*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chị Tưởng? Chị Tưởng?”

Tưởng Dao bỗng chốc lấy lại tinh thần, phát hiện một khuôn mặt tròn đeo kính đen xuất hiện trước mặt, cô không khỏi hoảng sợ. Cho đến tận khi lưng cô đụng vào chiếc ghế gỗ cứng phía sau, cô mới có phản ứng, lúc này mình đang ở bên ngoài hành lang tòa án.

“Chị Tưởng.” Thư kí là một cô gái mới ngoài hai mươi, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, “Xin lỗi, buổi trưa thẩm phán Trịnh ăn xong cơm thì bị ngộ độc thức ăn, được đưa vào bệnh viện, cho nên hôm nay phiên tòa tạm ngừng.”

Tưởng Dao kinh ngạc há hốc miệng, cô đã làm công việc này mười năm, lần đầu tiền gặp phải chuyện như vậy: “Ông… ông ấy không sao chứ?”

Bởi vì quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy vị thẩm phán này, cho nên tất cả mọi người đều biết lẫn nhau.

Mặt thư kí vẫn không thay đổi gật đầu: “Không sao, may chỉ là bị tiêu chảy thôi.”

“…’chỉ là’?” Được rồi, cô sờ mũi, xem ra hôm nay đành phải quay về rồi.

Từ tòa án đi ra, Tưởng Dao nhận được điện thoại của thư kí, vụ án sẽ chuyển sang sáng mai, đổi thành chánh án. Cô cúp máy, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đột nhiên không muốn quay về công ty.

Trên đường về nhà, trong radio lại phát ca khúc của Joss Stone, giọng hát trầm này thích hợp nghe trong buổi tối đèn đóm rực rỡ hơn. Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn về nhà, có lẽ chỉ là… cô lại bắt đầu nhớ nhung bồn tắm đầy nước ấm kia.

Về đến nhà, điều khiến Tưởng Dao kinh ngạc là Vương Trí Vĩ cũng ở nhà.

Ngày hôm nay phải xuất hiện bao nhiêu điều “ngạc nhiên” nữa đây?

“Sao em lại về thế?” Vương Trí Vĩ nhìn cô, cũng hơi kinh ngạc.

“À…” Cô hàm hồ đáp, “Muốn về sớm tắm rửa nghỉ ngơi.”

Vương Trí Vĩ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới ba rưỡi: “… Bây giờ sao?”

Cô thở dài, ngoài cười gượng ra thì không nghĩ được đáp án nào khác.

Tuy nhiên may mà Vương Trí Vĩ chưa bao giờ là một người theo đuổi đáp án đến cùng, hơn nữa hiện tại quan hệ của bọn họ… vô cùng tế nhị. Hai người sắp chia tay vẫn còn ở chung một chỗ, hơn nữa giống như buổi sáng cô nói với Tần Duệ, giữa bọn họ từng có tổn thương và oán hận, nhưng hiện tại tất cả đã tan thành mây khói, đối với cô và người đàn ông trước mắt này, tiếp theo sống như thế nào mới là quan trọng nhất.

“Anh không đi làm à?” Cô khéo léo chuyển mũi nhọn về phía đối phương.

“Ừ, buổi sáng anh đến công ty xử lý nốt chuyện là về thôi, dù sao đáng lẽ là hôm nay anh mới đi công tác về.” Anh ta nói, “Hơn nữa… anh cũng muốn tranh thủ cuối tuần sắp xếp đồ đạc sớm một chút.”

Cô lắp bắp kinh hãi, sắp xếp đồ đạc?

Song cô nhanh chóng hiểu ra anh ta đang nói gì.

Vương Trí Vĩ mỉm cười thản nhiên, nụ cười này cũng chả có ý nghĩa gì: “Nếu đã quyết định thì phải bắt tay vào làm rất nhiều việc.”

