” Đa tạ.”

Lăng không truyền đến một nam âm trầm thấp, chợt thấy một gốc cây liễu nổi lên hình dáng mơ hồ, sau nửa ngày biến thành một người thân hắc y đeo mặt quỷ đi ra. Dần dần, rặng liễu đầy trời lại hóa thành ngàn vạn thanh xà phun lưỡi, bò sát uốn lượn đem Mộc Thanh Lưu vây quanh ở bên trong.

Mộc Thanh Lưu làm như không thấy, vẫn đối mặt với người mặt quỷ cười nói:” Các hạ không chỉ có chú thuật tạo nghệ kinh người, tính nhẫn nại cũng vô cùng tốt.”

” Nguyên lai đã biết ta theo các ngươi bảy ngày.” Trong thanh âm của hắn rõ ràng cũng có tiếu ý, nét lạnh như băng lại thực sự phấn khởi.

Mộc Thanh Lưu mỉm cười, ngay cả hắn cũng đã cảm thấy có người theo dõi, Hoàng Di Nguyệt lại như thế nào không biết? Chỉ là Hoàng Di Nguyệt lãnh đạm thành tính, nhân gia không đến tìm y thì y cũng không đi để ý tới bọn họ.

Người mặt quỷ một tay kết lá liễu thành một cái ấn cổ quái, bầy xà uốn lượn, lại vô hạn khoái ý nói:” Không hổ là đệ tử chính thống của Bạch Mi cốc, đủ trấn định.”

” Các hạ có thể không đi theo gia phụ và ta được không?” Mộc Thanh Lưu ôn nhu nói,” Gia phụ gần đây vất vả quá độ, sợ sẽ chậm trễ các hạ.”

Một câu này vừa ra, đối phương lại trầm thấp cười.” Ngươi cho rằng ngươi có tư cách cùng ta đàm điều kiện?”

Ánh mắt vừa động, thanh xà giữa cổ tay đã quấn càng căng. Cảm giác xà ở trên làn da chậm rãi nhúc nhích làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (lông tóc dựng đứng), thấy người biến sắc.

Nhưng kẻ biến sắc không phải Mộc Thanh Lưu, mà là người khống chế xà.

Chỉ vì hắn nhìn thấy thiếu niên đối diện nhu hòa cởi xuống xà quấn ở giữa cổ tay, cẩn cẩn dực dực phóng tới trong bầy rắn dưới đất.

Mà người này vốn là nên bị cổ độc của xà làm cho mê loạn trên mặt đất!

Một cái chớp mắt kinh ngạc, một cái chớp mắt hoàn hồn. Người mặt quỷ cười lạnh nói:” Bản thân ta đã quên đối với người của Bạch Mi cốc, giải một thứ cổ độc xà chỉ là căn bản không đáng nhắc đến!”

Một trong ngũ đại độc cổ nổi tiếng thiên hạ, há có thể dùng” Chỉ là” để hình dung?

Xà cổ thiên biến vạn hóa, một cái ” Chỉ là” làm sao có thể nói hết?

Người mặt quỷ giương tay lên, đột nhiên thanh xà đầy đất lại biến trở về lá liễu đầy trời, phô thiên cái địa (trải trời lợp đất)!

Mộc Thanh Lưu căn bản không dám có chút lười biếng! Dùng mũi chân trên mặt đất rất nhanh vẽ ra bức phù chú, tại trung tâm nhẹ nhàng đạp mạnh, vài ngọn lửa màu đỏ thẫm liên tiếp dâng lên, đốt cháy từng phiến lá liễu khi gặp phải.

Mặc dù thành công chặn công kích, trong lòng Mộc Thanh Lưu lại lắc đầu thở dài. Hắn ngày thường không thích tu tập hỏa hệ chú thuật, hôm nay lâm địch thì lại chỉ có thể sử xuất ra chiêu như thế……

Hỏa, là nhiệt liệt, có được kích tình nuốt chửng hết thảy. Có cái gì mà hỏa không thể nuốt chửng? Mộc Thanh Lưu trước mắt cũng đã sắp xếp ra một ví dụ đầy máu — xà cổ. Cháy thành tro tàn, rơi xuống đất lại phân hoá ra càng nhiều cá thể!

Cách đó không xa, người khởi xướng ôm ngực bàng quan lại ngạc nhiên mà cổ quái nhìn qua Mộc Thanh Lưu, chỉ nghe hắn kinh ngạc nói:” Chú thuật sư cấp cao có thể bị xà cổ đùa giỡn thành như vậy, ta là lần đầu tiên nhìn thấy!”

Ngũ đại độc cổ cường thịnh trở lại, kỳ thật chỉ là tùy tiện dùng một thuật sư hạng hai cũng có thể giải quyết, chớ nói chi là người của Bạch Mi cốc. Nam Cương cổ thuật vốn chỉ là một phần nho nhỏ của chú thuật!

