Cách rất xa, Lý Bá Ngôn đã nhìn thấy Ôn Hân và Lệ Minh Thần đứng trong đại sảnh, nghĩ thầm Lệ tiểu tử dẫn được Ôn Hân tới có phải đã mừng đến điên rồi không, sao lại để cho người ta đứng ở bên ngoài, cũng không biết mời vào bên trong.

"Lệ Minh Thần, làm cọc gỗ hả, định đứng gác hay là làm gì? Hôm nay không có khủng bố tập kích, không cần cậu ở đây bảo vệ quốc gia!" Làm chú rể mà Lý Bá Ngôn vẫn mặc quân trang đẹp trai như cũ, đưa tay đấm nhẹ vào đầu vai Lệ Minh Thần, "Còn không mau dẫn Ôn Hân vào, Khâu Dịch Thành đã giữ chỗ cho cậu rồi đấy!"

Lệ Minh Thần cảm thấy Ôn Hân không ổn vừa lúc mượn lý do này, hướng về phía chú rể cúi chào, "Dạ, quan tân lang."

Nói xong, anh kéo tay Ôn Hân vào cửa.

Một giây trước Ôn Hân còn mải suy nghĩ chuyện của Chu Giai Di, nhưng một giây sau toàn bộ lực chú ý đều chuyển đến trên tay: tại sao anh ta lại kéo tay mình giống như vào cửa nhà mình thế nhỉ, thật sự không coi mình là người ngoài à.

Tiểu Bạch Thỏ chống cự rất lâu, trước khi vào cửa cuối cùng tự do của thân thể tạm thời vẫn giữ được.

Nhưng Ôn Hân không biết, vào ngày hôm nay nửa đời tự do sau này của cô đã chính thức tử trận rơi vào trong tay thiếu tá Lệ.

Hôn lễ của những quân giân không khác người thường là mấy, trừ cô dâu chú rể đều mặc quân trang ra, điểm không giống lớn nhất đại khái là đám khách khứa trong quân doanh bắt đầu không giữ mồm giữ miệng.

Chỉ là, lần này đối tượng bọn họ bàn tán không chỉ giới hạn trong phạm vi cô dâu chú rể, mà còn có thêm Ôn Hân và thiếu tá Lệ.

Sao gạch trên quân hàm của vợ Lý Bá Ngôn còn nhiều hơn cả anh ta, Ôn Hân nhìn đôi vợ chồng mới cưới rất lâu, vẫn tò mò sao mà Lý Bá Ngôn có thể theo đuổi được bà xã sĩ quan lớn hơn cả anh ta.

"Chị dâu tốt nghiệp tiến sĩ, ra trường đã cao hơn Lão Lý hai bậc, cho nên dù Lão Lỹ sợ mình thua kém nên phải hành động trước đi nữa thì cũng không được bao xa." Lệ Minh Thần nghiêng mặt lại gần Ôn Hân, nhỏ giọng nói.

Tối nay nếu không phải vừa vào anh đã cảnh cáo đám tiểu tử thối ngồi cùng bàn một phen, thì không chừng đã trêu chọc hai người ra trò rồi. Anh không sao cả, đại lão gia, mặt đủ dày, nhưng chỉ

Ôn Hân, giống như sợ hãi gì đó.

“Sợ gặp anh tôi thế à, yên tâm, chân của anh ấy như vậy, không thể nào cố ý chạy tới đây làm chướng mắt cô.” Ôn Hân hiếm khi chế giễu Chu Giai Di.

“Mẹ, con muốn về nha tại sao ba vẫn chưa ra...” Nếu không phải âm thanh non nớt này đột nhiên xen vào, Ôn Hân vẫn không chú ý tới, bên cạnh Chu Giai Di còn dẫn theo một bé gái, trên mặt trắng nõn nà lộ ra chút không kiên nhẫn, đôi tay nhỏ bé nắm lấy mép váy liền thân màu lam của cô ta.

“Người bạn nhỏ, cháu tên là gì, mấy tuổi rồi?” Ôn Hân ngồi chồm hổm xuống bên chân đứa nhỏ, lời nói nhỏ nhẹ hỏi Mao Mao.

