Những chiếc túc xu chợt cử động linh hoạt hơn, vây quanh chiếc mai của con rùa lớn, tìm cách quấn vào tứ chi hoặc ngoáy thẳng vào đầu cổ - những nơi là điểm yếu của đối thủ.

Tiểu Chu ngơ ngẩn nhìn cách biến hóa linh hoạt của những xúc tu. Chúng thoạt cứng thoạt mềm, có những cử động như cách dùng tay của một đại cao thủ, người đang dùng võ học cùng địch nhân giao chiến.

Thủy quái có đến tám xúc tu, chúng cùng một lúc phô diễn đủ tám cách công kích bằng tay khác nhau.

Có xúc tu vươn dài để sờ soạn, như chiêu thức Cầm Nã Thủ từ võ học của con người. Có xúc tu cuộn lại, tìm điểm yếu của con rùa lớn mà chộp vào, tương tự chiêu thức Trảo Công mà Tiểu Chu từng nhìn thấy ở ba người Hồng Vân Hội.

Cứ như thế, Tiểu Chu càng nhìn càng say mê. Hắn hết nhìn vào chiêu thức của chiếc xúc tu này, lại nhìn đến xúc tu khác để quan sát chiêu thức.

Được một lúc, khi phát hiện con rùa lớn đại bại và có dấu hiệu như sắp sửa bỏ chạy lên bờ, Tiểu Chu lo ngại. Hắn sợ con rùa lớn trút nỗi giận lên mình nếu hắn đứng ưỡn ra đấy cho con rùa lớn phát hiện. Thế là hắn đành quay người bỏ đi trước, với ý nghĩ “có tránh voi cũng chẳng xấu mặt nào”.

Tiểu Chu không dám quay lại chỗ hang động đá đã bị con rùa lớn phát hiện và trú ngụ trước. Tiểu Chu lại đi về phía cái cây có sẵn nhiều trái cây chín đỏ đang chờ hắn tìm đến ăn.

Đêm đó, nằm thao thức dưới tán cây, Tiểu Chu vừa ngấm ngầm đề phòng, sợ có nhiều sinh vật lạ xuất hiện tấn công, vừa ngẫm nghĩ về trận thủy chiến đã nhìn thấy giữa con thủy quái và con rùa lớn.

Mãi nghĩ, Tiểu Chu chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay, chỉ đến khi trời sáng tỏ mới giật mình tỉnh giấc.

Phát hiện bản thân vẫn bình yên vô sự, Tiểu Chu thầm tự trách: “Sao ta lại mất cảnh giác, dám mạo hiểm với sinh mạng, tự ý ngủ quên ở một nơi hớ hênh đầy rẫy những nguy hiểm như thế này? May mà ta vẫn vô sự, bằng không bụng làm dạ chịu, chẳng thể trách ai. Hừ!”

Tiểu Chu ngồi bật dậy, nhìn quanh. Hắn tình cờ phát hiện ngay cạnh thân có nhiều sinh vật đỏ thẩm đang nhun nhúc bò và bâu kín vào những trái cây chín đỏ hoàn toàn gần màu với chúng.

Tiểu Chu sợ hãi, vội đứng bật dậy và lùi ra thật xa.

Lúc này, từ trên những cành cây oằn trĩu những quả chín đỏ liền xuất hiện những con vật tương tự loài khỉ, loài vượn. Chúng cũng có sắc lông đỏ thắm và đang hăm hở từ trên cây buông mình rơi xuống, tranh nhau nhặt lấy những trái cây đã bị lũ côn trùng màu đỏ bâu đầy.

Lũ khỉ đỏ dường như rất thích thú, chúng vừa nhặt, vừa cho vào mồm những trái cây có lũ côn trùng bám vào. Điều này làm Tiểu Chu càng nhìn càng hiểu ra. Hắn biết đó chính là thức ăn khoái khẩu của lũ khỉ đỏ.

“Lũ khỉ đỏ đúng ra chỉ hay ăn trái cây, vậy tại sao ở đây chúng lại thích ăn trái cây bị lũ côn trùng kỳ lạ nọ bám vào, không hề ngó ngàng gì đến những trái cây chưa bị lũ côn trùng xâu xé? Phải chăng những trái cây này tuy cùng một cây kết quả, nhưng lại có đến hai loại khác nhau? Và trong đó có một loại được lũ côn trùng bám vào, sau nữa là đến lượt lũ khỉ đỏ thích ăn trái cây nọ, nhưng vì khó có thể phân biệt. Khỉ đỏ đành chọn quả có côn trùng bám vào? Hay chủ ý của chúng là dùng côn trùng thay cho thức ăn?”

