Thời tiết rất tốt, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, còn cả đám mây giống như kẹo bông kia. Ánh mặt trời chiếu qua tầng mây xuống bụi cây thấp ven đường,  xuyên qua tơ nhện quấn quanh khóm lá xanh.

Chúc Gia Dịch nhìn bánh khúc cây và bánh su kem trong tủ kính đến mất hồn, một lát sau đã không thấy bóng dáng. Tưởng Dao không có hứng thú với đồ ngọt, cô nhìn bưu điện ở góc đường xa lạ, chỉ mất hai thay vì ba bước băng qua đường, đi vào bưu điện nhỏ kia.

Nó thật sự rất nhỏ, cửa hàng ở Nhật Bản cũng không lớn, đi vào đều cần phải cẩn thận. Trong bưu điện không có một bóng người, chính giữa căn phòng nhỏ hẹp có một đầu bàn hé ra ngoài, còn có một tiêu bản con gấu, một con gấu ngựa Hokkaido cưỡi xe đạp.

Cô nghĩ tới cảnh tượng trong “Thư tình”, nếu mở cửa ra, phát hiện người đưa thư chính là một con gấu ngựa, câu chuyện này chỉ sợ phải đổi thành chuyện huyền huyễn “Alice lạc vào xứ sở thần tiên”.

Ngay khi cô còn đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nam thân thiết nói tiếng Nhật câu “Xin chào”, cô nhìn lại, phát hiện có một nhân viên công tác đeo kính ngồi sau quầy, gật đầu với cô. Cô cũng vội vàng gật đầu, sau đó dùng tiếng Anh hỏi anh ta có bán bưu thiếp không. Đối phương nghe hiểu ý của cô, lại dùng tiếng Nhật xin cô chờ một chút, sau đó lấy ra một cuốn giống như vở ghi đặt lên bàn làm việc, bên trong là các mẫu bưu thiếp.

Cô cúi đầu lật xem một lát, chỉ vào bưu thiếp hình phong thư, nhân viên công tác lập tức lấy cho cô. Sau khi thanh toán tiền, cô nhìn sang con đường đối diện qua cửa kính, Chúc Gia Dịch có lẽ vẫn chưa đi ra, vì thế cô ngồi xuống bàn, trên bàn có bút, băng dính và kéo được xếp gọn gàng.

Cô cầm bút, đầu tiên viết địa chỉ nhà Chúc Gia Dịch, dán tem, sau đó bắt đầu viết, khi ngòi bút chạm vào giấy, chữ nghĩa cứ thế tuôn trào ra từ trong lòng cô.

Tôi vẫn muốn nói cám ơn cậu, nhưng lại sợ mất mặt.

Tôi vẫn luôn muốn nói xin xin lỗi cậu, nhưng lại không thể lấy được dũng khí.

Gia Dịch thân yêu, cám ơn cậu đã luôn trả giá cho dù không được báo đáp. Xin lỗi vì trước đó tôi thường xuyên làm tổn thương cậu, ngang ngạnh không chịu giải thích với cậu.

Cuối cùng nếu tôi có thể lấy được dũng khí nói với cậu những lời này thì tôi muốn nhân tiện nói luôn với cậu, I love you.

Đây là một bức thư không đầu không đuôi, nhưng Tưởng Dao nhìn mấy dòng ngắn ngủi này, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, giống như Otaru được ánh mặt trời bao phủ.

Cô để bưu thiếp vào trong phong bì, khua chân múa tay một lúc với nhân viên công tác, mới truyền đạt được phong thư này gửi ra nước ngoài. Thùng thư màu đỏ  đứng lặng bên cánh cửa bưu điện màu trắng, bên đó có hai cửa, cô bỏ phòng thư vào bên có chữ “iional”, làm xong tất cả chuyện này, từ xa đã thấy Chúc Gia Dịch cầm hộp giấy băng qua đường.

Chúc Gia Dịch để bức thư màu trắng trước mặt Tưởng Giao, cô cụp mắt, nhìn chằm chằm phong thư, trong khoảng thời gian ngắn, suy nghĩ hỗn loạn.

Trong căn hộ này của cậu cũng không có nhiều đồ đạc, hơn nữa nó đều là kiểu dáng rất đơn giản, nhưng khi đặt cùng nhau lại mang đến cảm giác ấm áp, có lẽ chuyện này liên quan đến việc Chúc Gia Dịch học thiết kế kiến trúc. Cậu không cần phải là một nam sinh thích ru rú ở nhà, nhưng khi bọn họ ở bên nhau, phần lớn thời gian đều trải qua ở nơi này, cậu luôn tỏ vẻ không hề chán nản. Nghĩ vậy, Tưởng Dao không khỏi cảm thấy hơi nhức đầu.

