à.

Nhắc đến Huy, ngữ điệu của Dương Thành Vũ lộ rõ sự chán ghét. Tôi đã nhất thời nghĩ anh ta đang ghen, nhưng ngay sau đó lòng tôi đã chết tâm thật sự.

- Tên đó quả thật xứng đôi với em, đều là những người tầm thường.

Hốc mắt tôi đỏ ửng, từng giọt tí tách thi nhau chảy xuống giống như đê vỡ. Tôi đau lòng vì người đứng trước mặt, đau lòng vì những lời nói của anh ta, nhưng tôi không hận nổi. Tình cảm này là do tôi tự mình để bản thân lao đầu vào, mọi chuyện có với anh ta cũng đều là do tôi tự nguyện, tôi bây giờ trách ai. Có trách, thì trách chính bản thân ngu ngốc mà thôi.

Khẽ lau nước mắt, tôi cười lãnh đạm với Dương Thành Vũ.

- Nếu anh đã biết tôi với cậu ấy thầm thường như nhau, hợp nhau đến thế, anh còn nửa đêm mò đến nhà tôi làm gì. Tổng giám đốc Dương, tôi thân là thư kí của anh, nhưng tôi chỉ có trách nhiệm về công việc trong thời gian công tác. Ngoài thời gian đó, chúng ta đều là người dưng nước lã.

Dương Thành Vũ nheo mắt, anh ta nâng cằm tôi lên, giọng lạnh lẽo.

- Người dưng nước lã. Trần Thùy An, em cũng lớn gan lắm. Em ngủ với tôi bao nhiêu lần mà em vẫn còn làm như mình là thiếu nữ ấy nhỉ, muốn yêu đương cuồng nhiệt sao?

Tôi né tránh sự kìm chặt gắt gao của Dương Thành Vũ, nhưng nửa điểm cũng không làm được. Ngược lại người đàn ông kia thì cực kì nghiêm khắc và nguy hiểm.

- Con người tôi trước giờ chỉ tiền và quyền là quan trọng nhất. Tính cách tôi như thế nào, em không phải không rõ nên đừng có cố lên mặt hay xử sự giống y một đứa mới bước vào đời, chẳng có tác dụng gì đâu, ngược lại còn phản tác dụng đấy. Còn nữa... Đối với em, tôi cũng có thích, nhưng nó không đủ để lấn át hết lí trí của tôi. Có điều, nói thẳng ra nhìn em nói chuyện với người khác, tôi thấy chướng mắt.

Hiếm có được hôm Dương Thành Vũ nói nhiều đến như vậy, nên sau khi tôi nghe xong đầu óc đã mông lung lại càng thêm mông lung, thần trí thả trôi bay đi tận mấy nghìn kilomet. Mất tận một phút, tôi mới có thể nói được.

- Để tôi đưa anh về nhà. Trời khuya lắm rồi đấy.

Dương Thành Vũ không từ chối, tôi thở dài ấn thang máy rồi đỡ anh ta xuống sảnh. Cũng may người này lái xe đến đây, nên tôi có thể chở được anh ta về nhà. Mặc dù tôi lái rất chậm, nhưng như vậy cũng không phụ công anh ta dạy tôi suốt một tháng trước.

Anh ta ở trong một một biệt thự trong khu đô thị bậc nhất, tôi đã đến đây một lần đợt cùng Huy gặp tai nạn ở hẻm nhỏ. Nhà rất lớn, nhưng lại không có người ở, suốt ngày lủi thủi một mình đúng là không vui vẻ một chút nào.

Giúp Dương Thành Vũ cởi quần áo để lau người, trong chớp mắt, tôi từ người chủ động biến trở thành người bị động, mọi động tác đều bị anh ta khống chế, cực quậy như thế nào cũng không được.

