Kiếm Hiệp Tình

Chương 129: Nắm tay thành quyền

Cũng vì tính háu đói và phàm ăn, có lẽ từ rất lâu, giữa thủy quái và con rùa lớn đã xảy ra nhiều trận thủy chiến. Mà nếu thủy quái thắng, con rùa lớn hẳn đã biến thành thức ăn cho thủy quái. Nhưng vì song phương lâu nay vẫn bất phân thắng bại, nên vô hình chung đã hóa thành hai kẻ thù không đội trời chung, khiến con rùa lớn không mấy khi dám bén mảng đến địa bàn dưới nước của thủy quái. Và ngược lại, thủy quái cũng không thể lên cạn để tiếp tục cùng con rùa lớn đánh một trận tử chiến.

Tình cảnh này càng lúc càng làm Tiểu Chu có cảm giác tù túng, chỉ muốn sớm có ngày thoát khỏi cảnh bị giam cầm.

Và như Tiểu Chu nhận định, nếu muốn thoát hiểm, e chỉ có mỗi một con đường duy nhất, đó là hắn phải dựa theo cách đã đến nơi đây để rời đi.

Mà muốn vậy, Tiểu Chu phải mạo hiểm lặn xuống đáy hồ, tìm lại khu vực bùn lầy trước kia đã bị thủy quái phát hiện và lôi kéo đến tận bên trong.

Thế nhưng hồ nước lại là địa bàn riêng biệt của thủy quái, chỉ cần Tiểu Chu mon men đến gần, lỡ tay gây kinh động là thủy quái xông đến tấn công ngay.

“Cách duy nhất để ta thoát hiểm là phải vượt qua thủy quái. Hoặc đánh lừa nó, hoặc cùng nó khai chiến và diệt trừ nó.”

Cũng vì có ý định này, từ lâu Tiểu Chu đã chú tâm quan sát, vừa là học hỏi, vừa là nghiền ngẫm, nhằm phát hiện mọi yếu điểm, sơ hở của thủy quái.

Để quan sát kỹ hơn, Tiểu Chu đã không ít lần quấy phá giấc ngủ dài của con rùa lớn, làm cho con rùa lớn phải quay lại hồ nước, cùng thủy quái đánh nhiều trận thủy chiến kinh thiên động địa.

Từ nhiều lần như vậy, Tiểu Chu đã học được những chiêu công kích lợi hại của thủy quái, cũng như tính nhẫn nại chờ dịp phản công của con rùa lớn. Đồng thời, Tiểu Chu cũng phát hiện được những nhược điểm của cả hai.

Như lần này chẳng hạn, do bị Tiểu Chu vỗ vào lưng, con rùa lớn lần nữa tiến xuống hồ, làn nước ở trước mặt Tiểu Chu đang xao động dữ dội, làm cho trận thủy chiến giữa hai sinh vật to lớn thêm hung hãn. Với Tiểu Chu, lần này là coi như lần cuối cùng, lần này hắn chỉ muốn kiểm tra kỹ càng xem những nhược điểm của thủy quái mà hắn đã nhận ra có đúng không.

Khi cảm thấy đã đến lúc, Tiểu Chu cố gạt bỏ mọi sợ hãi bằng cách nhoài người, phóng thật nhanh vào làn nước.

Không phải Tiểu Chu đến để giúp sinh vật này hoặc sinh vật kia đối phó với kẻ địch, hắn chỉ nhân cơ hội cả hai đang mải mê giao chiến để lo tìm đường thoát thân cho riêng mình.

Tiểu Chu cố lánh xa nơi cả hai đang giao chiến, lặng lẽ bơi vòng qua bên kia hồ, đến một nơi mà phần gần bờ chỉ gồm toàn là bùn sình với đủ loại lá cây ẩm mục phủ chồng chất bên trên. Mùi tanh hôi của lớp bùn bị khuấy động không hề làm Tiểu Chu chùn bước. Trái lại, mùi khó chịu này càng thúc bách Tiểu Chu hành động nhanh hơn, khẩn trương hơn.

Tiểu Chu chui sâu vào lớp bùn, ngừng hô hấp và bươn mình tiến vào chừng bốn mét.

Ở đấy, đúng như Tiểu Chu đoán, hai tay đang đưa thẳng về phía trước cuối cùng cũng chạm vào bờ đá.

Có một nơi nào đó dọc theo bờ đá này chính là chỗ chỉ bị ngăn cách bởi một lớp đất mềm, là nơi Tiểu Chu đã bị thủy quái phát hiện trước kia.

Tiểu Chu vội lui ra, ngoi đầu lên đổi hơi và lại dấn vào để dò tìm.