Nhờ nhìn thấy cảnh trạng kỳ lạ này, Tiểu Chu chợt hiểu. Đó là những ngày vừa qua do Tiểu Chu chỉ đến đây nhặt trái cây để ăn khi cảm thấy đói, và chưa hề tìm đến đây vào lúc sáng sớm tinh mơ như thế này. Bởi vậy, khi tìm đến thì những trái cây có lũ côn trùng bám vào đã sớm bị lũ khỉ đỏ dọn sạch. Chỉ mãi đến hôm nay, Tiểu Chu mới biết thêm sự tồn tại của hai loài sinh vật kỳ lạ khác. Và cả hai đều chọn một loại trái cây để ăn, không phải loại đã được Tiểu Chu nhặt ăn, chắc là thế.

Do hoang mang không hiểu mùi vị của loại trái cây nọ ra sao, Tiểu Chu bạo gan, cũng nhào đến, tranh nhặt một quả với một trong những con khỉ đỏ.

Bị Tiểu Chu tranh giành, con khỉ đỏ nọ giận dữ, chực xông vào Tiểu Chu.

Nhưng có lẽ vì kịp thấy vóc hình của Tiểu Chu cao to hơn nó bội phần, con khỉ đỏ miễn cưỡng lùi lại, sau đó chu miệng bật ra tiếng rít dài.

Nghe tiếng rít, những con khỉ đỏ đều ngưng ngay việc nhặt trái cây, để cùng nhau nhìn lom lom vào Tiểu Chu.

Chợt hiểu đó là tiếng rít cầu viện, vì sợ lũ khỉ đỏ cùng nhau ùa vào tấn công, Tiểu Chu vội vàng bỏ chạy, không quên cầm theo trái cây đã tranh được với con khỉ đỏ nọ.

Chạy được một quãng Tiểu Chu dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

“May thật! Lũ khỉ đỏ vì ăn chưa no, nên thay vì đuổi theo ta, chúng đã quay trở lại với việc nhặt nhạnh những trái cây mà chúng ưa thích.”

Giờ này, Tiểu Chu có cơ hội nhìn lại thứ trái cây đang cầm trên tay.

Đó là thứ trái cây mà về hình dáng màu sắc đều không khác gì so với những trái cây Tiểu Chu đã ăn. Có khác chăng thì đây là thứ trái cây bị lũ côn trùng có sắc màu đỏ kỳ dị bám vào.

Để nếm thử mùi vị của loại trái này, đầu tiên Tiểu Chu cẩn trọng dùng tay gạt lũ côn trùng xuống. Đến khi trái cây nọ chỉ còn lại thứ quả thủng lỗ chỗ vì bị lũ côn trùng nhấm dang dở trước, mới dám dè dặt đưa lên miệng cắn.

Miếng này tiếp đến miếng kia và mùi vị ngọt ngào đặc dị của loại quả này làm Tiểu Chu càng ăn càng thích thú, chỉ muốn ăn nữa.

“Thảo nào lũ khỉ đỏ cũng ưa thích, mỗi sáng đều tranh nhau xuất hiện để nhặt loại trái cây ngon ngọt vô chừng, không nhạt nhẽo như những thứ trái cây mấy ngày nay ta đã ăn.”

Nhưng khi Tiểu Chu định quay lại cái cây kia để nhặt thêm những quả ngon ngọt này, tình cờ hắn phát hiện có một đốm đỏ chợt xuất hiện ở mu bàn tay bên phải. Ngỡ đó là màu nước đỏ của trái cây vừa bị dây vào, Tiểu Chu vội lấy tay này chùi tay kia.

Nhưng lạ thay, Tiểu Chu dù cố lau chùi đến mấy thì đốm đỏ nọ vẫn không mất đi. Trái lại, hắn còn thấy có một vài đốm đỏ khác xuất hiện.

Sợ hãi, Tiểu Chu hiểu vì sao lũ côn trùng có màu đỏ, và lũ khỉ đỏ có sắc lông đỏ kỳ dị. Rất có thể đó là do chúng ăn phải loại trái cây ngon ngọt này.

Tiểu Chu quay người chạy thật nhanh về phía hồ nước.

Đến mép nước, không kịp cởi bỏ y phục, Tiểu Chu lao ào xuống và kỳ cọ thật kỹ những chỗ xuất hiện những đốm đỏ.

