Lấy lối tư duy Lệ Minh Thần được huấn luyện nhiều năm trong quân đội ra mà nói, bản đồ địa hình của các dạng núi phức tạp, bất luận là kiểu đầm lầy khó đi vào hay là kiểu đồng bằng dễ bại lộ đi nữa, chỉ cần bản đồ tác chiến đặt tại trước mắt anh mấy phút, trong đầu thiếu tá tiên sinh cũng có thể chuyển ra một kế hoạch tác chiến chính xác rõ ràng.

Hôm nay lại không bình thường! Đầu Lệ Minh Thần sưng thành bao cát rồi mà có nghĩ đến rách cả đầu cũng không phân tích ra, Ôn Hân trả lời ba chữ “không trêu chọc”, coi như là đồng ý, hay là không đồng ý đây....

Trên xe từ nhà Ôn Hân quay về, tay phải Tả Dữu chống cằm, đầu ngón tay trái gõ gõ cánh tay Lệ Minh Thần: " Đồng chí Thiếu tá, còn không mau tổ chức thổ lộ tình cảm!"

Lệ Minh Thần đang nghĩ không thông nên không có tâm trạng đối phó với em gái, lấy tay ngăn lại, "Con nít mà dám làm ra vẻ ủy viên chính trị với anh, muốn bị đánh!"

"Hừ." Từ nhỏ cô đã bị đại ca vừa tròn năm tuổi của cô coi như tiểu binh mà huấn luyện, Tả Dữu không phục, "Chỉ có anh mới không hiểu phong tình, theo đuổi ai đó đồng ý à?"

Vốn Tả Dữu muốn cho số điện thoại của Ôn Hân, mượn cơ hội tìm kế sách mở mang đầu óc cho tên đầu gỗ, bây giờ thái độ mông lạnh thế kia, vậy cô chỉ có tất, cả, miễn, nói!

Tả Dữu ném một câu là tên bài nghiên cứu mới cho thiếu tá Lệ....phong tình là cái gì?

Vì vậy trong mấy ngày kế tiếp, sau giờ nghỉ ngơi buổi trưa trong phòng máy tính của sư đoàn, trang Baidu trên màn hình máy tính của Lệ Minh Thần thường dừng lại ở những chữ như “phong tình”, “hiểu rõ phong tình”, “nâng cao hiểu biết sức chiến đấu phong tình” đại loại vậy.

Một ngày nọ, Lý Bá Ngôn đã tình cờ thấy từ sau chỗ ngồi của Lệ Minh Thần, thiếu chút nữa phun ra ngụm trà vừa mới uống.

Xem ra phải tìm đồng chí thiếu tá nói chuyện một chút, nếu không không đợi cậu ta dùng toàn bộ sức lực cho đối phương, thì Ôn Hân đã bị “sức chiến đấu” dũng mãnh của cậu ta hù chạy mất rồi. Lý Bá Ngôn nới lỏng cổ áo, nín cười lặng lẽ rời đi.

Lệ Minh Thần thổ lộ “không có kết quả” trải qua không được tốt, Ôn Hân bị thổ lộ cũng không thấy tốt chỗ nào. Giống như mặt hồ yên ả bị quăng xuống một hòn đá nhỏ, ảnh hưởng mà Lệ Minh Thần gây ra cho cuộc sống của cô không có hiệu quả nhanh chóng, nhưng lại dần có xu hướng rõ ràng.

Vạn Cương phê duyệt cho nghỉ một tuần đã tiến vào ngày thứ ba, chân bị thương của Ôn Hân cũng đỡ hơn rất nhiều.

Ngày thứ tư, Ôn Hân dậy sớm nấu canh, chạy đến bệnh viện thăm Quý Mai trước buổi trưa.

Tắc xi dừng ở cửa chính của bệnh viện Lục Quân, cô xuống xe, xách theo canh đi về phía khu nội trú ở phía sau bệnh viện.

