Từ Đan Đan tỉnh giấc từ giấc mộng, nhìn xung quanh thật xa lạ.

Đúng rồi, cô đã được gả đi rồi, đây là nhà riêng của Dịch Thiên Kỳ.

Đợi khi bản thân đã bình tĩnh, cô mới phát hiện ra, cả căn phòng rộng lớn chỉ có mình cô.

Chẳng lẽ cả đêm qua Dịch Thiên Kỳ không về phòng? Từ Đan Đan rời giường đi vào nhà vệ sinh, lát sau bước ra, định bụng xuống bếp làm chút gì đó ăn.

Nào ngờ chỉ vừa đặt chân xuống cô đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Cô tò mò đi vào trong xem thì thấy một người phụ nữ đang dọn đồ ăn ra.

Người phụ nữ đó thấy cô liền niềm nở hỏi:

"Cô là vợ mới cưới của cậu chủ đúng không?"

"Vâng ạ.

Dì là...?"

"Tôi là người giúp việc, gọi tôi là thím Chu được rồi.

Tôi chủ yếu chỉ đến nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa thôi."

"Thím Chu."

Từ Đan Đan gật đầu chào bà, rồi nhìn xuống bàn.

Chỉ có vài món đơn giản như bánh mì, trứng rán và sữa đậu nành, nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm giác được không khí gia đình.

Trước đây khi còn ở nhà cô chưa bao giờ được ngồi cùng bàn ăn cơm với mọi người, phải đợi họ ăn xong mới được ăn, chẳng khác nào người ở.

Thím Chu từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát cô, không nhịn được liền nói:

"Trông rất xinh đẹp, nhưng lại gầy quá.

Sau này tôi nhất định phải chăm sóc cô thật tốt."

"Cảm ơn thím Chu!"

"Tôi dọn xong rồi, cô lên gọi cậu chủ cùng ăn sáng đi."

"Cái này..."

Từ Đan Đan ngập ngừng, không biết nên nói thế nào.

Cả đêm Dịch Thiên Kỳ không về phòng, cô không biết hắn ở đâu, làm sao mà gọi.

Thím Chu như nhìn thấu được cô, thở dài nói:

"Đêm qua không ở cùng phòng đúng không? Không sao, còn trẻ mà, tình cảm có thể từ từ bù đắp.

Cậu chủ chắc là ngủ ở thư phòng rồi, chính là căn phòng bên trái phòng ngủ."

Từ Đan Đan gật đầu tỏ ý đã hiểu, bước chân lên cầu thang đi đến thư phòng.

Đứng trước cửa thư phòng, cô hít một hơi sâu rồi mới gõ cửa.

Đêm qua xảy ra chuyện như vậy, hiện tại cô có chút căng thẳng, sợ phải đối mặt với Dịch Thiên Kỳ.

Cô đâu biết hắn lại ở thư phòng cả đêm không về.

Tiếng lạch cạch vang lên, cánh cửa từ từ mở ra.

Gương mặt chưa tỉnh ngủ của Dịch Thiên Kỳ xuất hiện sau cánh cửa.

Hắn nhướng mắt nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt tựa người vào cửa, giọng nhừa nhựa lười biếng hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Thím Chu bảo tôi, lên gọi anh cùng ăn sáng."

"Tôi biết rồi."

Từ Đan Đan lại gật đầu, trước khi rời đi còn để ý đến bên trong thư phòng.

Bên trong rất gọn gàng, có một tủ sách lớn, một bàn làm việc, trong góc còn kê một cái giường nhỏ.

Dịch Thiên Kỳ tối qua ngủ trên chiếc giường đó sao? Chiếc giường đó rất nhỏ, với thân hình của hắn nằm lên đó không thể nhúc nhích, có lẽ sẽ không được thoải mái.

Tối nay không thể để hắn lại ngủ ở đây nữa.

Thím Chu đã đi chợ rồi, trong bếp chỉ có một mình cô.

Từ Đan Đan không động vào đồ ăn, chỉ ngồi nhìn.

Cô không dám ăn trước, chỉ có thể đợi Dịch Thiên Kỳ xuống ăn cùng.

Hắn một thân tây trang bước xuống, ngồi vào ghế cầm lấy miếng bánh mì đưa cho cô.

Cô nhận lấy bánh mì từ hắn, bắt đầu ăn.

Dịch Thiên Kỳ nhìn cô, đột nhiên lại cười, rồi nói:

"Sau này có đói thì cứ ăn trước, không cần đợi tôi."

"Ừm." Cô ừm một tiếng kèm theo một cái gật đầu, đây giống như thói quen của cô, gật đầu đồng nghĩa với đáp ứng yêu cầu của người khác

"Tôi biết em trước đây ở Từ gia sống không tốt.

Kể từ bây giờ, đây chính là nhà của em, em không cần phải nhìn sắc mặt người khác để sống.

Tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời tôi, em thích cái gì, muốn cái gì, tôi đều có thể cho em."

Từ Đan Đan ngẩng đầu nhìn hắn.

Cô không biết quá nhiều tin tức, nhưng cũng có nghe qua danh tiếng của Dịch gia.

Với gia thế của nhà họ, muốn cái gì mà không có đâu chứ.

Cô gả vào đây, xem như là đã trèo cao rồi.

Cô có việc muốn xin hắn, nhưng nghĩ lại bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp, đành gác lại chuyện này để sau rồi nói.

Dịch Thiên Kỳ ăn xong bữa sáng của mình, cầm ly sữa một hơi uống hết.

Từ Đan Đan đem bát dĩa dơ bỏ vào bồn, xả nước rửa sạch.

Hắn đi đến bên cạnh, ôm lấy eo cô.

Bị ôm bất ngờ cơ thể cô liền cứng đờ, hành động của cô cũng dừng lại.

Hắn lại không có ý định buông ra, ở bên tai cô nói nhỏ:

"Chuyện này cứ để thím Chu làm, sau này em không cần phải động tay nữa."

"Dù sao tôi cũng rảnh, giúp được gì thì giúp."

"Ừ.

Tôi phải đi làm, nếu em ở nhà chán quá có thể đi dạo vườn hoa, thư phòng có nhiều sách, có thể lấy đọc.

Muốn ra ngoài thì phải báo cho tôi biết một tiếng.

Đã rõ chưa?"

"Tôi biết rồi."

Dịch Thiên Kỳ hôn vào má cô rồi rời đi.

Hành động của hắn khiến cô có chút mông lung.

Hắn làm vậy là có ý gì? Là sự thân mật mà vợ chồng nên có, hay là sự chiếm hữu của người đàn ông? Dù là cái nào, cũng không có tình yêu trong đó, đều là bản năng cả thôi.

Dịch Thiên Kỳ đi được vài bước thì quay đầu nói với cô "Suýt nữa quên mất.

Ba tôi muốn tối nay chúng ta về nhà ăn cơm cùng ông ấy.

Tối nay em chuẩn bị đi, tôi sẽ về đón em."

"Được.".