“Đây là bức thư tôi nhận được trước khi chúng ta đi Nhật.” Dưới chiếc bàn là lớp thảm lông cừu dày, mềm mại lại ấm áp, có lẽ đây là thứ đồ giá trị nhất trong nhà cậu, “Nhưng tôi không nói với em.”

Tưởng Dao không nói được rốt cuộc là mình có cảm giác gì, cả ngày nay cô cảm thấy mình sắp trở nên chết lặng, nhưng cô vẫn cầm lấy bức thư kia, trong chớp mắt trong lòng cô lại cảm thấy may mà không phải bức thư do cô gửi đến.

Trong phong thư là tiếng Anh, cô nhìn lướt qua, thực ra cũng không có nhiều nội dung cho lắm, nhưng cô đã hiểu được chuyện gì xảy ra: “Cậu… xin khi nào thế?”

“Năm ngoái.” Cậu nói, “Thực ra không phải tôi xin mà chủ nhiệm xin cho tôi, con của ông đang dạy tại tường này.”

“À.” Tưởng Dao vẫn cụp mắt, không dám nhìn cậu.

Đây là bức thư phê chuẩn đơn xin nhập học, trường học ở bên kia bờ đại dương, nhưng điều khiến cô khó hiểu là tại sao cậu lại cho cô xem nó.

“Tôi, tôi muốn hỏi ý kiến của em.” Khi nói lời này, con người luôn không biết kiêng dè gì như cậu lại có dáng vẻ thấp tha thấp thỏm, “Nếu em vẫn muốn ở lại đây thì bức thư này không có ý nghĩa gì với tôi; nhưng nếu em muốn thay đổi hoàn cảnh mới, tôi chỉ nói là nếu… chúng ta có thể đến một nơi không quen biết ai, sau đó làm lại từ đầu.”

Nghe xong, cuối cùng cô cũng ngẩng đầu nhìn cậu, phát hiện trong ánh mắt cậu có sự cố chấp hiếm thấy.

“Cậu…” Trong lòng cô đột nhiên rất khó chịu, nhưng trên mặt lại là nụ cười gượng gạo, “Cậu dựa vào gì mà cảm thấy tôi sẽ đi cùng với cậu?”

Đầu tiên Chúc Gia Dịch hơi sửng sốt, sau đó lại nhếch môi mỉm cười. Trên trần phòng khách là đèn chùm tạo thành từ 30 bóng đèn nhỏ, cho nên cũng không quá sáng, nhưng dưới ánh sáng mờ nhạt này, nụ cười của cậu vừa ấm áp vừa nóng bỏng.

“Em lại muốn trêu tôi đúng không?” Nụ cười của cậu ngây thơ như một đứa trẻ, “Em nghĩ rằng cả tôi và em không hiểu gì sao?”

Cậu ta hiểu gì chứ?

“Chắc chắn là tin tức tốt.” Cậu nói, “Nếu không ở trong điện thoại tôi tra hỏi như vậy, thì em đã sớm cúp máy rồi.”

Cô… xấu xa như vậy sao?

“Em luôn như vậy.” Cậu hưng phấn, không ngừng nói, ngay cả cơ hội để người khác chen vào cũng không có, “Một khi nắm chắc thắng lợi, không hề vội vã thể hiện, phải chờ tới thời khắc cuối cùng mới nói ra.”

“…”

“Em thấy tôi nói đúng không?” Cậu nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt vui mừng.

Tưởng Dao nhìn khuôn mặt trẻ trung anh tuấn của Chúc Gia Dịch, nhìn thấy lúm đồng tiền mờ mờ trên má cậu, nhìn nốt ruồi trên khóe mắt cậu, hít sâu một hơi, cuối cùng đã hạ quyết tâm, trong đầu cô đã suy nghĩ vô số lần, từ chối nói ra những lời thật lòng:

“Trường học cậu xin… có học bổng không?”

“Có chứ.” Dưới ngọn đèn mờ nhạt, cả khuôn mặt cậu bừng sáng, “Tuy không phải toàn bộ, nhưng được 80% là cũng đủ rồi, số tiền học và sinh hoạt phí còn lại tôi sẽ nghĩ cách.”

