- Khí Hải cảnh.

Đồng tử Sở Mộ co rút lại, trong đầu hiện lên ba chữ.

Người này chính là một trong hai Phó thống lĩnh kiếm vệ ở mỏ linmh thạch biên hoang này - Vu Nhai.

- Xảy ra chuyện gì?

Vu Nhai nhướng mày, đảo qua Nghiêm Khai Minh và Sở Mộ, trầm giọng quát. Thanh âm của hắn khiến cho người ta có cảm giác trầm trọng như núi. Trong lòng cứng lại, hô hấp cảm thấy cũng khó khăn.

- Khí thế thực đáng sợ.

Sở Mộ âm thầm kinh hãi, hắn không có cách nào nhìn ra Vu NHai này tu vi rốt cuộc ở cấp độ gì trong Khí Hải cảnh. Nhưng mà chỉ bằng vào cỗ khí thế này cũng khiến cho hắn khiếp sợ không thôi.

Trong lòng tinh tế đánh giá một chút, Sở Mộ phát hiện ra. Bằng vào hắn hiện tại tuyệt đối không đánh lại được Vu Nhai này. Chỉ sợ muốn ngăn cản một kiếm của đối phương cũng rất là miễn cưỡng, chứ đừng nói là đối kháng.

Có lẽ chỉ có chờ tu vi kiếm khí của hắn tăng lên tới Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong, lĩnh ngộ Tê Liệt ý cảnh càng cao thâm hơn, mới có thể miễn cưỡng chiến một trận.

Bất kể nói như thế nào, vị Phó thống lĩnh Vu Nhai tu vi Khí Hải cảnh này xuất hiện, xem ra đánh chết Nghiêm Khai Minh là chuyện không thể nào. Về sau muốn đánh chết Nghiêm Khai Minh này chỉ sợ càng thêm khó khăn.

Nhưng mà coi như khó khăn trùng trùng điệp điệp, Sở Mộ tuyệt đối không buông tha.

- Vu Nhai đại nhân, chuyện là thế này. Người này là Sở Mộ, là học viên mới trên Đồng Kiếm bảng của kiếm phủ. Đến mỏ linh thạch chúng ta phụ trách trấn thủ...

Nghiêm Khai Minh tranh thủ mở miệng, nhưng mà lời của hắn trừ những lời ban đầu là thực ra. Bộ phận đằng sau hoàn toàn bị hắn thêm mắm thêm muối, thay đổi, nghiễm nhiên khiến cho hắn trở thành người vô tội, không biết một chuyện gì. Mà Sở Mộ thì phát rồ, ra tay muốn chém giết hắn.

Vu Nhai phó thống lĩnh có động phủ còn lớn hơn động phủ của Nghiêm Khai Minh gấp đôi.

Vu Nhai ngồi ở chủ vị, mà Nghiêm Khai Minh và Sở Mộ thì phân biệt ngồi ở hai chiếc ghế hai bên.

Vu Nhai không nói một lời, ánh mắt chậm rãi quét tới quét lui trên người Sở Mộ và Nghiêm Khai Minh, ánh mắt hắn như có quang mang như thực chất. Rơi vào trên người ai sẽ khiến cho người đó cảm thấy áp lực trên thân.

Mỗi một lần, thân thể Nghiêm Khai Minh đều không tự chủ được run lên. Mà Sở Mộ ngược lại, vẫn không có chút tỏ vẻ gì, vẻ mặt không biến đổi. Chuyện này khiến cho Vu Nhai thưởng thức không thôi. Nhưng mà trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc.

trước đó, Nghiêm Khai Minh đã nói rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần. Bởi vì động tĩnh không nhỏ làm cho rất nhiều kiếm vệ nghe thấy mà chạy tới. Vu Nhai lập tức bảo Nghiêm Khai Minh và Sở Mộ đi tới động phủ hắn phân xử.

Hai Phóng thống lĩnh thay phiên nhau làm việc. Lần này là tới phiên Vu Nhai, bình thường vu nhai ở trong động phủ của mình tu luyện. Chỉ có chuyện lớn thì hắn mới xuất hiện.

Lần này có thể cứu Nghiêm Khai Minh là hoàn toàn bởi vì hắn cảm thấy khí tức có chút không thông thuận, cho nên hắn mới rời khỏi động phủ, đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Vừa mới nghe được tiếng kêu cứu của Nghiêm Khai Minh hắn lập tức chạy tới. Lại may mắn thế nào vừa vặn nhìn thấy một màn Sở Mộ muốn chém giết Nghiêm Khai Minh.

Không kịp hiểu rõ chuyện xảy ra như thế nào, Vu Nhai làm việc gần đây tương đối cẩn thận, cho nên lập tức ra tay ngăn lại Nghiêm Khai Minh và Sở Mộ.

Nghiêm Khai Minh dù sao cũng là thủ hạ hắn.