Mộc Thanh Lưu bất đắc dĩ cười cười, không tiếp tục chịu đựng nói:” Xà cổ tựa hồ là liên kết với tâm mạch của người nuôi cổ.”

Người mặt quỷ trong lòng vừa động, cười khẽ hỏi:” Ngươi không muốn giết ta?”

“Kỳ thật là khi ta giết những xà cổ này, chắc hẳn ngươi cũng đã sớm có chuẩn bị,” Mộc Thanh Lưu tiện tay kết liễu kết giới, đem chúng xà ném ra bên ngoài, lẳng lặng cười nói,” chỉ là những sự tình này có thể miễn thì cứ miễn đi.”

Rất khó nói Mộc Thanh Lưu là một người như thế nào, hắn cũng không đả thương người, không những bị xà cổ khi dễ mà còn là một chú thuật sư duy nhất nhìn thấy tiểu lưu manh hạ lưu sẽ dùng thuấn di bỏ chạy.

Nhưng mà Hoàng Di Nguyệt đối với bất cứ loại hành vi nào của hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng can thiệp qua.

” Ha ha, giỏi lắm,” Mặt quỷ người nghe vậy cười to, lại vung tay áo, chỉ thấy lá liễu trong khoảng cách giống như loại bị rút đi tánh mạng, thê thê thiết thiết bay xuống mặt đất,” Cáp, dừng ở đây a, ta lại phải tiếp tục, chỉ sợ Hoàng Di Nguyệt đã xử lý xong mấy tên tiểu tử đang chạy đến!”

Hắn đột nhiên mục quang nhất lệ, dùng thế công lôi đình lướt đến, giữa không trung rút kiếm, phân đôi ánh sáng mà đâm!

Biến cố đột ngột phát sinh, Mộc Thanh Lưu trở tay không kịp, lập tức giơ lên màn nước che đậy ở trước người.

Hình ảnh này đã từng xuất hiện, khi Hoàng Di Nguyệt một kiếm đánh úp lại thì Hồng Ức đã dùng một chiêu này ngăn cản, màn nước trong chớp mắt hình thành, kiếm của Hoàng Di Nguyệt lại thành thạo làm Hồng Ức bị thương bên cổ, nếu sâu thêm một chút thì đó chính là tử lộ.

Nhưng mà chủ nhân thanh kiếm này không phải Hoàng Di Nguyệt, lại nói trình độ khống thủy thuật của Mộc Thanh Lưu tuy vượt qua phương diện bạc nhược yếu kém nhưng còn kém Hồng Ức rất nhiều, dù sao cũng đả thương không đến nửa phần của hắn.

Kiếm thế bị bắt lại, nhưng mà còn có dư thế (còn gọi là đà), ở trên lưng trái Mộc Thanh Lưu lưu lại một đạo vết máu dữ tợn!

” Ân……” Mộc Thanh Lưu xuống ý thức che lưng áo, huyết lưu theo giữa ngón tay tràn ra, nương theo từng trận nóng rát đau đớn.

Mũi kiếm có máu, ám sắc máu theo mũi kiếm, giọt giọt rơi trên mặt đất. Trong máu phản chiếu ra đôi mắt một người thị huyết.

” Các hạ thật sự là kiếm chú song tuyệt……” Mộc Thanh Lưu cố nén đau nhức, khen một câu.Taylẫn tâm hắn lạnh như băng, giật mình, người này kiếm thuật tạo nghệ cao, không ngờ lại có thể ẩn ẩn thẳng truy Hoàng Di Nguyệt!

Hắc y mực sắc, trong tơ liễu. Nam nhân rút kiếm mà đứng, trên hắc sắc diện cụ (mặt nạ màu đen) xấu xí vẽ lên điều văn xích hồng sắc quái dị (chú ấn màu đỏ), dưới mặt nạ, đôi mắt kia lại bắt đầu vô thanh vô tức mỉm cười.

Lời của hắn vẫn là mang theo tiếu ý, phấn khích, thậm chí là trêu chọc.

” Thật không? Ngươi đối với ta đánh giá cao như thế? Để báo đáp, lần này dừng ở đây như thế nào?”

Mộc Thanh Lưu tuy thấy kỳ quái, nhưng hé ra khuôn mặt tươi cười, nói:” Các hạ nếu có ý này thì rất tốt.”

” Khách khí khách khí.” Người mặt quỷ đang cười, chỉ có thanh âm là đang cười.

Tơ liễu đột nhiên xoáy lên đầy trời, tuôn rơi bay múa thành một cái màn che cực lớn. Liễu rơi, liễu ở phía sau khẽ cong thành thanh tuyền (con suối), nước suối mát lành chầm chậm trôi.

Ở đâu còn có nhân ảnh.

Gió yên lá tĩnh, Mộc Thanh Lưu tiến lên hai bước, nhẹ nhàng nâng lên trên mặt đất một phiến lá liễu. Trong tay một mạt xanh tươi, đó là một phiến lá liễu, đó là đương nhiên là một phiến lá liễu. Chính là không nên là lá liễu.