Những lần trước, mỗi khi ở bên người đàn ông này, anh ta chỉ cần dùng một động tác nhỏ là có thể thành công đánh gục rồi cuốn tôi vào men tình nhục dục. Nhưng mà hôm nay, sau khi mọi thứ đều đã quá rõ ràng, tôi biết mình không thể hư hỏng và buông thả như trước được nữa. Tình yêu là cái gì, tình cảm là cái gì, vốn dĩ Dương Thành Vũ không biết, vậy tôi sao có thể mạo hiểm đánh cược được đây.

Từng lớp cúc áo được tháo bung, da thịt vùng ngực trần tiếp xúc với bàn tay thô ráp có chút ngứa ngứa khiến cho tinh thần tôi được kéo lại. Tôi đẩy Dương Thành Vũ.

- Anh đứng dậy đi, tôi giúp anh thay quần áo. Người anh toàn mùi rượu thôi.

Thế nhưng Dương Thành Vũ chẳng để ý đến lời nói của tôi, anh ta đè chân lên mông tôi, một tay kìm chặt lấy hai tay tôi ép lên đầu, một tay tốc váy tôi lên đến tận thắt lưng. Tôi giãy dụa, vùng vẫy nhưng không có tác dụng nào, ngược lại còn khiến cho toàn thân trở nên đổ mồ hôi nhơ nhớp. Chúng tôi giằng co nhau trên giường, dần dần tôi trở nên mệt lả, còn người ở bên trên đáy mắt đã mang một chút hả hê thỏa mãn. Cuối cùng, tôi không còn sức, cả người thả lỏng mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.

Chỉ chờ đợi có thế, Dương Thành Vũ liền vươn tay cởi quần của mình xuống, nhanh chóng tìm lối đi vào. Vật đàn ông của anh ta rất lớn, mỗi lần động thân đều khiến cho tôi có một chút căng trướng, người bồng bềnh chìm chìm nổi nổi, lí trí mụ mị. Tôi vòng ta lên cổ anh ta ôm lấy, người cong lên, miệng rên rỉ những từ vụn vặn nỉ non.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi để ở đầu giường bỗng nhiên vang lên từng tiếng chuông đơn điệu. Người gọi tới là Huy, chẳng biết nửa đêm như thế này cậu ta tìm tôi làm gì nữa.

Lúc ấy, tôi định vươn tay để tắt chuông, nhưng Dương Thành Vũ lại nhanh hơn tôi, anh ta cầm lấy điện thoại, ấn nút nghe, sau đó dí sát vào tai tôi.

- An, em chưa ngủ sao? Tôi thấy nhớ em nên không ngủ được.

Tôi không dám kêu rên, mà ở bên dưới, Dương Thành Vũ càng dùng sức đâm tôi mạnh hơn, mạnh đến mức người tôi lên xuống theo, mắt mê man phủ đầy một tầng sương, da thịt trắng hồng ửng đỏ. Tôi lắc đầu, nhưng Dương Thành Vũ không thèm quan tâm, vẫn trừng phạt tôi không tha thứ.

Thân thể tôi lúc này giống như mèo cào, chao đảo giống cơn sóng ở ngoài biển khơi. Tôi cố gắng kìm hãm, nhưng tôi càng kìm hãm, ở bên kia Huy càng nói.

- An, em lại ngủ rồi à. Đúng là một mèo ham ngủ mà. Thật ra tôi gọi điện đến là muốn hỏi em ngày mai em rảnh không, tôi đến đón mẹ con em đi chơi. Dù sao tôi cũng muốn tận dụng ở bên em nhiều hơn.

Dương Thành Vũ ánh mắt càng trở nên âm u, anh rút khỏi người tôi, mặc kệ chiếc điện thoại vẫn còn kết nối cuộc gọi nằm im lìm ở một góc, vươn tay lật người tôi quay lại. Lúc này, quần áo trên người chúng tôi đều đã được trút bỏ, người đàn ông đó lại suồng sã ra vào từ phía sau. Mũi cùng môi anh ta cọ lên gáy tôi, vừa liếm láp, vừa cắn nhẹ, hai tay to lớn cũng không ngừng nhào nặn bầu ngực sữa. Thân thể tôi bị kích thích đến cực độ, tôi muốn rên, muốn kêu, nhưng phải kìm nén nên chỉ có thể nức nở nơi cổ họng.