Được một lúc thì một tiếng “ầm” vang, khiến Tiểu Chu thất kinh quay đầu nhìn.

Những xúc tu lại xuất hiện và đang nhanh chóng vươn dài về phía Tiểu Chu.

Nhận ra đấy là do bản thân lúc lao xuống nước đã đánh động thủy quái, Tiểu Chu vội phóng người lên bờ.

Nhưng…

Soạt.

Đã có một xúc tu kịp chạm vào Tiểu Chu và đang chuẩn bị cuộn quanh thân để lôi Tiểu Chu đi.

Thất kinh, Tiểu Chu vội trầm người qua một bên, đồng thời vung loạn tứ chi để mong mau chóng gỡ thân mình ra khỏi xúc tu nọ. Chính vì những hành động đó, Tiểu Chu thoát nạn. Song, hắn đành thất vọng nhìn bộ quần áo vô tình bị xúc tu nọ cuốn phăng đi.

Không chút ngần ngại, cũng là không dám ngần ngại vì tấm thân trần trụi, Tiểu Chu chỉ biết xông bừa lên bờ và chạy xa phạm vi có thể bị thủy quái vươn xúc tu đến.

Chạy đến chỗ an toàn, Tiểu Chu nhìn lại mình thì kinh thay, khắp thân Tiểu Chu hầu như chỗ nào cũng lốm đốm đỏ.

“A... May là ta chỉ mới ăn thử có một trái. Nếu ăn nhiều hơn, không khéo ta sẽ hóa thành người da đỏ với toàn thân đỏ hừng hực. Không biết chừng còn mọc thêm lớp lông đỏ, trở nên đồng loại với lũ khỉ đỏ. Chao ôi, từ nay ta xin chừa, không dám hồ đồ như thế nữa!”

Từ đấy, Tiểu Chu đành cam chịu và cảm thấy khốn khổ mỗi khi bị những đốm đỏ nọ đập vào mắt. Để khỏi nhìn, nhất là khi quần áo đã không còn, Tiểu Chu buộc phải tìm những đoạn dây rừng phủ đầy lá để quấn khắp người, che kín lấp những đốm đỏ mà mỗi lần nhìn là mỗi lần tự giận thân.

Thời gian trôi qua, Tiểu Chu càng thêm hối hận vì những đốm đỏ nọ không chịu phai lạt theo thời gian, mặc dù hắn không hề dám dùng đến thứ trái cây ngon ngọt nọ.

Nhưng bù lại, về vấn đề thoát cảnh bị giam giữ, mãi rồi Tiểu Chu cũng có cái nhìn khái quát về địa hình chốn này, một nơi không hiểu sao đã trở nên hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.

Đó là sau thời gian dài quan sát và dò xét, ý định là nghiền ngẫm mọi cử động linh hoạt của thủy quái qua tám xúc tu được vận dụng như những cánh tay người, có lần Tiểu Chu phát hiện nguyên nhân thật khiến thủy quái hầu như mỗi ngày đều ít nhất một lần lâm vào trạng thái giận dữ. Đấy là do thủy quái ngày nào cũng đói, những sinh vật hiếm hoi vẫn còn sống dưới nước kỳ thực không hề đủ để đáp ứng bản tính phàm ăn của thủy quái, con quái vật vốn có vóc dáng to lớn ngoài sức tưởng tượng. Hay nói đúng hơn, vì đây là địa phương hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, do bị thủy quái tấn công và ăn thịt để thỏa mãn tính phàm ăn, nên mặt nước ngày nào vẫn còn nhiều loài cá cùng nhau sinh sống, thì càng về sau càng cạn kiệt đi.

Và cũng vì thức ăn không còn mà thủy quái lúc nào cũng đói. Vậy nên, bất kỳ sinh vật nào vô tình xuất hiện, động chạm vào nước, gây kinh động và đánh thức tính phàm ăn của nó, nó lập tức phát hiện và lao đến tấn công.

Trước kia lúc Tiểu Chu bị lão nhân bí ẩn tìm cách sát hại, lão đã phá hủy ngách đá làm cho nhiều đá đè lên, chôn sống Tiểu Chu. Lúc ấy, Tiểu Chu lo tìm nẻo thoát thân, vô tình thọc mạnh chân vào vùng đất mềm, nơi tiếp giáp với khu vực tách biệt này, và cũng là nơi rất gần với một nơi nào đó ngay bên dưới hồ nước có thủy quái cư ngụ.