Mấy ngày nay, cô vẫn luôn duy trì liên lạc với Lưu Đông, biết được tình hình Quý Mai đã ổn định, sớm vui vẻ lại rồi. Nhưng chưa lên lầu mà đi vào hành lang, đứng ở cửa chính tai nghe được âm thanh của cô ấy, cô thật sự không tin nổi là Quý Mai lại khôi phục nhanh như thế, hơn nữa nhanh như vậy đã muốn chen chân can dự vào chuyện chung thân đại sự của mình rồi.

Ôn Hân đứng ở cửa, ôm nồi canh vào trong ngực, cô cũng muốn nghe thử xem con bé Quý Mai này rốt cuộc bán sạch cô bao nhiêu tiền một cân.

Động tác của Ôn Hân rất nhẹ, cho nên Quý Mai ở bên trong nói chuyện với y tá căn bản không phát hiện tình hình quân địch, vẫn làm “tổng điều tra nhân khẩu” của cô.

"Anh ta bình thường ngoài huấn luyện ra thì không có sở thích khác gì à?"

"Cái này hẳn là không có, anh rể tôi nói Đại đội trưởng Lệ ngoài thích huấn luyện binh lính ra thì chính là thích huấn luyện bản thân, không kể đến thể năng tốt, nghe nói cơ bụng của anh ta là tám múi cơ đấy." Nghe giọng điệu anh rể anh rể này, Ôn Hân cũng biết là em vợ của vị thủ trưởng mấy ngày trước kia.

Vốn là chỉ là tán dóc, nhưng tất cả vì lời nói phía dưới của Quý Mai mà thay đổi mùi vị.

"Ừ, xem ra Ôn Hân nhà chúng tôi sau này phúc lợi tốt lắm đây, cũng không biết cô ấy sống cùng với đại đội trưởng Lệ, cơ thể nhỏ bé có chịu nổi không đây….”

Mặt Ôn Hân giống như rót chén ớt nóng, nổ bắn tung tóe.

"Khụ khụ...." Cô ho khan hai tiếng, kết thúc chủ đề không có lợi với việc dưỡng thai này.

"Ôn Hân tới rồi, mang cho mình cái gì ăn à? Ở xa mà mình đã ngửi thấy mùi rồi." Lúc Ôn Hân vào cửa thì Quý Mai đang ngồi trên giường cười đùa tí tửng với cô.

Ở xa cậu đã ngửi thấy mùi vậy sao không nói không cần ở xa thì đã trêu chọc mình! Sắc mặt Ôn Hân hơi chuyển thành trắng, hướng về phía y tá Từ gật đầu tạm biệt.

Y tá Từ nhìn sắc mặt của Ôn Hân, cười trộm đi ra ngoài, nhiệm vụ lần này nếu như có thể hoàn thành đúng hạn, anh rể đã đồng ý tặng cô BELIE coi như khoản tiền cuối mùa.

Mà về phần số tiền này cuối cùng xuất từ anh rể hay là Lệ Minh Thần, là con dê nào trong hai con dê này cô không quan tâm. Dê không quan trọng, chỉ cần có lông dê.

Nhìn dáng điệu của cô bạn kia, đoán chừng lông dê là chuyện sớm hay muộn.

Quý Mai nhận lấy nồi canh, mở ra nắp ngửi một cái, "Kỹ thuật nấu canh của Hân nha đầu càng ngày càng tốt, công tác bảo mật cũng càng làm càng chặt ha...."

"Nói bậy bạ cái gì đấy?" Nếu như không phải đề tài vừa rồi của bọn họ quá ba chấm, Ôn Hân mới không muốn xuất hiện đấy.

"Mình nói bậy bạ? Hừ!" Quý Mai cầm muỗng uống một ngụm canh, "Canh nhạt, lần sau thêm chút muối đi, con mình ăn mặn." Uống vài ngụm canh xong, Quý Mai cầm chén để sang một bên, "Ôn Hân, trên trán mình có phải viết mấy chữ phụ nữ có thai rất ngu muội không? Trong quân đội có điều lệ bảo mật mình không biết sao? Y tá người ta đã sớm đem chuyện đại đội trưởng Lệ một ngày từ dậy sớm đến đi ngủ, trừ thời gian đi toilet ra đều báo cáo hết một lượt rồi! Mình nói bậy! Hừ.... Hơn nữa, vị đại đội trưởng Lệ này đúng là giống quý trăm năm khó gặp, dáng người tốt khỏi nói đến, nghe nói người ta còn là lần đầu tiên động lòng, thanh thuần giống như cỏ gấu. Mình nói thật cho cậu biết, chú giải phóng quân của tổ quốc cậu phải bảo vệ tốt cho mình, nếu không cẩn thận mình đánh cả cậu!"