Đợi cho đến khi đầu giây bên kia Huy thật sự tắt máy, tôi mới thở hắt ra, tiếng nấc nhẹ thoát ra khỏi cổ họng. Mà ở trên lưng tôi, Dương Thành Vũ lại vấn vít từng lời nói.

- Trần Thùy An, em giỏi lắm. Ở bên tôi mà em vẫn còn mang cái vẻ mặt lẳng lơ đi quyến rũ đàn ông khác.

Tôi lắc đầu, lời nói ngắt quãng:” Ưm… Tôi.. không.. có..”

Dương Thành Vũ dùng sức mạnh hơn.

- Em lừa ai. Tôi cảnh cáo em, từ ngày mai, ít qua lại với tên đó đi. Cũng đừng cười với hắn. Em có biết em cười lên nhìn không khác gì kiểu mời gọi người khác chơi mình không hả?

- Anh đúng là vô lý.

Tôi lười muốn đôi co với những lí lẽ chẳng có sức thuyết phục của Dương Thành Vũ. Đợi đến khi cả hai thấm mệt, anh ta chạy nước rút rồi ngục xuống người tôi, tôi cũng chẳng còn hơi sức nào để mà ngẩng đầu dậy. Chúng tôi nằm ở bên cạnh nhau, ôm nhau ngủ, đến khi tỉnh dậy, trời bên ngoài cũng đã sáng rồi.

Nhìn đồng hồ đã là bảy giờ, tôi luống cuống xuống giường muốn về nhà. Lúc này Dương Thành Vũ nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy, mắt anh hơi đỏ vì còn muốn ngủ nữa, khàn giọng hỏi tôi.

- Em lại muốn đi đâu.

Tôi đáp:” Tôi về nhà. Đi cả một đêm, bố mẹ tôi sẽ rất lo lắng.”

Dương Thành Vũ nằm ngửa, anh ta vắt tay lên trán, mắt lại nhắm lại.

- Ừm, vậy về đi. Còn nữa, đừng có quên lời tôi nói với em hôm qua.

Lời nói hôm qua. Đầu óc tôi tua lại toàn cảnh, chẳng biết nói sao cho phải nên chỉ có thể thở dài, lảng tránh hỏi sang vấn đề khác.

- Tết này anh ăn Tết ở đâu.

Dương Thành Vũ lười nhác đáp.

- Cũng chỉ là bữa cơm, chẳng quan trọng.

Ngữ điệu của anh ta rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao khi nghe xong tôi lại thấy rất buồn, thậm chí còn cảm thấy người đàn ông này có một chút gì đó vừa đáng thương vừa cô đơn. Trưởng phòng Lê nói mấy năm nay anh ta đều ở một mình, mà ở một mình thì sẽ tủi thân lắm.

- Nếu anh không ngại, mấy ngày Tết này hãy qua nhà tôi ăn cơm với tôi.

Dương Thành Vũ nhăn mày:” Không cần, tôi đã đặt đồ ăn ở nhà hàng rồi. Em về đi.”

Bản thân có lòng tốt muốn giúp đỡ mà người ta không thèm nên tôi cũng chẳng còn mặt dày nào mà năn nỉ nữa, dứt khoát xoay người trở về nhà của mình. Lúc này bố mẹ tôi đều đã dậy, đang cùng với Tiểu Đa chơi ở ngoài phòng khách. Nhìn thấy tôi, bà hỏi.

- An, con với cái cậu kia…

Tôi lắc đầu:” Không có gì đâu mẹ. Đó là đồng nghiệp của con, tối qua anh ta đi tiếp khách, say lướt khướt nên mới bấm nhầm nhà.”

Tôi biết bản thân mình không thể nói dối được ba mẹ, nhưng mà không nói dối thì bản thân cũng chẳng biết phải nên dùng cách nào để trốn tránh được những câu hỏi của bà, nên bèn nói tiếp.

- Mẹ đừng quan tâm đến chuyện đấy quá.

Mẹ tôi thở dài.

