Sau khi lửa khói lụi tắt, hai người không thể chờ đợi được trở lại con phố giờ chỉ còn một mảnh đen mù.

Nơi quen thuộc, đã không còn cảnh trí quen thuộc.

Mộc Thanh Lưu ghé qua đám ngói vụn trên đất, cẩn thận cảm thụ linh lực tàn tử chưa tán đi trong không khí, ý đồ muốn từ trong thủy kính chiếu rọi ra tình huống ngay lúc đó.

Thân thể của hắn run nhè nhẹ, run rẩy thậm chí nhanh chóng xâm nhập vào nội tâm. Chỉ cảm thấy vô luận như thế nào cũng không thể diệt đi nỗi không yên lẫn sợ hãi trong nội tâm. Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như Hồng Ức thực gặp bất trắc……

Duy nhất an ủi là bàn tay lạnh buốt của Hoàng Di Nguyệt, giống như nơi duy nhất có thể bấu víu dựa vào.

Trên mặt đất không chỉ có gạch ngói vụn, trên có mảnh nhỏ kim thiết, cùng ngọn lửa chi tẫn, hiển nhiên là đã lưu lại dấu vết trong khi kịch liệt đã đấu, nơi góc tường lẳng lặng tách ra một đóa liên hoa dùng máu vẽ ra.

Mộc Thanh Lưu ngồi xổm người xuống, kinh nghi bất định dùng ngón tay chấm chút ít vết máu chưa khô, lại quay đầu nhìn về Hoàng Di Nguyệt.

Hắn trả về bốn chữ–” Bà La môn giáo.”

Mộc Thanh Lưu thần sắc ngưng tụ, ôn nhu mà không cho cự tuyệt nói:” Cha, nói cho ta biết bọn họ cùng Bạch Mi cốc rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.” Loại ân cừu gì lại hạ thủ hung ác như vậy? Năm đó đuổi giết mẫu tử Đái Cửu Ca, cũng không có phần những người này đi? Những người này lại là hạng lợi hại! Lại làm cho Hồng Ức không thể không xuất ra tuyệt kỹ độc môn ” Hồng liên nghiệt diễm” để tự vệ!

Hoàng Di Nguyệt như thế nào cự tuyệt được yêu cầu của hắn?

Tuy là không muốn nói loại sự tình này cho hắn biết, nhưng vẫn giải thích:” Đạo Bà La môn mấy năm trước xâm nhập Trung Nguyên thì từng bị Bạch Mi cốc khu trục (thu phục rồi trục xuất), vì vậy thề sẽ quay lại Trung Nguyên tìm Bạch Mi cốc tẫn lực diệt môn. Hôm nay bọn họ sớm đã lẻn vào, những ngày gần đây đã bắt đầu hoạt động.”

Bạch Mi cốc nhất đại chỉ lấy bốn đệ tử, chỉ có bốn. Trong đó không chỉ có Hồng Ức mà còn có Hoàng Di Nguyệt.

Bà La môn giáo như thế nào không ra tay với bọn họ?

Mộc Thanh Lưu tâm xiết chặt, trong mắt toát ra thật sâu lo lắng, nhìn không chuyển mắt nơi nam tử bạch y như sương tuyết.

” Từ chín năm trước, bọn họ cũng đã từng tìm tới ta.” Hoàng Di Nguyệt thấy cái nhìn kia của Mộc Thanh Lưu, đột nhiên nhàn nhạt dời ánh mắt.

” Vậy là tốt rồi,” Mộc Thanh Lưu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà thoáng chốc lại lo lắng: ” Như vậy sư phụ hắn……”

Thấy y như thế, Hoàng Di Nguyệt nhu hòa đưa y kéo đến, lập tức thản nhiên nói:” Không cần nghĩ tới hắn.”

Một tảng đá lớn trong nội tâm rốt cục rơi xuống đất, Mộc Thanh Lưu lúc này mới hoàn toàn buông lỏng. Hắn tín nhiệm lời của Hoàng Di Nguyệt, mà Hoàng Di Nguyệt nói như vậy, cũng đại biểu Hồng Ức nhất định là bình an vô sự.

Mộc Thanh Lưu lại có chút phiền muộn, loại ngữ khí Hồng Ức lôi kéo hắn nói chuyện, cứ như thể kiếp này cũng quá khó khăn để gặp lại.

” Đúng rồi, sư phụ khi đó để lại cho ta một cái túi gấm.” Trong đầu linh quang lóe lên, Mộc Thanh Lưu đột nhiên nhớ lại chuyện này. Lập tức mở ra túi gấm, lấy ra mảnh thư bên trong.

Chữ của Hồng Ức cũng như người của hắn, không cố kỵ, tùy tính.

– Như Lai. Thiên phủ hối đồng cung (Thiên phủ hợp cùng cung tinh(sao)).