Ôn Hân nhìn Quý Mai giơ cái muỗng, muốn nói Lệ Minh Thần không phải cỏ gấu, là một củ hành tây ngay cả thổ lộ cũng hống hách.

Đêm đó, chính cô cũng không phải không muốn, nhưng....

"Ngụy Dược quay lại rồi...."

Ngụy Dược về ròi, lòng của cô rối loạn.

Quý Mai ở trên giường di chuyển thân thể, tiến tới trước mặt Ôn Hân, "Nha đầu...."

"Mình biết bọn mình là không thể nào, nhưng mình không biết mình đã chuẩn bị tốt để mà buông xuống đoạn tình cảm kia chưa, Quý Mai, mình...." Ôn Hân nói xong, thân thể từ từ gục xuống đầu gối Quý Mai.

Một giây trước Quý Mai còn cười đùa nổi giận mắng cô lúc này lại không nói được gì, nhất thời không biết nên khuyên cô như thế nào, "ục ục" bụng vừa uống canh xong lại kêu lên không đúng lúc, nhưng lại hợp thời giải vòng vây cho Quý Mai.

"Nha đầu, mình đói rồi, đỡ mình đến phòng ăn tìm đồ lót dạ đã." Mô hình nuôi nhốt phụ nữ có thai cũng có chỗ tốt, tùy thời có thể lấy danh nghĩa ăn để lôi bạn bè từ trong tâm tình kém ra.

Giờ cơm trưa, phòng ăn có rất nhiều người, phần lớn là nhân viên bệnh viện. Quý Mai ngồi ở một chỗ chờ Ôn Hân đi mua cơm.

Ngồi bên cạnh cô chính là hai bác sĩ nữ tuổi tác tương đương nhau, nhàn rỗi mà nhàm chán, Quý Mai nghe bọn họ vừa ăn vừa nói, ai ngờ vừa nghe lại nghe được chuyện lớn.

Một trong hai bác sĩ nữ, chính là Dương Khiết từng xem mắt với Lệ Minh Thần, cô ta bị hỏi một câu, rõ ràng tâm tình không tốt lắm.

"Người ta không coi trọng tôi...dù cho tôi có vừa ý người ta thì cũng có thể thế nào chứ?"

Đồng nghiệp nữ ngồi đối diện Dương Khiết nói như nghe được chuyện mất hứng: "Mắt của Lệ Minh Thần chắc là để sau gáy, điều kiện của cô tốt như thế, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, còn dám không vừa ý, nếu không bảo chị Tưởng đi gây áp lực cho anh ta, hoặc là không có cơ hội thì tự tạo cơ hội cho mình.... Tôi nghe nói mùng ba tháng sau...."

Ôn Hân vừa mới mua đượcmột phần cá cà-ri mà Quý Mai thích ăn nhất, đang định trở về, thì bị Quý Mai vội vàng chạy tới kéo ra khỏi nhà ăn."Chuyện gì thế?"

"Mùng ba tháng sau, anh rể của y tá Từ tổ chức hôn lễ, cậu phải tham gia, ở bên cạnh anh ta!" Từ lúc Quý Mai xem ảnh mấy người Lệ Minh Thần và Lý Bá Ngôn chụp chung trong điện thoại của y tá Từ, liếc mắt một cái đã nhận ra thiếu tá Lệ có tư chất quân nhân chính trực hiên ngang.