Khu vực mỏ linh thạch này có một vị Thống lĩnh kiếm vệ, nhưng mà vị Thống lĩnh kiếm vệ này bình thường bế quan tu luyện. Bình thường rất ít khi đi quản chuyện này. Cho nên mọi chuyện thường do hai vị Phó thống lĩnh thay phiên nhau quản lý.

Kể từ đó, dưới thời gian dài khó tránh khỏi hình thành một chút thế lực. Hai vị Phó thống lĩnh tự thành một phái. Vừa vặn bốn vị Đại đội trưởng này mỗi hai người lại thiên về một vị Phó thống lĩnh. Mà Nghiêm Khai Minh này đúng là một trong hai đại đội trưởng thiên về Vu Nhai.

Người một nhà đương nhiên phải bảo vệ. Tuy rằng Vu Nhai vô thức cho rằng Nghiêm Khai Minh cũng không có nói thật.

Đạo lý rất đơn giản. Vu Nhai là người trực tiếp được Đại Khôn kiếm phủ phái tới trấn thủ nơi này. Hắn vô cùng rõ ràng thực lực của đệ tử trên Đồng Kiếm bảng, mỗi một người đều rất cường đại.

Năm đó hắn căn bản cũng không cách nổi tiếng trong Đồng Kiếm bảng, chỉ có thể nhìn lên mà ngưỡng mộ.

Cho nên đối với việc Sở Mộ bị kiếm khí hắn đánh trúng kiếm trong tay mà kiếm không bị rơi. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không để ý quá mức. Trong suy nghĩ của hắn, mỗi một người có thể tiến vào trong Đồng Kiếm bảng đều có chỗ độc đáo của riêng mình.

Quan trọng nhất là kiếm phủ tuy rằng để cho đệ tử tự lực cánh sinh, dựa vào thực lực mình sinh tồn. Nếu như đệ tử bình thường ở bên ngoài xảy ra xung đột, bị người ta giết chết. Kiếm phủ căn bản sẽ không truy cứu, báo thù.

Nhưng mà nếu như là đệ tử trên Đồng Kiếm bảng, vậy thì không giống. Đó là người đã được kiếm phủ coi trọng, được chú ý trọng điểm. Mỗi một người đều là bảo bối.

Thực tế, đệ tử trong lúc được kiếm phủ phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gặp chuyện không may, kiếm phủ tuyệt đối sẽ truy xét tới ngọn nguồn. Lại nói, một Kiếm giả Khí Hải cảnh như hắn đối với kiếm phủ mà nói chỉ là con sâu cái kiến, vô cùng nhỏ bé.

Hơn nữa trong lúc Nghiêm Khai Minh nói rõ mọi chuyện, Sở Mộ không nói một lời, vẻ mặt không thay đổi. Bộ dáng như phong vân khinh đạm, phần khí độ phi phàm này làm cho hắn ta bị thuyết phục.

Người như vậy Vu Nhai vô luận thế nào cũng không thể coi Sở Mộ là một tên điên, phát rồ lên mà giết người được.

Kết quả như vậy chỉ có một, đó là Nghiêm Khai Minh đang nói láo.

Nếu như đổi lại là một Phó thống lĩnh khác mà nói. Lần này Nghiêm Khai Minh nhất định sẽ hỏng bét. Nhưng mà lần này người đứng chủ trì lại là Vu Nhai.

- Sở Mộ, đối với lời giải thích của Nghiêm Khai Minh ngươi có gì muốn giải thích không?

Vu Nhai rốt cuộc cũng mở miệng. Nghiêm Khai Minh thở dài một hơi, loại áp lực này quả thực hắn rất khó thừa nhận.

- Không có gì giải thích.

Sở Mộ lạnh nhạt nói, nhìn về phía Nghiêm Khai Minh:

- Nói cho ta biết, ai bảo ngươi giết ta?

- Sở Mộ, đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử Đồng Kiếm bảng của kiếm phủ là có thể coi trời bằng vung.

Có Vu Nhai ở đây, ngữ khí của Nghiêm Khai Minh bắt đầu trở nên mạnh mẽ:

- Ta đã nói rất rõ. tất cả bất quá chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi. Ai biết bực họa trong tay Lâm Trung Lang kia từ đâu mà tới. Nói không chừng trước đó ngươi đắc tội với ai đó thì sao?

Nghiêm Khai Minh giải thích như vậy càng làm cho Vu Nhai tin tưởng việc này có liên quan tới Nghiêm Khai Minh. Nhưng mà Nghiêm Khai Minh là thủ hạ của hắn, lại là một trong hai đại đội trưởng. Một khi chết đi, trong thời gian ngắn khó có thể tìm thấy người thứ hai thay thế.

- Sở Mộ, ngươi có chứng cứ gì có thể trực tiếp chứng minh việc này là do một tay Nghiêm Khai Minh đứng sau lưng thao túng hay không?

Vu Nhai nhìn về phía Sở Mộ, hỏi.