Khoảng mười, mười lăm lần như thế, đúng vào lúc Tiểu Chu định chui vào lần tiếp theo, những loạt thanh âm “ầm ầm” vang lên ngay phía sau hắn.

Không ngờ vẫn bị thủy quái phát hiện, Tiểu Chu vì sợ không đủ lực nghênh chiến, nên cố đứng yên. Tiểu Chu hy vọng khi mọi tiếng động không còn, thủy quái sẽ hết đường nhìn thấy, hoặc dò tìm ra vị trí của hắn.

Tuy chỉ làm bừa như thế, nhưng may mắn thay Tiểu Chu lại làm cho thủy quái bị mất phương hướng thật.

Thủy quái đã thôi giận dữ, thay vào đó là dùng những xúc tu ngoe nguẩy và sờ tìm tứ tung. Thậm chí có lúc một trong những xúc tu nọ đã sượt ngay bên cạnh Tiểu Chu.

Thầm mừng về điều này, Tiểu Chu đắc ý chờ đợi, hắn cho rằng rồi thế nào cũng có lúc thủy quái vì không phát hiện được gì thì sẽ tự rút đi.

Nhưng họa vô đơn chí, đúng là thủy quái không phát hiện được gì, chỉ rủi cho Tiểu Chu là thủy quái thay vì lui đi, nó lại bình thản vươn rộng tám cái xúc tu, thảnh thơi và thanh nhàn nằm nghỉ ngay trên bãi bùn sình nhơ bẩn.

Thủy quái nằm như thế khá lâu, đủ cho Tiểu Chu nhận ra rằng bãi lầy này chính là nơi nghỉ ngơi ưa thích nhất của nó. Cứ nhìn vào đôi mắt lờ đờ, chập chờn ngủ của loài thủy quái là rõ. Chỉ vì đây là nơi nghỉ ngơi quen thuộc, thủy quái mới có trạng thái bình thản và an nhàn đến thế.

“Nguy thay, không lẽ ta cứ mãi chịu trận ở đây? Tuy nhẫn nại ta có thừa, nhưng liệu đến lúc đói bụng hoặc khát nước, ta có thể chịu đựng mãi được không? Con rùa lớn ôi con rùa lớn, sao mày không xuất hiện cho ta nhờ? Chỉ khi mày xuất hiện, lại cùng thủy quái giao chiến, ta mới có hy vọng sớm thoát cảnh chịu đựng này.”

Nhưng con rùa lớn chẳng còn bị ai quấy phá, vì kẻ quấy phá duy nhất là Tiểu Chu đang bị giam chân ở đây, nên Tiểu Chu càng chờ thì càng mất dần hy vọng.

Đã vậy, khắp người Tiểu Chu không hiểu sao lại ngứa cả lên, ngứa ngáy đến mức hắn sắp phát khóc vì không dám đưa tay gãi.

“Nếu ta hành động chầm chậm và thật nhẹ, có thể thủy quái sẽ khó lòng phát hiện.”

Bởi quá ngứa ngáy, buộc lòng Tiểu Chu phải nghĩ liều và hành động liều lĩnh như thế.

Song, thật nghiệt ngã, Tiểu Chu càng gãi thì cảm giác bị ngứa ngáy lại không hề vơi đi, nó chỉ tăng thêm, khiến Tiểu Chu càng gãi càng mạnh tay.

Và mạnh tay là gây tiếng động.

Vẻ lờ đờ và chập chờn ngủ của thủy quái liền biến mất. Thủy quái giương to đôi mắt đỏ lừ và bắt đầu cho những xúc tu hoạt động.

Thủy quái có những hàng động thật chuẩn xác. Trong chớp mắt đã có một xúc tu vươn dài, hướng ngay vào chỗ Tiểu Chu đang vùi mình dưới bùn.

Soạt.

Bị xúc tu chạm vào thân, Tiểu Chu dù giật thót mình vì sợ, nhưng lại có phần cảm kích. Là do cú chạm làm cho Tiểu Chu đạt được cảm giác thoải mái, bớt ngứa hẳn.

Tiếp đó, khi bị xúc tu từ từ quấn quanh mình, chính động thái xiết chặt của xúc tu làm cho Tiểu Chu sướng rơn người, sướng hơn rất nhiều lần so với việc tự dùng tay gãi.

Thủy quái theo thói quen, cứ bắt được mồi là nâng cao lên. Thời điểm này cũng vậy, nó dùng xúc tu đưa Tiểu Chu lên cao khỏi mặt bùn.