"Không ngờ còn rất hiểu đạo lý, biết Ôn Hân của chúng ta khó tiến công, nên đánh tan rã tôi trước, trẻ nhỏ dễ dạy a...." Quý Mai chịu ảnh hưởng rất nặng từ tập tục làm mai dẫn mối của bác gái Cư Ủy nên đối với đoạn nhân duyên này cô cảm thấy là tình thế bắt buộc.

Theo tình yêu dày công tu luyện của bản thân Lệ Minh Thần mà nói , anh không hề ccó giác ngộ cao như vậy, biết tới “lấy lòng” Quý Mai.

Một ngày trước, anh vẫn chưa có loại giác ngộ này.

Lý Bá Ngôn khái quát loại phản ứng này của Lệ Minh Thần thành: Khuyến điểm chng của các binh sĩ ngu si....không biết làm người yêu.

Gặp phải kẻ địch bổ nhào về phía trước phải biểu hiện chắc chắn, gặp phải người yêu lại càng không thể nhân nhượng.

"Biết lúc trước tôi làm thế nào để theo đuổi chị dâu của cậu không?" Tối quan trước khi tắt đèn Tham mưu Lý tuyên truyền và giáo dục con người bằng hành động gương mẫu, đã xách tai anh lên giáo dục: "Muốn đánh bại một người phụ nữ, sẽ phải đánh bại một đám phụ nữ sau lưng cô ta trước! Biết vì sao mà ủy viên chính trị luôn kết hôn sớm hơn đội trưởng không? Bởi vì bọn họ am hiểu công tác tư tưởng, vì vậy không nên coi thường áp lực dư luận.”

"Nói như anh thì trước khi đánh hạ chị dâu anh đã đánh hạ cô em vợ của anh trước?" Thiếu tá tiên sinh qua phần chỉ bảo không nhịn được cắt ngang, bắt đầu biểu hiện không đứng đắn.

"Có thể như vậy.... Nói" Tham mưu Lý sau khi nói mới phát hiện mình bị thòng lọng rồi, một cú đã phục vụ bay lên. “Khốn nạn...."

Vậy mà, coi như anh có mắng nữa, cũng không chịu nổi sự thông suốt của thiếu tá ——"Dượng út" nhiều nhất chỉ có thể giúp anh "Chính danh", mà người ở trong bệnh viện kia mới có thể giúp anh "Chính thân".(chính danh là danh phận chính thức, còn chính thân là có thân phận chính thức)

Nhưng Lệ Minh Thần làm sao cũng không ngờ, hiệu quả lại nhanh như vậy.

"Thiếu tá Lệ đúng không, ‘ thời gian nghỉ kết hôn ’ mùng ba tôi cho phép rồi, nhưng có một điều, nếu Ôn Hân đi theo anh, anh phải trả cậu ấy về nguyên vẹn cho tôi." Nhận trái cây Lệ Minh Thần đưa tới, Quý Mai sau mấy giây nhìn lên nhìn xuống đánh giá, nói.

"Quý Mai, cậu nói bậy gì đấy?" Ôn Hân vừa túng quẫn vừa nôn nóng.

"A...." Quý Mai không để ý tới Ôn Hân, che miệng ngáp một cái, "Xin lỗi thiếu tá tiên sinh, hiện tại tôi hơi mệt, để Ôn Hân tiễn anh ra ngoài trước đi, dù sao tôi muốn về sau chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp mặt."

Nói xong, Quý Mai dứt khoát trực tiếp cởi giày lên giường, kéo cái mền nhắm mắt.... Ngủ!

Ở trên thế giới này, có thể ép Ôn Hân nhíu liên tục chỉ có hai hai người.

Một là Quý Mai đã tồn tại trong cuộc sống của cô rất nhiều năm, Ôn Hân gọi cô là bạn xấu.

Một là Lệ Minh Thần sắp hoàn toàn xâm lấn vào cuộc sống của cô, là người nửa đời sau thà chết vẫn yêu Ôn Hân.

Ôn Hân điều chỉnh lại biểu cảm trong mắt, xoay người đứng ở trước mặt Lệ Minh Thần đem ngăn cách với Quý Mai, "Tôi tiễn an ra ngoài...."