Tưởng Dao khẽ gật đầu, dù trên thực tế cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy.

“Vậy cậu đi đi.”

Đầu tiên là Chúc Gia Dịch vui mừng nhích người muốn hôn cô, sau khi cô né tránh, cậu mới ngừng cười, nghi hoặc nhìn cô:

“Tôi đi… Vậy còn em thì sao? Em không đi cùng tôi à?”

Tưởng Dao không dám nhìn vào mắt cậu, đây là lần đầu tiên kể từ khi quen cậu đến nay cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Sau đó cô nghe thấy mình lên tiếng:

“Chúc Gia Dịch, cậu đi đi… Như vậy đối với cả hai chúng ta đều tốt.”

“…” Cậu trợn trừng mắt, nín thở, nhìn chằm chằm cô, như là không nghe hiểu cô nói gì.

“Chúng ta…” Cô ngập ngừng, nhưng chỉ một chút thôi, “Chúng ta chia tay đi.”

Ngọn đèn vẫn mơ màng, ấm áp như vậy, nhưng ánh sáng trên mặt Chúc Gia Dịch dần ảm đạm… cho đến khi biến mất hoàn toàn.

“… Tại sao?” Không biết qua bao lâu cậu mới mở miệng.

Phản ứng của cậu khiến cô không đoán trước được, bả vai cậu không ngừng run rẩy.

“… Ngay từ đầu chúng ta đã không nên ở bên nhau.”

Vẻ mặt cậu bình tĩnh như thể bọn họ đang thảo luận tối mai có ăn cơm với nhau không.

Tấm thảm lông cừu Nga dưới chân ấm áp mềm mại, nhưng lúc này Tưởng Dao cảm thấy cả người mình rét lạnh. Cô rất muốn tông cửa bỏ chạy, nhưng không có chút sức lực nào.

Trong khi cô vẫn còn đang rối rắm, Chúc Gia Dịch đột nhiên quăng hết mọi thứ trên bàn đi. Cậu đứng lên, vẻ mặt giận dữ nhìn cô, cô ngẩng đầu, phát hiện chiếc đèn chùm trên đầu cậu không ngừng lắc lư, còn vẻ mặt cậu… dường như khiến cô bật khóc.

“Tại sao?” Cậu hét lên, cậu nhóc từ trước tới nay chỉ biết làm nũng trước mặt cô như thể trong nháy mắt biến thành một người đàn ông cáu giận, “Rõ ràng em đã nói sẽ ly hôn…”

Cô dùng sức chớp mắt, để cho bản thân đừng rơi nước mắt, chiêu này thực sự không dùng được, đầu cô không thể trở nên tỉnh táo hơn. Cô miễn cưỡng đứng lên, cảm thấy chân tay mình lạnh như băng.

“Hai ngày nay tôi… đã suy nghĩ rất nhiều.” Cô khẽ nói,”Tôi phát hiện mình vẫn muốn ở bên anh ấy…”

Sau đó giọng cô nhỏ đến mức ngay cả bản thân cũng không nghe thấy.

Cậu giận dữ nhìn cô, lỗ mũi hếch lên, đây là lần đầu tiên Tưởng Dao nhìn thấy Chúc Gia Dịch như vậy, trong trí nhớ của cô, dù cậu tức giận cũng giống như đang cầu xin cô. Đối với cô mà nói, cậu trẻ trung, tốt đẹp như vậy… dù trong mối quan hệ này cô luôn là người muốn làm gì thì làm, nhưng thực ra cô không nỡ làm tổn thương cậu.

“Tôi hỏi lại em lần nữa.” Cậu nhìn cô, trong nháy mắt giọng nói trở nên dịu dàng hơn, “Em nói thật sao? Đừng đùa với tôi, tôi không chơi nổi trò này đâu, tôi thật sự tức giận.”

Cô há hốc miệng, rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô ép mình tỉnh táo lại, “Không phải tôi đang nói đùa, chúng ta chia tay đi. Ra nước ngoài học tập rất tốt, về sau sẽ có ích cho cậu, tôi cảm thấy cậu nên đi.”

Cậu nhìn cô, như thể hoàn toan không nhận ra cô.

“Tôi xin lỗi, trước đó chưa suy nghĩ kĩ càng đã nói những lời đó với cậu. Tôi…” Cô mấp máy môi, qua một lúc, mới khống chế được tâm trạng, “Nhưng tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta vẫn nên dừng lại tại đây, còn tiếp tục thì dù là tôi hay cậu đều càng tồi tệ hơn.”

