Nhà riêng của Dịch Thiên Kỳ, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nếu chỉ có một người ở thì đúng hơi phí, cũng sẽ thấy cô đơn lắm.
Cô đi ra vườn hoa xem thử, cứ tưởng là một vườn hoa với trăm hoa đua nở, nào ngờ chỉ là một mảnh đất trống, cái này thì có gì mà chơi đâu chứ.
Từ Đan Đan lại trở vào nhà, thấy thím Chu đang loay hoay trong bếp nấu cơm, thế là cô vào phụ.
Ban đầu thím Chu không cho cô động tay vào, sợ cô có chuyện gì Dịch Thiên Kỳ sẽ trách bà.
Nhưng cô đã đảm bảo sẽ cẩn thận, nếu có gì cũng do bản thân chịu trách nhiệm, tuyệt không để liên lụy đến bà, bà mới đồng ý.
Sau khi làm cơm xong, thím Chu liền đem hộp đựng cơm ra, Từ Đan Đan thắc mắc liền hỏi bà:
"Thím Chu, cái này dùng để làm gì?"
"Là chuẩn bị cơm cho cậu chủ.
Cậu chủ buổi trưa sẽ ở lại công ty ăn cơm, tới giờ sẽ có người đến lấy cơm, cho nên luôn phải chuẩn bị đầy đủ."
"Ra là vậy."
Từ Đan Đan cẩn thận giúp thím Chu đem thức ăn bỏ vào hộp.
Vừa chuẩn bị xong quả nhiên có người đến lấy cơm.
Thím Chu làm xong việc nhà cũng trở về, căn nhà chỉ còn một mình cô.
Từ Đan Đan sau khi ăn xong thì lên phòng đem đồ của mình treo vào tủ, dọn dẹp lại gọn gàng.
Sau đó cô đến thư phòng của Dịch Thiên Kỳ xem có sách gì hay để đọc không.
Nhìn tới nhìn lui, đa phần đều là sách về kinh tế, chỉ có vài quyển về triết lý sống.
Cô lấy đại một quyển, nằm trên chiếc giường nhỏ đọc sách.
Đọc được vài trang liền chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều Dịch Thiên Kỳ về sớm để chuẩn bị buổi tối sang nhà ba mẹ.
Hắn bước vào nhà, thấy căn nhà yên tĩnh lại có chút không vui.
Bước lên lầu, mở cửa phòng xem thử, cũng không thấy người.
Đang lúc hắn chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi thì thấy cửa thư phòng khép hờ.
Hắn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy dáng người nhỏ bé đang nằm trên chiếc giường nhỏ, quyển sách vẫn còn ở trên người cô.
Hắn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô ngồi xuống, vén đi sợi tóc rơi trên trán cô.
Từ Đan Đan ngủ rất sâu, đến tận lúc hắn lấy quyển sách từ trong tay cô ra mới tỉnh giấc.
Hắn đặt quyển sách sang một bên hỏi cô:
"Tôi làm em tỉnh giấc sao?"
Từ Đan Đan lắc đầu, dụi mắt cho tỉnh hẳn rồi mới trả lời "Không có, giờ này cũng nên thức rồi."
Không gian lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Dịch Thiên Kỳ vẫn luôn nhìn cô, còn Từ Đan Đan lại cúi đầu.
Cô nghĩ ngợi một hồi, mới ngẩng đầu nói với hắn:
"Chiếc giường này nhỏ như vậy, anh ngủ sẽ không thoải mái.
Tối nay anh về phòng ngủ đi."
"Em đang lo cho tôi sao?" Biểu cảm trên gương mặt hắn vẫn không có chút thay đổi, thế nhưng trong mắt đã có vài phần ý cười
"Tôi là vợ anh, vốn dĩ nên lo cho anh.
Vả lại, tôi gả cho anh, cũng không thể một mình độc chiếm chiếc giường đó được."
Dịch Thiên Kỳ nghe được lời này liền không nhịn được cười thành tiếng.
Hắn cười rộ lên trông rất đẹp, so với gương mặt lạnh lùng của ngày thường lại pha thêm chút trẻ con.
"Được, tối nay tôi sẽ về phòng."
Hắn đã đồng ý rồi, vậy bây giờ cô cũng nên làm việc mình cần làm.
Từ Đan Đan đứng dậy trở về phòng tắm rửa chuẩn bị cùng hắn về nhà.
Cô lựa rất kỹ mới tìm được một bộ đồ trông có vẻ ổn, có thể gây ấn tượng tốt với nhà chồng.
Dịch Thiên Kỳ nhìn tủ đồ của cô, chỉ có vài bộ, đều đã cũ hết rồi, hắn nhíu mày:
"Đồ của em ít vậy sao?"
"Đúng vậy, chỉ có nhiêu đây thôi."
"Từ Diệu Hàm ăn mặc sang trọng, lại để em mặc như thế này, ba em đúng là một người ba tốt đó." Trong giọng nói đều là mỉa mai và tức giận, không ngờ trên đời còn có người ba như vậy
Từ Đan Đan muốn nói lại thôi, bởi vì lời của hắn rất đúng.
Từ Diệu Hàm là bảo bối của Từ Diệu Khánh và Phương Từ Anh, đương nhiên phải nuông chiều.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng thật sự có lúc cô hận ba mẹ mình, hận bọn họ sinh cô ra nhưng lại không thể cho cô tình yêu thương.
"Bỏ đi, cuối tuần này rảnh tôi đưa em đi trung tâm thương mại mua ít đồ."
Từ Đan Đan lại gật đầu đồng ý với hắn.
Dịch Thiên Kỳ đối xử với cô tốt thật, khiến cô cảm thấy bản thân nên làm gì đó để báo đáp hắn.
Dịch Thiên Kỳ lái xe đến nhà Dịch Thế Khải, bên ngoài đã có người đón.
Hai người bước xuống xe, người đó đã cúi đầu chào:
"Cậu chủ, ông chủ đang đợi cậu bên trong."
Hắn vòng tay sang ôm eo cô kéo về phía mình.
Mọi hành động thân mật đều bất ngờ khiến cô không biết nên làm thế nào, mỗi lần đều chỉ có thể đứng bất động.
Hắn ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
"Phối hợp với tôi cho tốt."
Hai người bước vào nhà, nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế, tay cầm tách trà.
Khi ông liếc sang, cô liền cảm nhận một luồng khí lạnh đang chạy dọc sống lưng.
Ánh mắt người này, so với ánh mắt của Dịch Thiên Kỳ lần đầu gặp, càng lạnh lùng hơn.
Từ Đan Đan cúi đầu không dám nhìn thẳng, cơ thể cũng cứng đờ, chỉ có thể nương vào cơ thể của hắn mà di chuyển.
Dịch Thiên Kỳ chào một tiếng "Ba" rồi ra hiệu cho cô, cô liền cúi đầu chào:
"Ba."
"Đừng gọi tôi là ba, tôi vẫn chưa chấp nhận cô là con dâu của Dịch gia đâu.".