Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 1377: Lại vào Thần Hoang (Hạ)

Sau khi tiến vào hiểm địa trung cấp, Sở Mộ nhanh chóng tiến lên phía trước, đám hung thú cảm nhận kiếm ý đáng sợ của Sở Mộ liền sợ hãi mức hoảng hốt bỏ chạy thục mạng.

Tìm một khu vực hẻo lánh, thần niệm chi lực cường đại dò xét chung quanh, hắn bay đi dò xét cuhng quanh, sau khi làm xong tất cả Sở Mộ mới cầm Thần Hoang Mật Lệnh.

Quá mức trọng yếu, hắn không cẩn thận không được.

Hắn rót Thiên Hoang kiếm nguyên vào trong Thần Hoang Mật Lệnh, Thần Hoang Mật Lệnh biến thành bọt biển, không ngừng hấp thu Thiên Hoang kiếm nguyên, dần dần sinh ra hào quang màu vàng chói mắt.

Không bao lâu hào quang màu vàng bao phu Sở Mộ vào bên trong, sau đó hào quang thu nhỏ thành một điểm và biến mất không thấy gì nữa

Sau khi Sở Mộ biến mất, một đạo thân ảnh xuất hiện tại nơi hắn biến mất, người này cười cười và lẩm bẩm:

- Tiểu gia hỏa rất cẩn thận, nhưng số mệnh và tiềm lực kinh nươời, có thể đạt được Thần Hoang Mật Lệnh... Tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh lần nữa, có thể đạt được truyền thừa hay không?

...

Trong vùng đất hoang vu, hào quang vặn vẹo sau đó sinh ra gợn sóng như mặt nước, một đạo thân ảnh xuất hiện.

Sau khi quen thuộc cảm giác khó chịu, Sở Mộ đã tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh lần nữa.

Lần thứ nhất hắn đi vào cùng ba mươi đệ tử nội cung, lúc này chỉ có một mình Sở Mộ.

Hít một hơi, khí tức hoang khí cuồn cuộn bao phủ thân thể Sở Mộ, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tu luyện Thiên Hoang kiếm nguyên, hắn thập phần thích ứng hoàn cảnh nơi đây, có cảm giác như cá gặp nước.

Hôm nay thực lực Sở Mộ đã cường đại hơn trước không biết bao nhiêu lần, nhìn mặt đất hoang vu chung quanh, bầu trời bao la mờ mịt, hào khí bộc phát ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếng kêu gào xuyên thủng tầng mây.

Kiếm ý chín chuyển cực hạn bộc phát mắt thường có thể nhìn thấy được, một tia sáng màu bạc trong suốt sinh ra trong cơ thể Sở Mộ, ngưng tụ làm thần kiếm vô hình chém nát tất cả hư vô ngăn cản..

Tại nơi này không có người khác, Sở Mộ cũng không cần lo lắng có người biết rõ thực lực chân chính của mình, bởi vậy hắn mới không kiêng nể phóng thích uy năng kiếm của mình, cảm giác thoải mái và nội tâm thông thấu sinh ra, trong nháy mắt Sở Mộ cảm giác thần niệm chi lực của mình mạnh hơn trước rất nhiều.

Kiếm ý bộc phát một lúc mới thu hồi, cảm giác thoải mái làm sâu trong linh hồn Sở Mộ có cảm giác thông thấu.

Thoải mái, thập phần thoải mái!

Hắn cười ha hả và tiến lên, tốc độ bay nhanh xuất hiện cách đó vài chục mét, tốc độ này nhanh hơn lần trước mới tiến vào rất nhiều.

Trên đường đi gặp vô số hoang thạch và các loại linh dược hoang hệ nhưng Sở Mộ không tận lực thu, trừ phi hoang thạch đạt tới vương phẩm hoặc linh dược đạt tới vương phẩm, nếu không Sở Mộ mặc kệ không quan tâm.

Toàn tâm toàn ý chạy đi, tốc độ cực nhanh bay tới gần ngọn núi lần trước.

Cũng không biết tốn bao nhiêu tơời gian, hắn cảm thấy nhanh hơn lần trước rất nhiều, Sở Mộ lại đi vào chân núi.

Ngọn núi này dường như là điểm cuối của Thần Hoang Bí Cảnh.

Đứng ở chân núi nhìn lên trên, nhìn lưng chừng núi bị mây mù màu vàng đất che phủ không nhìn thấy đỉnh núi.

- Không biết lần này có xuất hiện tế đàn hay không?

