Không gian như trễ lại, trong đầu Hạ Linh lúc bấy giờ đang hoạt động như một chiếc máy gia tốc, hàng ngàn suy nghĩ đặt ra để ứng biến tình huống trước mắt và rồi….Ting! Trong đầu cô bỗng lóe sáng, cặp môi hồng khẽ câu lên. Hạ n khó hiểu nhìn chị mình hỏi: "Bây giờ làm thế nào đây chị".

Hạ Linh không vội trả lời cô chỉ nhìn chỗ vị trí bà thím bị kim bắn chúng trong vòng 3s rồi lại từ từ quay đầu sang nhìn Hạ n dùng ngón trỏ tay phải chống lại cặp kính đen hơi trễ trông nhìn rất cool (ngầu). Cô lộ vẻ mặt manh manh nói: "Xem chị thể hiện đây cưng" nói xong liền đứng dậy rời chỗ ngồi bước về hướng bà thím đang ngất….

….tại chỗ bà thím đang ngất, tên Tiêu Yến lúc này cũng đang bối rối nhìn bà thím đang ngất trước mặt mà không biết nên làm gì.

Ngay khi Tiêu Yến hắn đang suy nghĩ nên làm gì thì tên hộ vệ bên cạnh bỗng lại gần thì thầm: "Đại ca em thấy nghi lắm bà thím này tự nhiên nằm ngất ở đây có khi là vấn đề nên cẩn trọng thì hơn".

Tiêu Yến nghe vậy liền híp mắt quan sát xung quanh một lần rồi quay sang nói nhỏ: "Thận trọng xung quanh, nơi này đông người nếu có xung đột hạn chế tối đa nổ súng nếu không dính cớm thì phiền".

"Dạ" tên thuộc hạ nghe lệnh liền lui dùng cặp mắt ra hiệu mấy tên còn lại siết chặt cảnh giới. Dưới phần nách lớp áo trong của chúng đều đang nổi cộm, liền hơi rục rịch còn Tiêu Yến hắn đưa một tay ra định kiểm tra còn tay còn lại đang khoanh kẹp súng dưới nách….khung cảnh căng thẳng lạ thường

...Phía xa Hạ Linh đang đi đến, mọi hành động, phản ứng lẫn nét mặt của chúng đều được cô thu vào cặp mắt xinh đẹp dưới lớp kính kia. Mặt vẫn bình thường nhưng đầu trầm tư suy nghĩ: "Bọn này quả không tầm thường hi vọng diễn được qua mắt chúng" nói xong liền vội làm vẻ hấp tấp chạy đến chỗ tên Tiêu Yến với bà thím đang ngất kia…

Chỗ Tiêu Yến hắn đang đưa một tay từ từ dơ lại gần mũi bà thím; nhịp thở đều đặn. Hắn lại đặt hai ngón xem mạch ở tay liền xác định qua bà thím này ngất thật, hắn khẽ thở phào nói với mấy tên hộ vệ: "Bà ta bị kích động thần kinh mạnh chắc là do ở trong không gian kín lâu quá nghỉ ngơi một lúc là tỉnh, mày ra đỡ bà ta lên ghế đằng kia nghỉ đi" hắn nói rồi ra lệnh cho tên vừa nãy trò chuyện với hắn.

Tên thuộc hạ nghe lệnh liền lại gần chuản bị đỡ bà thím lên tên Tiêu Yến thấy vậy định quay lưng thì….

Khoan!.....Dừng tay!!.... bỗng phía xa có bóng người chạy lại. Bọn chúng theo bản năng tư thế thủ sẵn sẵn sàng combo bất cứ lúc nào.

Hạ Linh chạy đến gần chỗ bọn chúng chỉ cách 3m thì Tiêu Yến hắn bỗng hô: "Đứng yên!".

Chẳng thể làm gì khác vì bọn chúng có súng trong tay mà. Đứng trước mặt chúng cô cố giữ vững tâm không lay động diễn vẻ mặt hốt hoảng trên trán lại còn giả tý mồ hôi cho thật.

"Cô là ai?" Tiêu Yến hắn hỏi.

Cô giả làm vẻ thở hổn hển trả lời: "Tôi là con của bà ấy" nói rồi chỉ tay hướng bà thím đang nằm dưới đất.

Cả lũ cùng nhướng mày nghi ngờ nhìn cô. Tiêu Yến hắn trầm lặng một hồi liền hỏi: "Cô biết vì sao mẹ cô ngất không?".

Hạ Linh trầm mặc 1s không kịp suy nghĩ liền vội trả lời: "Mẹ tôi mắc bệnh nan y".

"Nan y? Cô chắc chứ? " Hắn chỉ cười nhìn cô với ánh mắt đầy trêu đùa rồi bỗng hắn liền mặt nghiêm cười lạnh nói: "Cô đùa đủ rồi chứ? Cô gái đây thực sự là mẹ cô sao? Bệnh của bà ấy là gì mà cô cũng không rõ vậy mà còn giám xưng con".

Tiêu Yến hắn mất công hỏi một hồi nhằm mục đích thăm dò cô ấy là người thường có mục đích khác hay là người của "bọn chúng" cử đến. Chứ không phải bồ tát sống quan tâm tận tình bà thím kia.

"Đại ca!" Bỗng tên cận vệ nói: "Kia hình như không phải kính của đại bàng sao? Sao cô ta lại có được chứ?" Nghe đến đó Tiêu Yến hắn mắt rét lạnh nói: "Xem ra cô đến cũng là vì thứ đó!".