Cô không nhìn lầm, bàn tay Chu Giai Di kéo con gái cô ta đã bắt đầu run lên.

“Con tên là Mao Mao, năm nay con ba tuổi rưỡi...” Đột nhiên gặp người xa lạ, nhưng cô bé con tuyệt đối không sợ lạ, bé cứ ngây thơ cho Ôn Hân câu trả lời tàn nhẫn nhất.

Ba qua đời bốn năm trước, sau đó không lâu Chu Giai Di cũng rời khỏi nhà họ Ôn, mà đứa bé sắp bốn tuổi rồi, chỉ có thể nói...

“Ôn Lĩnh anh ấy có khoẻ không?” Chu Giai Di suy nghĩ hồi lâu, lựa chọn một chủ đề không thích hợp nhất.

“Cô có tư cách gì hỏi chuyện của anh tôi!”

Từ trước đến nay Ôn Hân không phải người sắc bén, sau khi cha qua đời, gánh nặng cả gia đình đều đè lên trên người cô – một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, người chị dâu duy nhất có thể giúp mình cũng buông tay bỏ đi vào lúc ấy, bây giờ biết được chân tướng, hơn nữa cô ta không xứng với anh trai.

Hai người giương cung bạt kiếm đã thu hút sự chú ý của một người. Hôm nay Từ Á Uy tới đây bàn chuyện làm ăn, vốn định sau khi bàn xong sẽ đi cùng với khách hàng ra ngoài tìm hai cô em vui vẻ, nhưng ai nghĩ được Chu Giai Di, người phụ nữ không biết thức thời kia lại dẫn theo con gái tìm tới.

Hết cách rồi, thể diện luôn phải giữ, tiệc rượu kết thúc, hắn và khách hàng hàn huyên mấy câu rồi để lại cục diện cho phụ tá, còn mình xoay người đi đón hai mẹ con Chu Giai Di.

Nhưng vừa vào cửa, hắn nhìn thấy Chu Giai Di đang đứng nói chuyện với một cô gái trẻ. “Người phụ nữ này đúng là không hiểu phép tắc, cũng biết ra ngoài làm mất mặt tôi.” Từ Á Uy nói xong, ưỡn bụng tức giận hò hét đi tới.

Cho đến khi tới gần hắn ta mới nghe được vấn đề chính, đang nói đến Ôn Lĩnh ư, đó không phải tiền nghiệm của hắn, chồng trước của Chu Giai Di sao?

“Ai ai ai, lúc nãy không phải vội vã kéo tôi đi sao, bây giờ lại rảnh rỗi ở đây lôi thôi cái quái gì với đám người thối nát đó!” Từ Á Uy ghết nhất là Chu Giai Di dây dưa không rõ với nhà chồng trước đó của cô ta, lúc đại học hắn theo đuổi Chu Giai Di, người ta không chịu, chờ nhà họ Ôn nghèo túng, Chu Giai Di thành của mình, trong lòng hắn dù sao vẫn luôn vướng mắc cảm thấy là đồ người ta đã từng dùng.

“Chao ôi, đây không phải là Ôn Hân sao? Thế nào rồi, cơ thể anh cô vẫn tốt chứ?”

Ôn Hân căn bản không ngờ, sống cùng chị dâu chính là bạn đại học của anh trai, nhìn chằm chằm vào động tác Từ Á Uy nắm bả vai Chu Giai Di, mặt Ôn Hân trắng bệch, nói một câu: “Hai người thật sự làm tôi ghê tớm...”

Nói xong, Ôn Hân cũng không muốn nói nhiều cùng bọn họ, xoay người muốn đi. Đột nhiên sau lưng có một sức kéo túm cô lảo đảo quay lại.

Từ Á Uy xỉ vả liếc xéo Ôn Hân: “Nói cho rõ ràng, ai ghê tởm? Nhà các người cao thượng, con trai và con rể cùng nhau gặp tai nạn xe cộ, ông cụ gạt con trai mình ra đi nịnh bợ con rể có tiền, làm hại con trai tàn tật cả đời. Nhưng cuối cùng thế nào, con rể không phải vẫn bay mất, ông cụ cũng...”