Sở Mộ nói thầm.

Nếu như xuất hiện tế đàn thí luyện lần nữa, lúc này hắn có thể thông qua thí luyện thứ sáu, cho dù là thí luyện thứ bảy cũng có thể khiêu chiến, nếu có hi vọng thông qua sẽ đạt được ban thưởng kinh người..

Mang theo chờ mong như vậy, Sở Mộ hóa thành cơn gió lao nhanh lên núi..

Lúc đi tới phạm vi một ngàn mét đã không nhìn thấy tế đàn, thần niệm chi lực dò xét chung quanh nhưng không phát hiện cái gì, đi tới phạm vi hai ngàn và ba ngàn mét cũng không có tế đàn, bốn ngàn mét cũng như vậy.

- Xem ra là tính duy nhất.

Sở Mộ nói thầm.

Nói cách khác, mỗi người tiến vào Thần Hoang Bí Cảnh chỉ có một cơ hội khiêu chiến thí luyện, cũng chỉ đạt được ban thưởng một lần.

Đã như thế không có gì phải chờ mong, mục tiêu của Sở Mộ chính là cung điện lần trước.

Không ngừng lao nhanh, rốt cuộc tới vị trí đỉnh núi có phong cấm, phong cấm lại xuất hiện, Sở Mộ nghiên cứu một lát liền phát hiện phong cấm giống nhau, không tốn bao nhiêu thời gian để mở ra.

Phong cấm bị phá, một cung điện vô cùng to lớn lại xuất hiện trước mặt Sở Mộ.

Lần này chỉ có một mình Sở Mộ nhìn thấy.

Cung điện có màu vàng nâu và vô cùng to lớn, khí thế uy nghiêm và tang thương không nói thành lời, dường như nó đã tồn tại thật lâu, trải qua vô số năm tháng, trải qua vô số thời gian gột rửa nên lưu lại tuế nguyệt và tang thương pha tạp với nhau.

Đi về hướng cung điện, Sở Mộ có cảm giác bị trấn trụ.

Cung điện tang thương và to lớn, dường như đây là trụ sở của thần.

Nội tâm của hắn xuất hiện một tia tâm tính hành hương và cúng bái, Sở Mộ mang theo chút ít thành kính đi từng bước vào cung điện to lớn.

Cánh cửa lớn cung điện đóng kín, phía trên có một tấm bảng cực lớn, trên tấm bảng có bốn chữ còn cổ xưa hơn cả tâm bảng trên Thiên Hoang Địa Cung.

Sở Mộ không nhận ra trên đó ghi lại cái gì.

Cửa chính cung điện cao trăm mét, Sở Mộ tới gần, hắn cảm giác mình quá nhỏ bé, trên cánh cửa có vô số điêu khắc, đủ loại giống như đại thế giới thời thái cổ man hoang.

Dường như chúng có linh cảm ứng được Sở Mộ đang tới gần, cánh cửa đóng kín không biết bao nhiêu năm tháng rung động và vô số tro bụi rơi xuống, nó chậm rãi mở một khe hở để hắn đi vào.

Hoang khí tinh thuần nồng đậm từ trong khe hở bạo phát ra ngoài, gần như có thể cuốn Sở Mộ bay đi.

Tóc dài và trường bào phập phồng, phải qua một lúc hoang khí phong bạo mới yếu bớt.

Thở ra một hơi, Sở Mộ cũng khôi phục thần thái bình tĩnh, hắn đi tới trước khe hở trên cửa lớn.

Cho dù là một khe hở nhưng khe hở cửa cánh cửa lớn trăm trượng vô cùng lớn, có thể đủ cho ba người đi vào.

Đứng bên ngoài khe hở nhìn bóng tối bên trong, lúc chính thức đi vào, bên trong xuất hiện ánh sáng làm Sở Mộ kinh ngạc.

Cung điện to lớn cao hơn ngàn mét, diện tích của nó lớn bằng một trăm sân bóng đá kiếp trước, cũng không có cây cột gì, vách tường còn mang theo một ít tia sáng màu vàng li ti, trên vách tường có vô số điêu khắc, rất nhiều bích hoạ và hung thú, hung thú nào cũng có.

Nó ghi chép một thế giới, thế giới thái cổ man hoang xa xưa.

Sở Mộ nhìn những bích hoạ kia, nhìn bức này tới bức khác, hắn bị hấp dẫn một cách vô hình, tâm thần đắm chìm vào bên trong không tự kìm chế được.