Da đầu Nghiêm Khai Minh run lên, sắc mặt trắng bệch. Hắn cảm thấy một kiếm này của Sở Mộ bất kể là uy năng hay là tốc độ, góc độ đều không có chỗ bắt bẻ, làm cho hắn không có cách nào ngăn cản.

Kiếm khí hỏa hệ quán chú vào hai chân, đạp mạnh lên mặt đất. Tiếng nổ vang ầm ầm vang vọng. Thân thể Nghiêm Khai Minh lập tức bay ngược về phía sau. Mà một kiếm của Sở Mộ đánh úp lại, có cuồng phong cuồng bạo bắn tới, giống như là thiên ngoại phi tiên vậy.

Kinh nghiệm chém giết của Nghiêm Khai Minh vô cùng phong phú. Hắn biết rõ mình lui về phía sau Sở Mộ sẽ đuổi theo. Cuối cùng nhất định sẽ bị Sở Mộ đuổi kịp. Hắn vội vàng vung tay, đánh ra mấy chục đạo tiên thiên kiếm khí, rậm rạp chằng chịt bắn về phía Sở Mộ. Ý đồ muốn ngăn cản Sở Mộ.

Cơ hồ tất cả kiếm khí hỏa hệ bị cuồng phong dữ dằn bên người Sở Mộ thổi tới, tất cả đều hóa thành hư vô.

- Đáng chết.

Thầm mắng một tiếng, Nghiêm Khai Minh không có cách nào thi triển ra Hỏa Liệt kiếm thuật.

Bởi vì Hỏa Liệt kiếm thuật của hắn tương đối đặc biệt. Mà từng chiêu từng thức phải từ thức thứ nhất thi triển tuần tự lên trên, đây là một loại Cổ Kiếm thuật giống như chiêu liền chiêu.

Cũng có thể nói là, hắn muốn thi triển ra chiêu thứ ba thì nhất định trước đó phải thi triển ra chiêu thứ nhất và chiêu thứ hai. Như vậy uy lực của chiêu tiếp theo mới theo uy lực của chiêu trước đó tăng lên gấp đôi, trở nên vô cùng khủng bố.

Loại Cổ Kiếm thuật liên chiêu này chỗ tốt rõ ràng như vậy, nhưng đồng thời cũng có chỗ thiếu hụt, đó chính là thời gian.

Phải trong chiến đấu tìm được đúng cơ hội, thi triển từng chiêu một ra. Thường thường khi thi triển ra chiêu thứ ba, uy lực kia vô cùng khủng bố. Có thể miểu sát đối thủ một cách đơn giản.

Nhưng mà vấn đề mấu chốt là phải có thời gian. Như loại tình huống lúc này, hắn căn bản không có bất luận thời gian gì để thi triển.

Chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, không để ý tới bản thân tiêu hao kiếm khí, thân thể không ngừng nặng nề mà lùi về phía sau. Nếu không hắn sẽ bị một kiếm của Sở Mộ chém chết.

Tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, Kinh Phong kiếm thuật vốn có tốc độ không kém. Sau khi dung nhập Tê Liệt ý cảnh, tốc độ càng nhanh hơn, giống như cuồng phong dữ dằn thổi tới, tới gần Nghiêm Khai Minh.

Phi thường không khéo, lúc này lại có một kiếm vệ tiến vào trong động phủ.

Động phủ có phong cấm, bởi vậy bên ngoài căn bản không có cách nào nghe được động tĩnh bên trong. Kiếm vệ này là một tiểu đội trưởng, vừa mới tiến vào đã thấy Nghiêm Khai Minh không ngừng lùi về phía sau, vẻ mặt chật vật. Mà Sở Mộ thì dùng một kiếm tràn ngập sát khí đuổi theo.

- Không ngờ lại dám ra tay với Nghiêm đại đội trưởng?

Tiểu đội trưởng kiếm vệ này mặc kệ tất cả, tóm lại Nghiêm Khai Minh là thủ trưởng của hắn. Thủ trưởng gặp nạn tự nhiên thủ hạ khongo thể nào đứng ngoài quan sát không để ý tới. Hắn trực tiếp xuất kiếm, một kiếm chém ra, trực tiếp thi triển sát chiêu siêu giai kiếm tuật, hóa thành cuồng phong cuồn cuộn, rít gào phóng tới Sở Mộ.

Một kiếm này từ bên cạnh mà tới, tuy rằng đánh lúc đánh vào trên người Sở Mộ đã bị liệt phong của Kinh Phong Liệt đánh tan. Nhưng mà lại làm cho tốc độ của Sở Mộ hơi chậm lại. Nghiêm Khai Minh nắm bắt cơ hội lập tức quay người lao ra động phủ. Trong lòng thầm nghĩ, sau này phải khen tên tiểu đội trưởng này một chút, rất không tồi.

- Cút.

Sở Mộ nhướng mày, vốn dưới một kiếm này có khả năng chém giết được Nghiêm Khai Minh. Cho dù không chết cũng có thể làm cho hắn bị thương. Một khi bị thương thực lực giảm sút, sau đó muốn chém giết đối phương cũng không khó khăn.