Bốp!

Cái tát này của Ôn Hân cơ hồ là dùng toàn lực.

Cha và anh trai cô không phải là chuyện để người ta có thể tuỳ tiện nghị luận.

Từ Á Uy lăn lộn trên thương trường ở thành phố C đã vài năm nay, dù thế nào cũng coi như có chút mặt mũi, hôm nay dưới con mắt mọi người bị một người phụ nữ bạt tai, mặt trong hay mặt ngoài thì hắn ta đều không cho phép mình không phản ứng lại.

Chỉ là loại phản ứng này của hắn suýt nữa làm mất cái mạng nhỏ của mình.

Lệ Minh Thần đi che chở cho Ôn Hân bản thân phải hầu rượu liên tiếp đám người khốn kiếp kia họ thay nhau mời anh, anh tiếp cho đến khi họ phải chạy bỏ mạng, nhưng uống chưa được bao lâu, Ngũ Minh trốn đi xả nước lại chạy quay về, “Lão Tam, chị dâu hình như ầm ĩ không vui với người ta, anh đi xem một chút đi, ở bên cạnh cửa trước hành lang.”

Ngũ Minh nhìn Lệ Minh Thần một giây trước còn quá xa, sau khi nghe rõ lời anh ta, thì nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy vội đi ra ngoài, đâu còn dnags vẻ uống rượu say.

“Mẹ nó, việc quân cơ không nề dối trá, sớm biết vậy chuốc cho anh không nương tay.”

Lúc Lệ Minh Thần chạy tới bên ngoài thì Từ Á Uy đang lôi kéo bả vai Ôn Hân. Thiếu tá nổi giận, bả vai của vợ tao mà tao còn chưa từng khoác, mày là thằng quái nào!

Từ Á Uy định càn quấy cho Ôn Hân biết tay, không ngờ đột nhiên có một sức lực vặn ngược tay mình trói ra đằng sau lưng, "Ai nha má ơi, buông tay, mau buông tay, cũng không nhìn thử xem tôi là ai!"

Trên tay Lệ Minh Thần lại dùng lực, "Tôi không thả, cũng nhìn ra cậu là ai."

Tay đau chết đi được, Từ Á Uy cũng không dám trổ tài anh hùng, vội mở miệng: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tay sắp gãy mất...."

Nhận được tin tức, Lý Bá Ngôn ngay cả ly cũng quên đặt xuống vội vàng chạy ra, dán vào bên tai Lệ Minh Thần, nhỏ giọng nói: "Cậu còn mặc quân trang, chú ý ảnh hưởng tới quần chúng."

Lực trên tay nới lỏng, Từ Á Uy ngẩng đầu xoa cổ tay, mới phát hiện “bóng” sau lưng hắn là một quân nhân cao to, hình như là tìm được cái gì đó để dựa vào, Từ Á Uy chửi ầm lên: "Ôn Hân, cho dù có lính làm chỗ dựa cho cô tôi cũng không sợ, quân nhân không thể đánh nhau với nhân dân, những chuyện kia của nhà cô đều là ông cụ các người gây nghiệt, còn không cho phép chúng tôi nói...."

Trong đại sảnh người đến người đi, nhưng đụng phải một đám màu ô-liu ở đây, không ai dám dừng lại quá lâu.

Từ Á Uy vẫn tiếp tục nói, vết sẹo trong lòng Ôn Hân bị xé rách lần nữa: nếu như cô biết dưới tình trạng chỉ có một chiếc giường nằm, nếu như bảo ba ưu tiên cứu người khác từ bỏ cứu anh trai trước, mà người khác đó chính là Ngụy Dược, thì cô làm sao cũng sẽ không ở bên cạnh anh ta.

Lòng đang rỉ máu....

Từ Á Uy nói đang vui, lúc này lại đột nhiên im bặt.

Bịch một tiếng, Từ Á Uy bay ra xa nửa mét, té xuống đất.