Cô nhìn anh ra, nhìn đôi tay gầy yếu, không khỏi suy nghĩ: Đúng vậy, anh ta chính là người thuộc trường phái hành động.

Nghĩ vậy, cô không khỏi suy nghĩ thực ra giữa hai người họ chỉ là đạt được một nhận thức chung mà thôi, thực ra có rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, như là phân chia tài sản thế nào, phải thông báo với cha mẹ hai bên ra sao… nghĩ đến đó cô lại bắt đầu đau đầu. Giống như anh ta đã nói nếu đã quyết định thì phải bắt tay vào làm.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, mở miệng: “Căn hộ…”

“Căn hộ để lại cho em.” Anh ta đã sớm nghĩ kĩ, “Anh sẽ chuyển ra ngoài. Chờ xong xuôi thủ tục, chúng ta sẽ đến trung tâm giao dịch xóa tên anh đi.”

“…” Cô kinh ngạc nhìn anh ta, qua một lúc mới lấy lại tinh thần, “Không cần, tôi cảm thấy mỗi người một nửa sẽ công bằng hơn.”

“Không.” Anh ta dường như rất kiên trì, “Anh muốn để lại cho em.”

Cô nhìn anh ta, phát hiện gần đây hình như anh ta hơi gầy đi, có lẽ là sự thay đổi này đã ảnh hưởng đến anh ta, nhưng nhìn vào mắt cô lại cảm thấy anh ta vẫn là Vương Trí Vĩ kia.

“Về vấn đề tài chính, chúng ta sẽ chia ra.” Anh ta nói tiếp, “Một phần…”

“… Để nguyên đi.” Cô nói.

Chuyện này cô cũng đã sớm nghĩ xong rồi. Cô không muốn một phần tiền nào của anh ta, từ trước đến nay bọn họ đều tự nuôi sống được bản thân mình.

“Vậy…” Anh ta đút tay vào túi, cụp mắt, đứng yên đó, “Vấn đề giữa hai chúng ta hình như dã giải quyết xong.”

Cô ngầm thừa nhận.

“Tiếp theo là bên cha mẹ…” Anh ta hơi khó chịu, như là nói cho cô cũng là nói cho chính anh ta nghe.

Tưởng Dao thở dài, cảm thấy đột nhiên mình bị bầu không khí bi thương vây quanh.

“Cần anh đi cùng em không?” Vương Trí Vĩ hỏi.

Cô hơi sửng sốt mới hiểu được anh ta đang nói gì: “Không cần… Tôi sẽ tự mình ứng phó. Nhưng nếu bọn họ không chấp nhận được, sẽ đi tìm anh đấy.”

“Chuyện này… Em không cần lo.” Anh ta để tay lên miệng khẽ ho.

“?”

“Gần đây đúng lúc trong công ty có một vị trí được phái ra nước ngoài làm việc, sếp tổng đã hỏi anh có đồng ý đi không, sáng nay anh đã đồng ý rồi.”

“Hả…” Cô kinh ngạc nhìn anh ta, không biết nên nói gì.

“Anh cảm thấy chờ chúng ta xong xuôi thủ tục là anh có thể đi được rồi.”

Trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra, chúng ta thật sự đều cần thời gian thay đổi rồi.”

Vương Trí Vĩ gật đầu, sau đó nhìn cô: “Vậy còn em, có tính toán gì không?”

Cô bị anh ta hỏi á khẩu không trả lời được. Trong nháy mắt cô không nói nên lời.

Vương Trí Vĩ như nhận ra gì đó, đột nhiên tự giễu mỉm cười: “Sorry, anh không phải… có ý tìm hiểu.”

Tưởng Dao gật đầu, cũng cười: “Tôi biết.”

“…” Dường như anh ta rất xấu hổ, bỏ hai tay từ trong túi ra, xoa vào nhau, sau đó thể hiện dáng vẻ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.

“Tôi sẽ… dũng cảm hơn.” Cô lấy hết dũng khí nói, “Dường như tôi đã lừa gạt bản thân quá lâu rồi.”