Không ngờ lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như vậy. Hơn nữa tiểu đội trưởng kiếm vệ này lại dùng kiếm đánh tới, không biết sống chết như vậy.

Sở Mộ tiện tay chém ra một kiếm, kiếm khí đáng sợ chém ra. Trực tiếp đánh bay tiểu đội trưởng kiếm vệ này vào bức tường phía sau, sinh tử không rõ.

Lao ra khỏi động phủ, Nghiêm Khai Minh đã chạy ra xa hơn trăm mét. Lúc này tốc độ của Sở Mộ dưới Tê Liệt cảnh lại tăng lên, đuổi theo phía sau hắn.

- Vu Nhai đại nhân, Vu Nhai đại nhân, cứu.... Cứu ta...

Cảm nhận được sát khí sau lưng, Nghiêm Khai Minh sợ tới mức hồn phi phách tán. Hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Sở Mộ, cho nên không thèm để ý tới mặt mũi mà bắt đầu cầu cứu.

- Chết.

Một tiếng quát khẽ vang lên bên tai, sắc mặt Nghiêm Khai Minh tái nhợt vô cùng. Đồng tử trợn lên, bởi vì Sở Mộ đã dùng tốc độ không thể tưởng tượng được tới gần hắn. Một kiếm chém tới, cảm giác tử vong tràn ngập trong lòng.

- Ai chết còn không nhất định.

Nghiêm Khai Minh nảy sinh ra sự ác độc, quay người, không để ý tới tất cả mà dùng một kiếm chém về phía Sở Mộ. Tiên thiên kiếm khí hỏa hệ toàn thân giống như núi lửa bộc phát. Cho dù hắn chết cũng phải kéo Sở Mộ chôn cùng.

Trong mắt Sở Mộ có quang mang màu vàng hiện lên, tay trái rút Duệ Kim kiếm ra khỏi vỏ.

Một cỗ khí thế bàng bạc, mạnh mẽ xuất hiện. Cỗ khí thế đáng sợ này giống như là núi cao vô hình trấn áp, không ngờ lại làm cho động tác của Sở Mộ và Nghiêm Khai Minh đình trệ lại một chút.

Ngay sau đó có hai đạo tiên thiên kiếm khí tinh thuần, cực kỳ cường đại phảng phất như bắn ra từ hư không, bắn tới. Nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi. Một đạo đánh vào trên thân kiếm Nghiêm Khai Minh, một đạo đánh lên trên Trảm Phong kiếm của Sở Mộ.

Hai tiếng leng keng vang lên, kiếm trong tay Nghiêm Khai Minh rời khỏi tay hắn. Bàn tay đau đớn, run rẩy không thôi. Sở Mộ cũng cảm thấy bàn tay đau đớn. Trảm Phong kiếm thiếu chút nữa rời khỏi tay hắn. Bàn tay hắn nắm chặt, Trảm Phong kiếm trong tay lức lư, hóa giải lực lượng cường đại kia. Sở Mộ lần nữa nắm chặt kiếm.

Trảm Phong kiếm lần nữa đâm ra, một kiếm trong nháy mắt đâm tới cổ Nghiêm Khai Minh.

Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cho Nghiêm Khai Minh cho rằng mình được cứu trợ, gánh nặng trong lòng được giải quyết. Kết quả không ngờ Sở Mộ lại đánh tới một kiếm, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng hắn.

- Không...

Một tiếng rít thảm thiết từ miệng Nghiêm Khai Minh vang vọng. Tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy thân thể mình như được một bàn tay vô hình nắm lấy. So với tia chớp còn nhanh hơn, nhanh chóng lui về phía sau, làm cho một kiếm của Sở Mộ thất bại.

Sau đó có một đạo thân ảnh lóe lên, một ngón tay điểm vào Trảm Phong kiếm của Sở Mộ. Sở Mộ chỉ cảm thấy ngón tay trước mắt không ngừng bành trướng, thế không thể đỡ cho nên nhanh chóng thu kiếm lùi về phía sau.

Cũng may chủ nhân của ngón tay này chỉ muốn ngăn cản hắn, cũng không truy kích. Nhưng mà mục tiêu đánh chết Nghiêm Khai Minh của Sở Mộ không có cách nào hoàn thành nữa.

- Vu Nhai đại nhân...

Nghiêm Khai Minh đứng ở bên cạnh, vẻ mặt đổi tới đổi lui. Có cảm giác sống sót sau tai nạn, vô cùng cảm kích.

Sở Mộ đứng cách hắn hơn mười thước nhìn về phía hắn. Lúc này bên cạnh hắn có một nam tử trung niên cao lớn uy mãnh, thân mặc khinh giáp màu đen, sau lưng có áo choàng màu đỏ. Khí thế trên người hắn vô cùng đậm đặc, giống như là biển cả, vô cùng mãnh liệt, khiến cho người ta sợ hãi.