Lệ Minh Thần xoa xoa quả đấm, "Quân nhân cũng sẽ có cảm xúc ."

Bả vai được Lệ Minh Thần ôm tự nhiên, Ôn Hân vẫn chưa lấy lại tinh thần dường như nghe được một câu từ trong bàn tay ấm áp của anh....quân nhân cũng có quyền bảo vệ phụ nữ của mình.

Lệ Minh Thần, thật sự rất khác.

Tố chất của quân nhân, không chỉ có biểu hiện ở hiện trường, dưới loại tình huống đột phát cũng phải biểu hiện giống vậy.

Hầu như đều không trao đổi miệng gì cả, đã tự nhiên có người đi làm xong các loại công việc giải quyết tốt hậu quả: ví dụ như Từ Á Uy bị đánh một quyền ngã xuống đất không dậy nổi, lại ví dụ như đã dọa Chu Giai Di sợ đến phát ngốc.

Lệ Minh Thần ôm Ôn Hân, đối với câu “trở về chịu phạt” của Lý Bá Ngôn chỉ cười cợt nhả, sau khi đáp lại một câu “được”, liền lôi kéo Ôn Hân trở về tiếp tục lung tung.

Bao lì xì của anh là siêu nặng, không trở lại ăn chút sao được.

Ôn Hân không hiểu quân

Quy, ít nhất thời kỳ cách mạng cũng từng nghe quy củ làm lính thì không lấy một cây kim một sợi chỉ của dân, huống chi là đánh dân một phát, mặc dù đó là tên dân ác.

“Anh sẽ bị phạt à?” cô cúi đầu không cự tuyệt lồng ngực của Lệ Minh Thần, nhỏ giọng hỏi.

“Không sao hết, những hình phạt của thủ trưởng tôi đã sơm luyện tập như trò chơi ý mà.” Lúc đơn độc ở cạnh nhau thì Lệ Minh Thần mới phát hiện mình lại đang ôm Ôn Hân, trai già sắp ba mươi tuổi rồi mà mặt lại hơi đỏ, nhưng không nở buông tay.

Đúng lúc không được tự nhiên thì buổi tiệc gan như kết thúc, phần linh hoạt duy nhất trong đám cưới của quân nhân bắt đầu... cô dâu ném hoa cưới.

Ôn Hân nhìn cô dâu toàn thân là quân trang cầm bó hoa, dù sao muốn người ta cười cũng hơi dở dở ương ương, bỗng nhiên có một người ở bên cạnh cô và Lệ Minh Thần lấy tay bụm thành chiếc micro, hét lên như cách cô “rất xa”: “Chị dâu, chị cũng đi đi, cướp được thì lần sau chúng tôi được uống rượu mừng của anh Tam rồi.”

Mặt của Ôn Hân và Lệ Minh Thần đều đỏ như nhau.

Đối với việc này, người trong cuộc không có quyền lên tiếng, cho nên Ngũ Minh dứt khoát ra mặt thay Lệ Minh Thần, kéo Ôn Hân trực tiếp nhét vào trong đám các cô gái, sau đó thông báo là người của quân đội, anh ta dứt khoát tranh micro của người chủ trì nói: “Hôm nay xác định xem Lão Tam của chúng ta có số phận hay không ha.”

Trong đám người, trong toàn bộ hôn lễ vẫn không ai biết đến Dương Khiết, cô vẫn luôn là nhân vật vây xem hạnh phúc của người khác, tới giành hoa cũng chỉ là đúng lúc thôi, dù sao người cô xem trọng cũng không xem trọng cô.

Nhưng tạo háo trêu người, hoa bay lên rất vô tư rơi vào trong ngực cô, Ngũ Minh thổn thức, các chiến hữu của Lệ Minh Thần cũng thổn thức, người duy nhất vui mừng thay cô là chị Tưởng và doanh trưởng Cao lại không tới, cho nên ngay cả lúc xấu hổ cũng không có ai bên cạnh cô.