Vương Trí Vĩ nhìn cô, mấp máy môi: “Có lẽ không chỉ có em mà cả anh cũng vậy.”

“Anh không biết sao?” Cô đột nhiên rất muốn nói thật hết ra, “Hai ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ lại càng sợ hãi sự thay đổi, nhưng nhìn lại mới phát hiện đã sớm thay đổi rồi.”

Anh ta im lặng, thở dài, cuối cùng nói:

“Dù thế nào thì… anh cũng phải nói lời xin lỗi với em.”

“…”

“Là anh đã hủy hoại…” Anh ta dừng lại, như đang tìm từ thích hợp, “Tất cả mọi thứ.”

“…” Cô nhìn anh ta, không nói ra lời.

“Nếu lúc ấy anh không… Nếu anh biết ăn năn, có lẽ hiện tại chúng ta sẽ không như vậy.”

Tưởng Dao đứng im, cảm thấy tay chân lạnh ngắt. Thực tế điều hòa trong phòng khách đã sớm bật, màn hình trên tường hiển thị nhiệt độ hiện tại là 23 độ.

“Nếu là vào hai, ba năm trước đây…” Cô nói, “Tôi nghe thấy anh nói lời này sẽ cảm thấy rất vui… chỉ là hiện tại đã không còn cảm giác gì.”

“…” Vương Trí Vĩ nhíu mày, vẻ mặt ảm đạm.

“Đúng vậy, ban đầu là anh.” Cô nhìn anh ta, như đang trần thuật trên tòa, “Nhưng sau đó lại là tôi…”

“…” Anh ta thở dài, dời tầm mắt đi, hai mắt không có tiêu cự.

“Nếu anh ăn năn hối cải, có lẽ hiện tại chúng ta cũng sẽ không như thế này.” Cô dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta, “Nhưng nếu sau đó tôi không từ bỏ, không lừa mình dối người, hiện giờ có lẽ chúng ta cũng sẽ không như thế này.”

“…”

“Tôi nói như vậy không phải để an ủi anh đâu, cũng không phải nói anh không nên tự trách mình.” Cô nhìn đường cong trên cằm anh ta, đột nhiên cảm thấy mình đã không còn nhớ nổi dáng vẻ của anh ta nữa, “Tôi chỉ là muốn nói… Thực sự anh đã phá hủy tất cả, đời này tôi không có cách nào tha thứ cho anh.”

Ngón tay anh ta hơi giật giật, tái nhợt.

“Nhưng nếu chuyện đã xảy ra rồi… Tôi nghĩ, tôi, chúng ta thực ra có thể lựa chọn con đường khác, tôi nên dũng cảm hơn…” Nói tới đây, trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười của Chúc Gia Dịch, không khỏi hơi nghẹn ngào, “Nếu tôi có thể…”

Cô mấp máy môi, hít thở sâu một hơi, nói nốt: “Có thể ít nhất giữa hai chúng ta cũng sẽ bớt đau khổ, tổn thương hơn… Có thể tất cả sẽ không giống như hiện giờ.”

“…”

Sau khi cô nói xong, trong một thời gian dài căn phòng trở nên lặng ngắt như tờ, như thể không có ai ở đây. Tuy nhiên cẩn thận nghĩ lại, trong hai ba năm nay, cho dù bọn họ cùng sống trong căn nhà này nhưng nó không hề có chút sức sống nào, ngay cả trong không khí cũng mang theo sự chết lặng.

“May mà…” Giọng Vương Trí Vĩ hơi phức tạp, mâu thuẫn, “Chúng ta đã quyết định thay đổi. Anh nghĩ… đây là một quyết định chính xác.”

Cô nhìn anh ta, trong nháy mắt cô cảm thấy anh ta thực xa lạ, như thể đã sớm không còn là người cô biết trước kia.

