"Bùm bỗng cánh cửa nhà giam phát nổ, tiếng nổ khiến Tả Thiên chú ý nhìn sang. Ở đó có một người chùm áo choàng màu đen, đầu chụp mũ, mặt che khăn, nhưng điều đó không quan trọng mà là đôi mắt của kẻ này vô cùng lạnh lẽo, trực giác làm thiếu tá nhiều năm mách bảo kẻ đứng trước mặt này vô cùng nguy hiểm.
Trên người hắc y nhân tỏa ra một cỗ khí thế tràn đầy sát phạt, Tả Thiên nhìn bàn tay đang cầm khẩu súng kì lạ kia cảm giác như nhìn thấy cảnh vô số người chết vậy, người bất giác cảm thấy ớn lạnh mặc cho tâm trí của một người lính như hắn dù đã trải qua khó khăn bao phen sinh ra vào tử.
Cố lấy dũng cảm Tả Thiên mở miệng hỏi: "Cậu là ai?".
Hắc y nhân không trả lời mà từ từ đi về phía Tả Thiên, đôi mắt lạnh lẽo, sâu thẳm, áo choàng màu đen cây súng kì quái được thả lỏng trạm mặt đất thỉnh thoảng phát ra tiếng "kít" tất cả kết hợp lại khiến hắn trông giống như một tử thần vậy.
Tả Thiên nhìn thấy hắc y nhân càng ngày càng lại gần, không nói nhiều mà đôi mắt híp lại chăm chú đề phòng hành động của hắc y nhân.
Tả Thiên không giám khinh thường khẩu súng kì dị kia, cánh cửa của nhà giam này chính là minh chứng cho sự lợi hại của khẩu súng này, phải biết cửa nhà giam này được làm từ 30% titan độ cứng khỏi bàn vậy mà với đơn giản một phát súng đã bị oanh không còn nghiêm chỉnh đủ hiểu lực sát thương thế nào. Với đặc tính sát thương lớn như vậy mà bắn vào người thì đảm bảo dù bắn vào đâu cũng không tránh khỏi kết cục lên bàn thờ ăn chuối ngắm gà khỏa thân.
Bỗng "Xoạt...vù" cây súng mà hắc y nhân đang thả lỏng kéo lê trên mặt đất bỗng động một cái đã xuất hiện phía trước đầu súng ngắm ngay chỗ trái tim Tả Thiên, "Đoàng!" Một viên đạn bay ra.
Tả Thiên nhanh trí đang nằm liền vặn người né sang một bên bất quá phần nách vẫn bị viên đạn sượt qua, máu chảy ra lênh láng, mặt Tả Thiên trắng bệch nhưng hắn không quan tâm mà con mắt vẫn căng lên nhìn hành động của hắc y nhân đề phòng hắn bồi thêm "viên kẹo đồng nào".