Mộc Thanh Lưu tự nhiên hiểu, huyễn hình thuật dù có lợi hại đến mấy cuối cùng cũng sẽ biến trở về bản thể. Hắn vẫn cho rằng là ‘xà cổ’ biến thành ‘lá liễu’ để ngụy trang, không ngờ lại chính là ‘lá liễu’ biến thành‘xà cổ’!

Hắn vẫn là xem nhẹ Hắc y nam tử vừa rồi.

Hồng Ức từng nói qua, thiên hạ hôm nay có thể đem huyễn hình thuật dùng đến xuất thần nhập hóa, ngoại trừ y và Đại sư huynh của y ra, không nghĩ sẽ có người thứ ba! Nhưng, nếu như Hắc y nhân này cũng chưa tính là xuất thần nhập hóa, vậy có cái gì có thể là cao đây?

Người này không nghĩ ngợi thêm cũng biết đến từ Bà La môn giáo, chẳng lẽ Bà La môn giáo thật sự cao thủ nhiều như mây?

Mộc Thanh Lưu có chút ngưỡng mộ, giang hồ lúc này…… Giang hồ, quả nhiên là một hồ sâu vĩnh viễn chạm không tới đáy. Nếu Hoàng Di Nguyệt không có kinh tài tuyệt diễm như vậy, hai người ẩn ẩn làm một đôi thân tử bình thường chắc hẳn tiêu dao rất nhiều.

Vừa mới nghĩ đến Hoàng Di Nguyệt, Mộc Thanh Lưu đột nhiên lại trở nên đau đầu. Thay vì ở trong này bi xuân thương thu (ý là nổi lên xúc động cảm thán) còn không bằng ngẫm lại như thế nào đem vết thương trên người mình giải thích đi!

Miệng vết thương kỳ thật không sâu, nhưng máu lại không thể ngừng. Mộc Thanh Lưu không có dược, lại không thể trở về tìm Hoàng Di Nguyệt hỏi xin. Hắn cũng không thèm để ý nhìn xem vết thương, bất đắc dĩ phải dùng hàn băng thuật đông kết miệng vết thương đang chảy máu, ngay tiếp theo đó làn da chung quanh miệng vết thương cũng phủ lên một lớp băng sương hơi mỏng.

– Chỉ cần không bị Hoàng Di Nguyệt phát hiện, nhẫn một ngày cũng không thành vấn đề gì.

Hắn nhắm mắt lại, nhận mệnh đi đến bên cạnh khe suối, chậm rãi cởi xuống áo ngoài, dùng nước suối xoa nắn vài cái, rửa sạch máu tươi trên áo, lại dùng lửa hong khô. Máu không còn nhưng vết kiếm thì còn đó, chỉ có thể dùng đai lưng giấu đi.

Đợi thu thập xong cả rồi, Mộc Thanh Lưu mới nhớ lại mục đích ban đầu. Nhặt lên túi nước, hắn cúi người vào trong nước thăm dò.

Băng vô luận như thế nào đều so với nước lạnh hơn, Mộc Thanh Lưu tay để vào trong nước thì lại cảm thấy nước này lạnh hơn băng ngàn vạn lần! Sau một lúc lâu, hắn mới kịp phản ứng, hắn tựa hồ là đụng phải vật gì đó trong nước.

Trong nước có cái gì? Hướng xuống mặt nước trong như gương nhìn lại, hắn chỉ chứng kiến thấy mặt của mình, theo gợn nước lan tỏa rồi lại thu hẹp.

Gió đột nhiên tĩnh, nước đột nhiên trở nên thâm sâu, không còn trong xanh như ban đầu.

Mộc Thanh Lưu chỉ thấy nước tựa hồ càng ngày càng sâu càng ngày càng sâu…… Lại vài lần gợn nước phiêu dao động, ảnh ngược trong nước lại chậm rãi biến thành một người khác!

Mặt của hắn đột nhiên biến thành mặt của một nữ nhân! Gương mặt lãnh diễm nhưng lại xanh trắng.

Mộc Thanh Lưu vừa nhìn thấy khuôn mặt chỉ cảm thấy tâm đột nhiên lạnh đi, dưới tay theo ý thức rút về– Phong! Đó là mặt của Phong!

Ýthức còn chưa kịp phản ứng, thân thể cũng đã muốn đứng lên. Nhưng mà, một đôi tay xanh trắng đột nhiên từ dưới nước thò ra, bóp lấy cổ của hắn……

>>Hết chap 16<< Đến đoạn cúi thì bạn thề bạn mần trong tình trạng toàn thân lạnh sống lưng, da gà nổi khắp tứ chi. 11H bạn ngồi mần nó mà quanh bạn im ắng ko có 1 người. Gan bạn nhỏ lắm ngac