“Tưởng Dao, sau này sẽ tốt.” Anh ta nói, “Cuộc sống sau này sẽ tốt hơn.”

“…”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện dài dòng, chân thành, Tưởng Dao thoải mái ngâm mình trong buổi chiều ánh nắng ấm áp. Tắm xong, cô mới nhớ tới đã đồng ý gọi điện thoại cho Chúc Gia Dịch, cô không muốn thất hứa, mang theo hồ sơ giả vờ làm việc, trốn vào thư phòng gọi điện.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người bắt máy.

“Em hết bận rồi?” Câu nói đầu tiên của cậu không bao giờ mang theo sự ân cần hỏi han.

“Ừ. “Tưởng Dao ngồi trên ghế xoay, nhìn ngoài cửa sổ tối dần, hơi mệt mỏi, không muốn giải thích nhiều với cậu.

Cô tiện tay mở ngăn kéo ra, đã lâu cô không vào thư phòng rồi. Trong một thời gian rất dài, căn nhà này chỉ còn là nơi tắm rửa nghỉ ngơi thay quần áo của cô. Sau khi nghĩ thông điều này cô cũng không hiểu tại sao mình vẫn còn lưu luyến đến thế.

Một ngăn kéo mở ra, cô nhìn thấy mấy khung ảnh úp xuống trong đó, cô lấy ra, đặt lên bàn, phát hiện đó là ảnh chụp chung trước kia của cô và Vương Trí Vĩ. Khi đó bọn họ còn rất trẻ, cũng rất hạnh phúc. Nụ cười trên mặt sáng ngời phát ra từ tận đáy lòng, không lừa được người.

“À…” Chúc Gia Dịch ở bên đầu kia dường như muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng cô, cho nên lại không nói gì.

“Chúc Gia Dịch…” Cô đột nhiên gọi tên cậu, ngón tay vuốt ve mình trong tấm ảnh.

“Ừ?”

“Có phải tôi rất khốn nạn không?”

“…” Cậu không đáp mà hỏi lại, “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Không có gì, tôi chỉ là…” Cô đột nhiên hơi nghẹn ngào, “Nghĩ tới một chuyện…”

Chúc Gia Dịch bên đầu kia khẽ thở dài:

“Thỉnh thoảng em rất ích kỷ, tự cho mình là đúng, nhưng cũng rất yếu đuối.”

“…”

“Nhưng em không phải là kẻ khốn nạn.” Cậu hơi dừng lại, như đang do dự, qua một lúc, cậu mới nói ra điều mình đã ấp ủ bấy lâu, “… Tôi yêu em.”

Tưởng Dao tựa vào ghế, trong lúc đó, trong lòng cô tràn ngập biết bao cảm xúc.

Hóa ra tất cả đơn giản như vây, không hề phức tạp chút nào. Cuộc sống sẽ không ngừng lại bởi vì mọi người vẫn còn tiếp tục tồn tại; thời gian sẽ không ngừng lại bởi vì Trái Đất chưa đến ngày tận thế.

Tất cả đều không khó khăn như cô nghĩ. Hơn nữa cho dù là khó khăn thì cũng sẽ phải đối mặt, cũng luôn luôn có cách vượt qua mà, không phải sao?

Cô thả khung ảnh vào, đóng ngăn kéo lại. Cô muốn cười, nhưng lại nghẹn ngào:

“Tôi…”

Trong chớp mắt cô muốn nói hết tất cả với cậu, nói về Vương Trí Vĩ, nói về quyết định của bọn họ, thậm chí cả suy nghĩ của cô đối với tương lai, nhưng cổ họng cô bị thứ cảm giác mang tên vui sướng ngăn lại, không phát ra được chút âm thanh nào.

Đối với sự im lặng của cô, Chúc Gia Dịch hoàn toàn không tức giận, mà chỉ thở dài, cậu vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện kia:

“Buổi tối, em sẽ nói với anh ta chứ?”