Ngũ Minh ho khan hai tiếng: “Xem ra con đường phía trước của anh Tam vẫn không thông thuận cho lắm... nhỉ?”

Anh nhìn chằm chằm Dương Khiết chậm rãi đi tới phía Ôn Hân, có chút không hiểu.

“Bó hoa này, phải là của cô và đại đội trưởng Lệ...” Dương Khiết cười rất rộng rãi, không nhìn ra sau lưng sự hào phóng đó là nụ cười chua xót.

“Đợi đã!” Lệ Minh Thần vẫn không lên tiếng đột nhiên xông lên phía trước, cẩn bó hoa của Dương Khiết lại “Đây là của cô mà.” Nói tới Lệ Minh Thần, anh xuyên qua đám người giống như vượn và khỉ, chạy vội tới trên đài, đem bó hoa khổng lồ đặt trên bàn của người chủ trì trược tiếp ôm xuống dâng lên trước mặt Ôn Hân, “Chúng tôi có hoa của mình.”

Ôn Hân nhìn chằm chằm bó hoa sắp che kín cả người Lệ Minh Thần, dở khóc dở cười, xem ra hôm nay thu hoạch duy nhất từ đám cưới lần này chính là mình đã từ cái bia trong bóng tối biến thành bia mục tiêu ở ngoài sáng rồi....

Đây là một đám cưới lâu nhất Ôn Hân tham gia, từ khi mặt trời nhô lên cao đến tận lúc sao hiện đầy trời.

Sau khi náo động phòng tân hôn xong, Lệ Minh Thần lái xe đưa Ôn Hân về nhà. Vừa rời khỏi khách sạn thì tham mưu trưởng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, Lệ Minh Thần biết, lần này cấm bế nhất định là không tránh khỏi.

Cho nên khi đối mặt với ít nhất là một tuần phải xa cách sắp tơi, đại dội trưởng Lệ đột nhiên có chút luyến tiếc, đứng ở cửa nhà Ôn Hân không đi.

Hôm nay Ôn Hân cũng đặc biệt có cảm xúc, đứng một lát, cô đột nhiên ngẩng mặt lên nói một câu cảm ơn với Lệ Minh Thần.

“Lệ Minh Thần hôm nay rất cảm ơn anh, những chuyện trong nhà tôi, bản thân tôi cũng không nói rõ được...”

Gió đêm thổi tới, làm vương mấy canh hoa quế đang đung đưa giữa tốc Ôn Hân, trường hợp làm ham muốn mơ màng say mê.

Cái ót đột nhiên bị giữ chặt, Lệ Minh Thần hôn vừa bá đạo lại vừa cường thế, giày vò làm cô đau không nói nổi, giống như phải ăn sạch cô.

Trước kia, lúc lãnh đạo quân khu biểu dương anh, đều nói Lệ Minh Thần là người lính dũng mãnh nhất, nhưng cho đến khi hôn lên môi Ôn Hân, Lệ Minh Thần mới biết chuyện anh làm hiện tại mới là dũng mãnh nhất.

Trăng sáng sao thưa, dưới cây hoa quế, người đẹp trong ngực, tât cả rượu hôm nay đại đội trưởng Lệ uống lúc này đã vọt lên trên đầu.

Anh không biết mình làm sao, lúc Ôn Hân đỏ mặt ngẩng đầu nói cảm ơn với mình, thì máu toàn thân anh dâng lên kích động anh làm như vậy.

Rất lâu sau, Lệ Minh Thần buông ra, đột nhiên cảm thấy vừa rồi minh quá lỗ màng, anh gãi gãi đầu: “Tôi hôn em, em không có tức giận chứ?”

Hồi lâu, Ôn Hân giương mắt lên chợt trừng Lệ Minh Thần, “Giận chứ! Anh không biết nhẹ một chút à.”

Trong đầu Lệ Minh Thần loé lên một tia sáng, mượn dốc xuống lừa, “Nghiệp vụ vẫn chưa thuần thục, lần sau bảo đảm chú ý!”

Khoảnh khắc đó, Ôn Hân không biết cô dung túng cho trái tim là đúng, hay là sai....