Bùn quanh người Tiểu Chu cũng vì thế mà rơi xuống lệt bệt, để lộ trên da thịt Tiểu Chu với từng vệt đỏ hỏn như những lớp da non vừa bị độ nhám nhúa của xúc tu lột bóc đi.

Phát hiện điều này, Tiểu Chu kinh hoàng, ngỡ rồi sẽ đến lượt từng mảnh thịt trên thân cũng bị thủy quái dùng xúc tu bóc ra, cho tận đến lúc hắn chết mới thôi. Nỗi kinh hoàng làm Tiểu Chu có những phản ứng phản kháng lại. Tiểu Chu dùng hai tay vừa chộp vừa bấu thật mạnh vào xúc tu của thủy quái đang quấn quanh thân hắn.

Có lẽ thủy quái bị nhói đau nên xúc tu nọ chợt lơi ra như muốn thu về.

Tiểu Chu thấy vậy cũng định nhân cơ hội này thoát khỏi vòng kiềm tỏa của xúc tu nọ.

Nhưng Tiểu Chu vừa nới lỏng tay, để toàn thân ra khỏi vòng xiết của xúc tu, thì thủy quái lại vươn một xúc tu khác đến.

Do có cảm nhận sẽ mất mạng nếu để thân thể bị hai xúc tu tấn công cùng lúc, Tiểu Chu giậm dữ gầm vang: “Nghiệt súc to gan, vì thấy ngươi có ý định ngưng tấn công nên ta mới nới lỏng tay buông tha ngươi. Nào ngờ đó chỉ là kế giả, để ngươi có dịp tấn công ta tiếp. Ta đành phải cho ngươi nếm mùi lợi hại thôi. Xem đây!”

Tiểu Chu dùng cả hai tay chộp nhanh vào hai xúc tu nọ, xiết mạnh.

Sức lực của Tiểu Chu đâu thể so bì với loài thủy quái có vóc hình cực to. Xúc tu thứ hai dù bị Tiểu Chu chộp giữ ở phần giữa, nó vẫn thản nhiên dùng phần đầu để từ từ cuộn quanh thân Tiểu Chu.

Nó lại xiết chặt, khiến những mảng da đỏ hỏn khi nãy của Tiểu Chu bị bật máu.

Cảm giác ngứa ngáy đã không còn, giờ chỉ là những cảm giác đau rát do da thịt non đỏ bị cọ xát mạnh vào bề mặt nhám nhúa của xúc tu. Tiểu Chu càng đau càng rát thì càng thêm giận dữ. Tiểu Chu vùng vẫy và tìm cách vươn người về phía có phần thân, cũng là phần đầu của thủy quái.

“Nhược điểm của thủy quái chính là đôi mắt. Muốn thoát nạn, hoặc muốn đánh bại thủy quái, ta cần phải tìm cách chọc mù hai mắt của nó.” - Với ý nghĩ này, Tiểu Chu chợt vùng thoát khỏi vòng kiềm tỏa của hai xúc tu, ngay khi phát hiện xúc tu thứ hai của thủy quái đột nhiên buông lỏng, giống như tình trạng đã xảy ra với xúc tu thứ nhất.

Vừa vùng thoát, Tiểu Chu vội phi thân, nhào nhanh đến phần đầu của thủy quái.

Phát hiện có địch nhân xông đến, thủy quái vội nhắm hai mắt lại, đồng thời dùng sáu xúc tu còn lại vươn lên để ngăn cản và đối phó với địch nhân.

Vừa thấy thủy quái nhắm mắt, Tiểu Chu đắc ý cười vang: “Phản ứng của ngươi quả không ngoài dự đoán của ta. Ngươi nhắm mắt là lọt vào kế của ta rồi. Ha... ha...”

Tiểu Chu đột ngột trầm người xuống, sau đó tiếp tục phi thân lao xuyên qua những khoảng trống do sáu xúc tu nọ tình cờ để lộ vì vươn ra.

Đó là những gì Tiểu Chu đã nghiền ngẫm và phát hiện sau nhiều lần tận mắt nhìn thấy cảnh thủy chiến giữa thủy quái và con rùa lớn.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Chu có cơ hội tiến đến gần phần đầu của thủy quái, nếu không kể đến lần Tiểu Chu đã nằm ngay bên trên thân thủy quái trước kia, cái lần mà hắn tưởng rằng thủy quái khi đó đã chết.

Lao đến nơi, Tiểu Chu vừa đặt chân lên đầu thủy quái, liền nắm tay thành quyền, đấm liên tục, liên miên vào mô thịt nhám nơi hai hốc mắt đã nhắm chặt của thủy quái.