Lần đầu tiên hai người đi chung mà yên lặng như vậy, lúc sắp đến của bệnh viện thì Ôn Hân dừng bước, "Ngày mùng ba đến nhà tôi đón tôi nhé...."

Cô nhìn nét mặt Lệ Minh Thần kinh ngạc, đỏ mặt giải thích: "Tôi đi chỉ là vì thay mặt Quý Mai cảm ơn thủ trưởng Lý, anh đừng hiểu lầm...."

Lý Bá Ngôn nói cho anh biết, phụ nữ là động vật ăn ở hai lòng. Cho nên thiếu tá Lệ rất tự nhiên xếp lời nói của Ôn Hân vào loại không xuất phát từ trong lòng.

Anh không cần khống chế tên tiểu nhân đang nhảy quá mãnh liệt trong lòng mình nữa, đột nhiên hai chân giậm tại chỗ, “bụp” hành lễ với Ôn Hân, sau không nói hai lời, xoay người bước nhanh chân.... Rời đi.

Ôn Hân nhìn tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, đang suy nghĩ đến ý nghĩa trong cái chào kia của anh là “cảm ơn sự tín nhiệm của cô” hay là loại nào khác, Lệ Minh Thần rời đi được mấy bước lại vòng quay lại.

Anh đưa tay đứng ở trước mặt Ôn Hân, "Cho tôi mượn điện thoại di động dùng một chút."

Lúc đưa điện thoại ra cho đến lúc lấy lại thì Ôn Hân mới biết Lệ Minh Thần đang làm gì.

"Số ở trong điện thoại của em, để mau lẹ thì cứ ấn phím số 1 là được." Lệ Minh Thần nói xong, tay vốn nên rút về lại đột nhiên dừng bên tay Ôn Hân, giống như muốn làm cái gì đó.

Khoảng cách gần như thế, Ôn Hân hơi lúng túng.

Cũng may cuối cùng Lệ Minh Thần vẫn ngoan ngoãn thu tay lại, cọ cọ móng vuốt ở hai bên li quần của quân trang, sau đó rời đi.

Ở chung một chỗ với anh, thật ra thì cũng không khó khăn như vậy.... Đưa mắt nhìn người đàn ông rời đi, Ôn Hân nghĩ mà cười.

Ngày mùng 3 tháng 9 tới rất nhanh, ngày đại hỉ của Lý Bá Ngôn tới đúng hạn.

Cả sư đoàn ngoài những người cần phải ở đơn vị trực ra, phần lớn đều đi tham gia hôn lễ.

Trong ký túc xá của Lệ Minh Thần đương nhiên cũng không một bóng người, chẳng qua anh không ở hiện trường hôn lễ....

Trên mui xe việt dã, mấy cánh hoa quế rơi xuống nhàn hạ mà lười biếng, giống như nét mặt của người đứng ở trước xe chờ đợi.

Hoa quế trên đường Hoa Quế nở quá mùa, thỉnh thoảng nhẹ nhàng bay xuống theo chiều gió mấy bông, cũng chỉ mang theo mùi thơm nhàn nhạt, không hề nồng nặc khiến Lệ Minh Thần ghét.

Mà khi Ôn Hân mặc một bộ váy liền thân màu vàng nhạt óng ánh bước ta từ siêu thị Ôn Noãn với mùi hương thoang thoảng, đứng trước mặt anh thì trái tim của con người rắn rỏi cứng như sắt thép liền giống như bị người ta bóp vào tử huyệt, đột nhiên toàn thân mềm nhũn.

Từ nhỏLệ Minh Thần đã lớn lên trong quân doanh, lúc này trong đầu lại xuất hiện một câu thơ anh nhớ nhất trong đời ——

Hoa rơi ở trong mộng, hoa nở ở trong lòng.

Anh tìm được giấc mộng đã đánh mất của bản thân, hoàn toàn bổ sung vào trong trái tim.

Mắt Ôn Hân vốn đã rất lớn, hôm nay vì phối hợp với váy, đã bỏ xuống mắt kính vuông, một đôi mắt lấp lánh trắng đen rõ ràng, làm dao động trái tim thiếu tá.