- Mẹ biết con muốn được yêu đương, muốn có một người đàn ông để tựa vào, mẹ cũng không cấm. Chỉ có điều An này, con năm nay cũng hai mươi chín rồi, mẹ tin con cũng đủ chín chắn để phân biệt được cái gì nên hay là không nên. Cho dù bây giờ con muốn kết hôn mẹ cũng đồng ý, chỉ là nên tìm người mộn đăng hộ đối với mình, và có thể chấp nhận Tiểu Đa.

Tôi lắng nghe những lời mẹ nói, khóe mắt ửng đó, những tâm tư chôn dấu lại âm ỉ đau nơi lồng ngực.

- Con biết mà mẹ. Bây giờ con chỉ mong nhà mình có thể tốt hơn thôi, còn những cái khác, không cần nghĩ đến đâu.

Mẹ tôi gật đầu, bà không nói gì thêm nữa mà trở lại ghế tiếp tục chơi với Tiểu Đa. Mà tôi thì cũng về phòng tắm rửa cho không còn ám mùi. Lúc trở ra, tôi lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng gọi cho Huy.

- Hôm qua em ngủ quên à.

Tôi gật đầu:” Ừ, hôm qua tôi cho con gái ngủ nên không thể nói chuyện điện thoại. Mà cậu gọi tôi có chuyện gì à.”

Huy nói:” Anh muốn hỏi em là có thể để anh đưa em cùng với Tiểu Đa đi chơi không.”

Sở dĩ cậu ta biết tên con gái Tiểu Đa của tôi là do sáng hôm qua trong lúc nói chuyện điện thoại, mẹ tôi đang chơi đùa cùng con bé, hai bà cháu nô nhau cười khúc khích. Tôi vẫn còn nhớ Huy nói với tôi rằng:” Em đúng là một người mẹ tốt”.

Nhưng mà, tôi biết mình không hề tốt được đến như thế, thêm nữa trong đầu tôi bây giờ cũng chỉ có mình Dương Thành Vũ, nên đành từ chối.

- Cái đó. Mấy nay tôi chỉ muốn dành thời gian cho gia đình thôi. Thật xin lỗi cậu.

Đầu giây bên kia, Huy im lặng một lúc, sau đó cậu ta khẽ cười:” Không sao đâu. Khi nào rảnh, chúng ta sẽ gặp nhau nhé.”

Tôi gật đầu:” Được, tạm biệt. Còn nữa, chúc cậu năm mới vui vẻ.”

Nói với Huy vài lời, tôi cũng quyết định tắt máy rồi trở ra ngoài cùng với bố mẹ dọn dẹp và trang trí nốt nhà cửa. Buổi chiều rảnh rảnh thì sẽ lại bế con bé xuống dưới sân chung cư chơi, cho con bé đi cầu trượt cùng nhà hơi, chụp lại những khoảnh khắc đáng yêu của hai mẹ con lưu lại làm kỉ niệm.

Thời gian thấp thoắt trôi đi, đêm ba mươi Tết, tôi cùng với mẹ làm một bàn tiệc thật ngon. Cả nhà tuy có có mấy người, nhưng vì tục lệ nên mẹ không cho phép bỏ qua. Lúc ấy, bất giác tôi lại nghĩ đến Dương Thành Vũ, chúng tôi đã ba ngày không gặp nhau và nói chuyện rồi. Không biết anh ta bây giờ ở đâu nữa.

Suy nghĩ cứ thế thi nhau miên man chạy dài, bất chợt bên ngoài chuông của kêu réo rắt, tôi vội đưa chiếc mui cho mẹ chạy ra mở cửa. Nhìn thấy Dương Thành Vũ đứng ở bên ngoài, tôi buột miệng.

- Anh… sao anh lại đến đây.

Dương Thành Vũ nhìn tôi, anh ta thuộc đường lối đi vào trong nhà, nói.

- Chẳng phải em nói tôi đến nhà ăn Tết cùng em hay sao. Bây giờ thế nào lại bày ra cái vẻ mặt đó.