Mộc Thanh Lưu tuy là thoải mái cười, nhưng trong lòng cũng kỳ quái. Hồng Ức lưu những lời này, có điều gì đó không đúng, Hồng Ức đồng dạng với Hoàng Di Nguyệt, cũng không thích nói nhảm, cho nên lời của y nhất định là có ý nghĩa, rồi lại tối nghĩa khó hiểu.

Thiên phủ nếu hợp với cung tinh, thì ám chỉ người bị cô lập. Ai bị cô lập? Như Lai lại là cái gì?

Ánh mắt Hoàng Di Nguyệt lướt qua đầu vai Mộc Thanh Lưu, thấy rõ chữ trên giấy.Đột nhiên trong nháy mắt cách không, kích xạ ra một cổ nội kình, đem trang giấy ép đến nát bấy.

” Cha?” Mộc Thanh Lưu nghi ngờ nói.

Hoàng Di Nguyệt trầm mặc cầm tay của hắn, đột nhiên lại lăng không mà đi.

Mộc Thanh Lưu mặc y lôi mình đi.

Trong thoáng chốc thối lui, bỗng nhiên quay đầu, kinh lăng nhìn thấy một cây xà nhà gỗ còn đứng thẳng cuối cùng ầm ầm ngã xuống, thân thể bị đốt trọi trong không khí tứ tán mà đi. Nhất thời bụi rơi xuống đầy trời, mê loạn ánh mắt Mộc Thanh Lưu, mơ hồ.

Đột nhiên nhớ tới, nguyên lai hắn đã ở nơi này chín năm, cứ như vậy bị phá huỷ.

Đột nhiên phát hiện, hắn lại cảm thấy không sao, nếu như Hồng Ức không ở đây, vậy ở đâu cũng không phải là sư môn của hắn. Cũng giống như nếu như không có Hoàng Di Nguyệt, ở đâu cũng sẽ không là nhà của hắn.

May mắn, nơi này còn có thể có một mái nhà.

” Nơi đây không nên ở lâu,” trong gió lạnh truyền đến thanh âm mang theo cảm giác mát lạnh của Hoàng Di Nguyệt,” Chúng ta đi Thanh Thành.”

” Thanh Thành?” Gió lạnh chà xát khiến người sinh đau, nhưng mà Mộc Thanh Lưu không cảm giác thấy, chỉ vì hắn đã được người khéo léo ngăn trở.

Hoàng Di Nguyệt nói:” Ân. Đi gặp Bà La môn giáo.”

Mộc Thanh Lưu tiếu dung nhẹ nở, ung dung nói:” Ta chỉ nhớ rõ sư phụ nói qua thành chủ Thanh Thành là Tam sư huynh của y.” Trong Bạch Mi cốc, Hoàng Di Nguyệt đứng hàng thứ hai, Hồng Ức đứng chót nhất. (mặt đẹp vầy mà đội sổ hả a)

” Ân,” Hoàng Di Nguyệt vuốt cằm, lại nhanh hơn cước bộ,” Trước khi xuất sư hắn ở tại Bạch Mi cốc Như Lai điện.”

Như Lai. Thiên phủ hối đồng cung.

Mộc Thanh Lưu cũng lập tức hiểu ra ý tứ những lời này! Hồng Ức đây là đang ám chỉ Bà La môn giáo lần này tập kích bất quá là kế điệu hổ ly sơn, mục tiêu thực sự lại là Thanh Thành!

Sự tình quan hệ đến hai người đồng môn sư huynh đệ kia, Mộc Thanh Lưu yêu ai yêu cả đường đi, cũng quan tâm đến những người xa lạ mình chưa từng thấy mặt kia. Không khỏi giữ chặt Hoàng Di Nguyệt, lo nghĩ hỏi:” Ta sẽ ảnh hưởng ngươi sao?”

” Sẽ không,” Hoàng Di Nguyệt chém đinh chặt sắt nói, thanh âm lại quay về phần lạnh lẽo tựa băng tuyết,” Đám phế vật kia dù một sợi lông tơ cũng không thể đụng tới ngươi.”

Mộc Thanh Lưu thở dài một tiếng, nếu Bà La môn giáo theo lời y nói thực sự dễ dàng thu phục như vậy, Hồng Ức sao lại xuất ra ” Hồng liên nghiệt hỏa”? Biết rõ Hoàng Di Nguyệt đây là không muốn thừa nhận, lại nói:” Ngươi có thể đem ta phóng tới một chỗ, sau này lại đến đón ta.”

Hoàng Di Nguyệt đơn giản nghiêng đầu đi, dáng vẻ cao ngạo, đôi mắt như được bao bởi lãnh vụ nhàn nhạt nhìn về phía phương xa, lại không hề trả lời.

Có khi, hắn không nói lời nào, nghĩa là đồng ý. Cũng có thể là tỏ vẻ vô luận như thế nào việc này cũng không cần khuyên hắn.

Loại tình huống này hiển nhiên là loại sau.