Con người này…

Cô thật sự dở khóc dở cười, cậu ta như kẹo da trâu (*) ấy!

(*)

“Ngày mai tôi sẽ gọi cho cậu, trước đó, đừng có liên lạc với tôi.” Cô nói, “Ngày mai chờ tôi tan làm, chúng ta cùng ăn cơm.”

“Được rồi.” Cậu đáp, “Tôi sẽ nấu sườn lợn kho em thích nhất.”

Đến tận lúc này, Tưởng Dao mới cảm thấy mình thực sự thở phào. Cuối cùng cô đã có thể thoát khỏi lớp sương mù hỗn loạn kia, cuối cùng cô không cần phải nói dối nữa, cũng không cần phải im lặng hay gượng cười với câu hỏi của người khác.

Cuối cùng cô đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Có lẽ bây giờ còn không thấy rõ phương hướng, nhưng cô đã thoát khỏi sương mù thì còn gì phải sợ nữa đây?

Nghĩ như vậy, cuối cùng cô đã có thể mỉm cười.

Đồng hồ báo thức vang lên, Tưởng Dao nhanh chóng bật dậy, vốn muốn nằm thêm một lát nữa, nhưng nhìn đồng hồ treo tường đã chỉ tám giờ rồi.

Chín giờ sẽ diễn ra phiên tòa.

Cô lập tức tỉnh táo, cho dù xốc chăn lên cô bị không khí lạnh băng làm hoảng sợ, nhưng cô vẫn nhanh chóng xuống giường, vọt vào nhà tắm;.

Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt chải đầu, trang điểm, làm xong tất cả, cô nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy cô như một người lính. Chỉ là cô đang mỉm cười, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của cô sẽ không còn giống như trước kia nữa.

Cô thích loại thay đổi này.

Vương Trí Vĩ đã đi làm rồi, gần đây anh ta đều ra ngoài rất sớm, cô nghĩ có lẽ anh ta cảm thấy xấu hổ sau quyết định chia tay. Cô ngâng đầu nhìn đồng hồ, trong lòng bắt đầu bồn chồn: sắp muộn rồi!

Cô chạy vào thư phòng tìm tập tài liệu ngày hôm qua, trên bàn chỉ có một chiếc túi, cô lật qua một chút, bên trong là tài liệu tố tụng của đối phương, vì thế cô tiếp tục tìm túi đựng chứng cứ khởi tố đối phương, trên bàn không thấy đâu hết. Cô mở ngăn kéo, cuối cùng đã tìm được ở trong, cô đoán có lẽ hôm qua lúc gọi điện thoại theo phản xạ bỏ vào đó.

Cô lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, luống cuống tay chân cầm đồ, lao ra ngoài.

“Bên dưới bắt đầu trình tự điều tra.” Chánh án nói với giọng thản nhiên, “Nguyên cáo, mời cô đưa ra đề nghị tố tụng và chứng cứ.”

“Vâng.” Tưởng Dao vẫn chưa kịp bình tĩnh trở lại, có trời mới biết sáng nay cô phải chạy như bay mới tới kịp.

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy tim mình không còn đập quá nhanh, hơi thở cũng bình tĩnh hơn. Cô mở túi giấy ra, lấy hồ sơ, dự định trần thuật yêu cầu tố tụng.

Cô nhìn dòng chữ màu đen trên tờ giấy trắng, đầu óc dần trở nên trống rỗng.

“Nguyên cáo?… Người đại diện nguyên cáo?” Không biết qua bao lâu, cô dường như nghe thấy có người gọi.

Nhưng cô hoàn toàn không có thời gian quan tâm. Cô chỉ cảm thấy đầu óc mình ù ù, tất cả xung quanh đều trở thành ảo ảnh.

Hoặc đó không phải là ảo ảnh mà là một giấc mơ. Có lẽ cuộc sống vốn chính là một giấc mơ, là một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.