Edit: nynuvola

Ngoại trừ ba mẹ, cậu chưa từng ỷ lại vào ai, huống hồ nhờ vả bất cứ chuyện gì.

Nhưng mỗi yêu cầu của Đường Nhạc đều khiến cậu không có cách nào từ chối, thậm chí còn chẳng phân biệt được đúng sai, luôn gật đầu đồng ý mọi thứ.

Cảm giác mất kiểm soát này thật sự quá xa lạ, ý nghĩ đầu tiên khi cậu phát hiện ra chính là chạy trốn.

Nhưng sau khi chạy mấy ngày, cậu vẫn không tỉnh táo hay kiên định hơn, mà lại nảy sinh một loại cảm xúc lạ lẫm, mang tên nhớ nhung.

Loại nhớ nhung này giống như cỏ dại mọc trên núi, gặp gió liền phát triển, thoáng chốc tràn lan khắp nơi.

"Giang Vũ, đừng uống nhiều quá." Hàn Bình giơ tay cầm lấy chiếc ly của Giang Vũ.

Loại rượu họ mang lên lần này là rượu cao lương do mấy người nông dân trong thôn tự nấu, nồng độ rất cao, mỗi người dùng ly giấy một lần đổ đến nửa, Giang Vũ vừa nghe kể chuyện vừa tâm sự chớp mắt đã thấy đáy.

"À, cảm ơn đội trưởng."

Tửu lượng của Giang Vũ ở mức trung bình, tuy rằng chưa đến mức say, nhưng quả thật đầu có hơi choáng váng.

"Đi thôi, đi dựng lều nào."

Nhóm của cậu dự định cắm trại tại chỗ này một đêm, ngày mai sẽ khởi hành xuống núi, nhân lúc trời còn sáng, mọi người chủ động dựng lều của mình.

Giang Vũ mới uống rượu, độ linh hoạt trên ngón tay giảm sút, may mắn có Hàn Bình giúp một tay, thuận lợi làm xong.

Ai đó đã đi nhặt nhạnh nhánh cây, ngay bãi đất trống giữa mấy cái lều đốt lửa, nhiệt độ trên núi ban đêm rất thấp, vì vậy cần chuẩn bị thật tốt trước khi màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Còn có mấy người được phân công nấu cơm, dùng nấm và tôm khô ngâm buổi trưa, bỏ thêm chút cải để làm canh, dọn cơm ra, bữa tối rất nhanh đã giải quyết xong.

Ánh trăng bắt đầu leo lên bầu trời đêm trên núi, mọi người vây quanh ca hát, uống rượu nói chuyện phiếm.

Hàn Bình mới vừa bị rủ rê uống thêm vài ly, anh ta chạy đến ngồi cạnh Giang Vũ, nói với người bên cạnh: "Không uống đâu! Ngày mai tôi còn phải dẫn đoàn nữa!"

Giang Vũ thấy cơ hội trước mắt không tồi, cảm thấy đây là thời điểm tốt nhất: "Đội trưởng Hàn, anh cho tôi......"

"Aizz, xem trí nhớ của tôi này, suýt chút nữa là quên! Ban ngày đi đường hẳn là vất vả lắm nhỉ? Chocolate chắc không đủ, cậu cầm thêm cái này đi." Hàn Bình không nhịn được lại nhét vào tay Giang Vũ thêm mấy viên kẹo sữa.

Giang Vũ trở tay đẩy trả về: "Không cần đâu, tôi không ăn mấy thứ này, đội trưởng Hàn, anh coi tôi là động vật mà đút đồ ăn đấy à?"

"Tôi không có ý đó," Hàn Bình gãi tóc, cố gắng giải thích, "Tôi có một người em trai Omega, tôi chăm sóc nó từ nhỏ nên đã quen, cậu đừng để ý, là do tôi lo lắng cậu chưa kịp thích ứng.

Có điều em trai so với cậu yếu ớt hơn nhiều, cậu rất tốt."

Giang Vũ thấy đề tài càng đi càng xa, vội vàng vói tay vào trong túi áo khoác mò bánh và chocolate.

Đúng vào lúc này, di động chợt vang lên, cậu đành phải lấy máy ra trước.

Là cuộc gọi của Đường Nhạc.

【Alo?】

【Tiểu Vũ? Em đang làm gì vậy?】 Đường Nhạc hình như đang đi trên đường, giọng nói có chút mệt mỏi và trầm thấp.