“…”

Tưởng Dao hít sâu một hơi, đã lấy được tất cả dũng khí, bỏ lại câu cuối cùng:

“Nếu cậu… có khó khăn về học phí, tôi có thể cho cậu, coi như là chúng ta…”

“… Cút!” Đây là lần đầu tiên cậu nói từ này với cô, nhưng cậu vô cùng bình tĩnh, “Đừng nói nữa, em đi đi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy em.”

Những lời này chính là tuyên án đối với Tưởng Dao. Cô không nhìn cậu, cô sợ rằng nhìn thấy dáng vẻ tổn thương của cậu sẽ không nhịn được ôm lấy cậu. Cô xoay người, cả người chết lặng, run rẩy, cô không biết mình rời đi như thế nào, nhưng chờ lúc cô bị gió lạnh thổi tỉnh táo, thì cô đã đứng ở bên cạnh xe.

Tưởng Dao ngẩng đầu nhìn căn hộ của Chúc Gia Dịch, trong cửa sổ có ánh đèn nho nhỏ, như thể tất cả vẫn còn nguyên vẹn.

Cô thật sự không chịu nổi bị gió thổi nữa, vì thế mở cửa xe ngồi vào. Cô khởi động xe, lại phát hiện cả người cứng ngắc, không nhúc nhích được, vì thế cô bật điều hòa, nhưng trong khoảng thời gian ngăn hơi ấm vẫn chưa lan tỏa hết. Cô cảm nhận được cả người cứng đờ đến mức các đốt ngón tay cũng phát đau, hàm răng run cầm cập, không tách ra được.

Gió rất lớn, tiếng gió ù ù vang lên, bên trong xe im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ và động cơ xe, nhưng thực ra Tưởng Dao lại không nghe thấy gì.

Rất nhiều năm sau khi cô nhớ lại buổi tối này vẫn có cảm giác toàn thân rét lạnh. Trước đó cô chưa từng nghĩ mình sẽ có tình cảm sâu đậm với một người đàn ông nhỏ hơn mình năm tuổi. Hành trình ở Hokkaido ngắn ngủi khiến cô gặp được thế giới kia, trong thế giới đó bọn họ không cần phải quan tâm đến ánh mắt của người khác, không cần đối phó với mối quan hệ phức tạp, không cần băn khoăn, không cần giải thích. Cuối cùng cô đã phải thừa nhận với bản thân, thực ra trước đó trong lòng cô dần dần đã in hình bóng cậu.

Cho nên cô quyết định thay đổi.

Có lẽ lượng tích lũy đến một thời điểm nhất định sẽ biến thành chất. Cô cảm nhận được, cho nên vào lúc ấy cô đã dồn toàn bộ dũng khí, đó cũng là lần duy nhất linh hồn cô sa đọa, dũng cảm, kiên định nhất.

Cô cũng nhận ra mình thương cậu, là tình yêu của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông, nhưng cũng chỉ là thương mà thôi. Cho đến lúc này cả người cô cứng đờ ngồi trong xe, cô mới biết được hóa ra tình yêu này còn sâu đậm hơn so với cô nghĩ. Cô nhớ lại ánh mắt cậu vừa nhìn cô, cảm thấy trái tim mình cũng trở nên trống rỗng.

Đã lâu cô không có cảm giác này rồi, lâu đến mức cô đã quên nó có mùi vị như thế nào.

Từ lúc cô nói xong câu cuối cùng kia cho đến hiện tại, vẻ mặt cô đờ đẫn, hoàn toàn không có cảm xúc gì, cũng không phát ra được tí âm thanh nào. Cô ngồi trong xe, nghe tiếng gió và động cơ, cứ ngồi như vậy cho đến khi tầm mắt trở nên mơ hồ.

Cô dùng hết tất cả sức lực mới phát ra tiếng. Tiếng hét kia thật mỏng manh đến mức cô không nghe thấy.

Nước mắt từ hai má rơi xuống, không biết qua bao lâu, cô há miệng, cuối cùng tiếng khóc đã bật ra. Cuối cùng cô đã tìm lại được âm thanh của mình, tìm về linh hồn mang tên “Tưởng Dao” ở sâu trong nội tâm kia.

Đã lâu cô không khóc như vậy, đã lâu cô không phát bệnh như thế, và cũng đã lâu cô không còn tuyệt vọng đến vậy.