Rất lâu rồi Ôn Hân không ăn mặc như vậy, giờ bị Lệ Minh Thần nhìn sững sờ, cô cúi đầu kéo làn váy xuống, hỏi, "Mặc như vậy được không?"

Sắc mặt Đại đội trưởng Lệ hơi khác thường, gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Được, nhưng váy dài hơn tý nữa thì càng tốt."

Chân vợ vừa trắng vừa dài, anh không muốn lát nữa bị một đám tiểu tử thối kia nhìn thấy.

Rất nhiều năm về sau, khi Ôn Hân lại muốn thiếu tá bình luận về cách ăn mặc của cô, luôn lấy bộ dạng ngay ngô hồi đó cười nhạo một phen.

Nhưng có lẽ là động lòng lúc ban đầu mới nảy sinh tình cảm mộc mạc trong đó.

Tiệc cưới tổ chức tại một khách sạn kiểu Trung Quốc nổi tiếng nhất thành phố C, ngoài cửa lớn thiết kế theo phong cách cổ xưa, phần lớn cửa ra vào đều là màu ô-liu.

Lệ Minh Thần một đống sao gạch lấp lóe trước mắt, cười nhạo Lý Bá Ngôn, "Nhìn tư thế này, sợ ngày nào đó chị dâu không cần anh nữa đấy, được rồi, đây là tiền thủ trưởng cho anh làm bằng chứng."

Lý Bá Ngôn và Lệ Minh Thần nói những thủ đoạn theo đuổi bà xã, đừng nhìn náo nhiệt, đều là được rèn luyện dưới máu của chị dâu mà tìm tòi tổng kết ra.

Đối với nỗi khổ Lý Bá Ngôn phải chịu, Lệ Minh Thần chỉ có thể ói bằng giọng chẳng hiền hậu gìn: cảm tạ tiền bối đã đặt mình vào nơi nguy hiểm, đểi ại cho bọn họ những kinh nghiệm cách mạng quý báu.

"Chúng ta vào đi thôi." Ôn Hân giống như hoa cúc vàng tồn tại trong mảng lớn màu xanh đã thu hút không ít ánh mắt, thậm chí có người đi lên vỗ vai Lệ Minh Thần, "nhỏ giọng" nói: "Lão Tam, tác chiến lực không tệ, dáng dấp hăng hái."

Mặt Ôn Hân đỏ lên, nhấc chân trước đi vào cửa chính.

"Ngũ Minh cậu muốn ăn đòn có phải không!" Lệ Minh Thần vươn tay muốn cho một bạt tay, để mời Ôn Hân tới đây anh đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền vốn cho nhân lực vật lực, đôi giày của y tá Từ đã xài của anh nửa tháng tiền lương, vậy nếu như bị Ngũ Minh chọc chạy mất.... Lệ Minh Thần muốn nổi đóa.

Nhưng nhìn thấy Ôn Hân đã đi mất bóng, anh lại thu tay về, "Hôm nào xem tôi đến trong đội huấn luyện cậu thật tốt!" Nói xong, anh xoải mấy bước lớn, đuổi theo vào trong cửa.

Vốn tưởng rằng phải mất hơi sức mới tìm được Ôn Hân, nhưng không ngờ Ôn Hân ở ngay dưới mí mắt của anh, đang đứng ở chính giữa đại sảnh, hướng về phía hành lang ở đối diện ngẩn người.

"Làm sao vậy?" Lệ Minh Thần hỏi.

"Là Chu Giai Di...." Ôn Hân nhìn chằm chằm vào hành lang hiện tại đã không một bóng người lẩm bẩm.

"Chu Giai Di? Ai vậy?" Đầu óc của thiếu tá hơi trì độn.

Lệ Minh Thần không biết: Chu Giai Di, vợ Ôn Lĩnh, chị dâu Ôn Hân, mẹ Ôn Noãn.

Dĩ nhiên điều kiện để thành lập tất cả thân phận này là trước kia cô ta không rời bỏ nhà họ Ôn.