Edit: nynuvola

Nhóm của Giang Vũ cuối cùng cũng chờ được thời tiết tốt, bọn họ tập trung tại đường đèo vào 6 giờ sáng hôm nay.

Hàn Bình yêu cầu mỗi người đều phải kiểm tra trang bị một lượt, ví dụ như áo khoác, túi nhựa chống thấm nước, gậy leo núi, giày leo núi, ô cầm tay che mưa, đèn pin v.v..

Để đảm bảo tất cả sẵn sàng trước khi xuất phát.

Con đường sỏi đá trên vách núi rất hẹp, chỉ rộng hơn vai một chút, mọi người chống gậy xếp hàng mở đường, dọc theo vách đá yên lặng bước đi.

Khoảng 8 giờ, họ đến một sân trời nhỏ giữa hành trình, nơi đó có thể dừng lại nghỉ ngơi nhưng không gian chỉ chứa tối đa ba người nên phải chia thành ba nhóm uống nước và ăn nhẹ.

Không biết là do vô tình hay cố ý, Giang Vũ và Hàn Bình được phân vào nhóm cuối cùng.

Hai người uống nước xong, Hàn Bình nhét chai nước ấm vào túi lưới bên hông balo, thuận miệng hỏi: "Thế nào? Cơ thể chịu được không?"

Trong ấn tượng của anh ta, thể chất Omega thường kém hơn những người khác, anh ta có thói quen chăm sóc họ kĩ hơn.

"Vẫn ổn, tôi có thể theo kịp." Giang Vũ đút tay vào túi áo, định lấy gói bánh đậu ra trả cho anh ta, nhưng Hàn Bình lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhét vào trong túi cậu một thứ khác.

Hàn Bình còn nhỏ giọng bên tai cậu thầm thì: "Xuỵt, đây là bí kíp độc môn của tôi, ăn một miếng, có thể sống dậy tại chỗ~!"

Nói xong anh ta nhanh chân đuổi kịp đoàn, Giang Vũ sững sờ vẫn chưa tìm được cơ hội mở miệng trả bánh, cậu lôi vật mà Hàn Bình vừa nhét thêm vào ra xem, đó là một thỏi chocolate đen hình vuông.

Mặc dù đúng là cậu thích ăn chocolate đen thật, nhưng Hàn Bình là quản lý vườn bánh thú hả? Sao cuồng việc cho người khác ăn thế?

Nhìn đi, giờ đồ cần trả lại càng nhiều hơn.

Giang Vũ nhét thỏi chocolate vào, bất đắc dĩ tiếp tục leo núi.

Hai giờ sau, bọn họ rốt cuộc leo đến đỉnh núi, nơi này có một khoảng đất trống trải, cũng là điểm đến quan trọng nhất của tất cả những phượt thủ thâm niên khi tới Oanh sơn.

Mấy người thích chụp ảnh đã bắt đầu lấy máy ảnh ra tìm góc độ quay chụp, Giang Vũ đối với việc này không mấy hứng thú, liền tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống thưởng thức phong cảnh.

Bức ảnh bồn địa là lúc khởi động máy, cậu thuận tay đăng lên Social Talk.

Vào buổi trưa, mọi người quây quần bên nhau, dựng đơn giản một cái chòi che nắng, trải khăn trải bàn dùng một lần, mỗi người lấy ra lương khô, đồ ăn, thức ăn nhẹ và đồ uống mang theo, tự nhiên mở chuyên mục "Có rượu có chuyện xưa".

Cái vòng này của họ rất thú vị, mỗi người tựa hồ đều có những câu chuyện kể hoài không hết của mình, nhiều ngành nghề khác nhau đương nhiên cũng có lý do khác nhau để hoạt động ngoài trời.

Ví dụ như nhóm tám người bọn họ.

Dân văn phòng suốt ngày ngồi một chỗ, muốn ra bên ngoài nhìn ngắm thế giới.

Người làm công tác truyền thông tự do tài chính thì tìm về tuổi thanh xuân mơ mộng.

Cũng có người vì theo dõi bloger du lịch, mỗi ngày đều bị tẩy não bởi những bức hình trên mạng nên dứt khoát tự mình trải nghiệm loại khám phá này.

Ngoài ra còn có phú nhị đại thật sự đam mê hoạt động ngoài trời, không gặp rắc rối về công việc hay tiền bạc, có thể thoải mái chơi bất kỳ trò nào mà họ muốn.

Tất nhiên, vẫn có người coi việc tham gia hoạt động ngoài trời là công việc, mỗi năm họ sẽ tổ chức các đoàn phượt thủ quy mô cấp cao đồng thời sử dụng kinh nghiệm nhiều năm của mình để hoạch định lộ trình và dẫn dắt các thành viên trong nhóm, tiện đường thu một khoản phí dịch vụ nhất định từ họ.

Đến lượt của Giang Vũ, cậu chỉ đơn giản nói rằng mình đang tham gia vào công việc biên soạn nhạc, may mắn là ở đây không ai nhận ra cậu.

Giang Vũ nhẹ nhàng thở phào, cậu không muốn trở thành tâm điểm bên ngoài sân khấu, nhưng cũng không ngại việc nghe chuyện xưa của người khác.

Ngoài trời là nơi tốt nhất để trốn tránh thực tại.

Đúng vậy, lẩn trốn.

Trước đây bởi vì hàng loạt tin đồn vớ vẩn mà đột nhiên muốn trốn tránh, đi ngắm cảnh núi sông, phong cảnh hữu tình có thể khiến lòng người dịu lại, quên đi hết tất cả, Giang Vũ chính là yêu cảm giác không thể vãn hồi ấy.

Mà lần này là vì......Đường Nhạc.

Mối quan hệ bất chợt trở nên thân mật khiến Giang Vũ không biết làm sao.

Về mặt cảm xúc, cậu giống như người mới bập bẹ học đàn không có chút nền tảng nào, thụ động tiếp nhận mọi sự quan tâm và yêu cầu, kỹ năng lộn xộn, thậm chí chẳng thể chơi ra được một thanh âm hoàn chỉnh.

- -----------DFY--------------.