【Em đi du lịch, vừa ăn tối xong, có chuyện gì không anh?】

【Em không đọc tin nhắn tôi gửi sao?】

【Không, lúc nãy em hơi bận nên không xem điện thoại.】

【Vậy em mở ra xem trước đi, tôi giữ máy.】

Giang Vũ thu nhỏ khung trò chuyện, mở WeChat ra, nhìn thấy Đường Nhạc gửi cho cậu một tấm ảnh chụp.

Hóa ra là khung cảnh bồn địa ở Oanh sơn, thoạt nhìn không khác lắm khoảnh khắc khi hoàng hôn buông xuống chân núi, góc độ có vẻ giống với tấm ảnh mà cậu đăng lên Social Talk, chỉ là vị trí thấp hơn một tí.

Giang Vũ lập tức đứng bật dậy.

Đường Nhạc sao lại có tấm ảnh như thế này? Là tự chụp hay là người khác chụp rồi gửi cho anh? Sao anh biết cậu ở chỗ này? Gửi hình qua cho cậu là có ý gì đây?

Tim Giang Vũ đập thình thịch.

"Sao thế Giang Vũ? Cậu không khỏe sao?" Hàn Bình cũng đứng lên theo cậu.

Giang Vũ hoàn toàn không có tâm tư để ý đến anh ta, đưa điện thoại về bên tai.

【Đường Nhạc, anh đang ở đâu? Bức ảnh này từ đâu mà có?】

【Người đang đứng cạnh em là ai?】Đường Nhạc hỏi lại.

【Là dẫn đoàn của em, Đường Nhạc, anh còn chưa trả lời vấn đề của em.】Giang Vũ có chút sốt ruột.

【Nói với em bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chồng.】Giọng nói trong điện thoại bỗng chốc rõ ràng hơn, chân thật đến mức như đang vang vọng bên tai, anh nói:

【Tiểu Vũ, quay đầu lại đi.】

Giang Vũ theo tiếng quay đầu lại, bất ngờ trông thấy Đường Nhạc đang đứng sau lưng mình.

Cậu chớp chớp mắt, nhất thời không phân biệt được đây là thực tại hay ảo giác.

Alpha của cậu mặc một cái áo khoác bông màu đen và quần thể thao, chân mang giày thể thao, nó đã bẩn đến mức không nhìn ra được hình dạng ban đầu, trên tay anh cầm một cành cây chẳng biết bẻ lúc nào để chống tạm thời, còn khoác theo balo dính đất.

Ngoại trừ khuôn mặt, cả người đều lộ ra dáng vẻ chật vật.

Không hề có chút xíu đẹp trai nào cả.

Cũng chẳng có bao nhiêu tiêu sái.

Giáo sư Đường chú ý thể diện mà cậu quen thuộc không biết đã bay đi đâu mất rồi.

Nhưng Giang Vũ lại cảm thấy trái tim phiêu đãng mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống đúng chỗ, cỏ dại sinh trưởng từ từ, thoáng chốc đã thân mật quấn chặt lên người đang đứng trước mặt cậu.

Tuyến thể sau cổ vui vẻ nảy lên, Giang Vũ che miệng nở nụ cười, đôi mắt cũng cong lại thành vầng trăng non.

"Anh......!Sao lại......!Đến chỗ này hả?"

Đường Nhạc ngó cậu đang cười đến mức không dừng được, bất đắc dĩ thở dài, tìm vợ thật không dễ dàng mà, phải download ứng dụng mạng xã hội không dùng đến, rồi tìm người hỏi đường, dẫn đường, còn chuẩn bị hành trang leo núi, lên tới nơi thì đã mệt đứt ruột, kết quả lại trông thấy vợ mình cùng người đàn ông khác hi hi ha ha trò chuyện, hoa hảo nguyệt viên(*).

Anh bước lên trước nhéo gương mặt của Giang Vũ, sau đó ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai: "Vợ tôi thích chơi trốn tìm, vậy thì chồng đây đành phải liều mình bồi quân tử(*) thôi."

- -----------DFY--------------

(*)Hoa hảo nguyệt viên ( 花好月圆): đoàn tụ sum vầy.

Liều mình bồi quân tử (舍命陪君子):đồng hành, theo sát nhau đến cùng bằng mọi giá..