Nhìn kỹ lại, trong đôi mắt xinh đẹp kia đã có phần nhàn nhạt không xác định.

Lần đi Thanh Thành này cực kỳ nguy hiểm, dù là Hoàng Di Nguyệt một mình độc hành, cũng có vài phần nắm chắc không biết. Nhưng mà thời buổi rối loạn, mặc dù Hoàng Di Nguyệt đem Mộc Thanh Lưu lưu lại chỉ sợ cũng không an toàn. Cho dù là Ảnh Trọng lâu, hắn cũng không tín nhiệm.

Đi là hiểm lưu cũng là hiểm, không bằng mang theo bên người.

Nhưng mà những lựa chọn lý trí này cũng không phải là toàn bộ tâm tình của hắn, tâm tình của hắn kỳ thật rất đơn giản, chỉ có năm chữ– muốn lưu ở bên người.

Vừa mới đoàn tụ, vì sao phải nhanh như vậy lại chia lìa?

Cho nên bọn họ không muốn.

Hành trình suốt ngày đêm, một nắng hai sương. Tân dụng thiên lý mã mà rong ruổi.

Thanh Thành cách Phù Liễu thành trọn vẹn nửa tháng lộ trình, nếu Hoàng Di Nguyệt đi một mình, thời gian sẽ giảm phân nửa. Mang theo Mộc Thanh Lưu, ít nhất sẽ chậm trễ ba ngày. Cũng không phải bị Mộc Thanh Lưu kéo dài, mà là Hoàng Di Nguyệt mỗi ngày ít nhất sẽ dừng lại ba lượt để nghỉ ngơi nửa canh giờ.

Mặc dù là Mộc Thanh Lưu cho thấy hắn cũng không mệt mỏi, nhưng Hoàng Di Nguyệt cũng chỉ là dùng đôi con ngươi đen xinh đẹp so với đêm càng sâu kia nhàn nhạt nhìn hắn, sau đó cái gì cũng không nói.

Cũng giống như lần này……

Mộc Thanh Lưu miệng đắng lưỡi khô cùng y nói hồi lâu, Hoàng Di Nguyệt lại chỉ nhiều nhất “Ân” một tiếng,” Ân” hồi lâu cũng không thấy người động. Mộc Thanh Lưu rốt cục buông tha cho, đứng dậy bất đắc dĩ nói:” Cha, ngươi ở đây, ta đi chuẩn bị nước.”

Từ trên lưng ngựa tháo xuống túi nước, Mộc Thanh Lưu xoay người đi vào trong rừng, theo nhai đạo có thể nghe thấy tiếng nước mà đi.

Hoàng Di Nguyệt vẫn y cũ tựa vào cây tĩnh tọa, đặt kiếm ở trên gối, liễm con mắt không biết nhìn về phía phương nào.

Sau đó hắn cũng không ngẩng đầu lên lạnh giọng nói: ” Rắn.”

Mộc Thanh Lưu dưới chân trì trệ, nhịn không được cười lên. Nhớ rõ trước kia hắn từng thiếu chút nữa bị rắn cắn qua lần đầu, Hoàng Di Nguyệt lại một mực nhớ đến bây giờ.

Bật cười rồi lại mỉm cười.” Hảo.”

Áo lam bãi xuống, ẩn vào trong rừng. Khí tức quanh thân nhu hòa lại cứng cỏi tự động đem rừng cây rậm rạp tách ra thành một con đường, đủ cho một người thông qua.

Đi chừng một nén nhang, Mộc Thanh Lưu liền trông thấy một ít khe suối. Nước suối trong vắt chảy trên gềnh đá, người và cá đối diện xuyên thấu. Hết thảy trong ánh dương quang sau giờ ngọ, yên tĩnh mà lười biếng, làm cho người ta yêu thích.

Hai bên cây liễu sinh trưởng tươi tốt, lá liễu điêu linh. Mộc Thanh Lưu vừa đi, bên cạnh lá liễu mơn trớn mái tóc hắn, gương mặt, quần áo, thậm chí quấn lên cổ tay hắn, lộ ra một nam tử thanh tú tĩnh lặng, hơn vài phần phiêu nhiên.

Mùa này có liễu sao?

Mộc Thanh Lưu không kịp ngẫm nghĩ nữa, lại cảm giác thấy trên cổ tay một hồi đau đớn.

Trên cổ tay có cái gì? Lá liễu. Không! Không phải lá liễu! Chỉ thấy cành lá hẹp dài xanh biếc đột nhiên giống như có sinh mạng bắt đầu vặn vẹo, lại biến thành một con rắn lục nhỏ!

Một lời của Hoàng Di Nguyệt lại trở thành sự thật!

Mộc Thanh Lưu khẽ giơ cổ tay lên, nhìn qua con rắn mỉm cười. Đột nhiên thản nhiên nói:” Huyễn hình thuật (thuật ngụy trang) thật cao minh.”