Bạch Lê Hoa, ngươi nhớ cho kỹ, đây đều là do ngươi thiếu nợ ta.

Ai làm tâm tình hắn khó chịu, thì hắn tuyệt đối sẽ không để cho người đó sống tốt, nhân tiện hại luôn cả nhà người đó.

Cả người Hiên Viên Văn Hoán tỏa ra làn hơi thở lạnh lẽo khiến người sợ hãi.

Đúng lúc này, Hiên Viên Thải hấp tấp xông vào nhà, “Hiên Viên Văn Hoán, rốt cuộc khi nào thì ngươi mới đi cứu ông nội của ta?”

Hiên Viên Văn Hoán cũng không trả lời, chỉ không chút để ý hỏi: “Sao rồi? Dược thiện làm xong chưa?”

Hiên Viên Thải theo bản năng nắm chặt tay, hỏi lại: “Ta hỏi ngươi khi nào thì đi cứu ông nội của ta?”

Nhìn đôi mắt như con thú nhỏ của hắn, Hiên Viên Văn Hoán thu hồi cây quạt, “Mặc Nhiễm, ta từng nói muốn đi cứu Hiên Viên Hồng sao?”

“Ngài không có.”

Quay đầu, mỉm cười trào phúng, “Ngươi nghe rõ chưa?”

“Vậy tại sao ngươi giữ ta ở đây?”

Hiên Viên Văn Hoán ngón trỏ chống cằm, giống như thực nghiêm túc suy nghĩ rồi mới mở miệng: “Ta thích dược thiện.”

Sau đó hắn lại cười, “Mà ngươi, là tôn tử của y thánh, từ nhỏ đã có thiên phú lạ thường, có bản lĩnh gặp qua là nhớ, chắc chắn sẽ học rất nhanh.”  

Cho nên hắn để cho những người đó dạy nấu ăn?

Hiên Viên Thải nhìn mắt hắn, không nói tiếng nào xoay người bỏ đi.

Mặc Nhiễm trực tiếp chắn trước mặt hắn, dắt người trở về.

Hiên Viên Văn Hoán suy nghĩ một chút, “Không muốn làm cũng được, chỉ cần ngươi nói cho ta biết lão hổ chết như thế nào.”  

Nói vừa xong liền thấy Hiên Viên Thải hung tợn nhìn chằm chằm hắn.

Hắn nói tiếp, “Nếu không nói thì ta cũng chỉ có thể giao ngươi cho Nam Cung Bá, nói không chừng hắn có thể thay ta nói tốt vài câu trước mặt Trịnh Tướng quân.”

“Phi!” Hiên Viên Thải phun một ngụm nước bọt về phía Hiên Viên Văn Hoán, “Thứ vong ân phụ nghĩa!”

Bởi vì khoảng cách xa, nước miếng dừng ở trên thảm.

Hiên Viên Văn Hoán nhíu mày.

Cùng lúc đó, Mặc Nhiễm tát một cái lên mặt Hiên Viên Thải.

Chỉ nghe “Bang” một tiếng, Hiên Viên Thải bị tát ngã xuống đất.

Giọng Hiên Viên Văn Hoán đột nhiên nghiêm khắc với Mặc Nhiễm, “Ai bảo ngươi động thủ!”

Hắn không nói một lời quỳ trên mặt đất.

“Được rồi, chờ lát nữa tự mình đi lãnh phạt.” Hiên Viên Văn Hoán vẫy vẫy tay, nhìn Hiên Viên Thải: “Giam hắn vào bếp.”

Mặc Nhiễm đã quen với tính hỉ nộ vô thường của hắn nên khi nghe mệnh lệnh vội vã dẫn người xuống.

Hiên Viên Văn Hoán híp mắt lại.

Tiểu tử này thân là tôn tử duy nhất của y thánh, hơn nữa bẩm sinh đã sống tốt, được người chiều chuộng hư nên tự cho mình là thông minh, tính tình không quản không được.  

Sau đó hắn lai nghĩ đến Hiên Viên Hồng, không khỏi cười nhạo một tiếng.

Cả đời ông cứu người vô số, diệu thủ hổi xuân, bây giờ chẳng phải chỉ là phí công sao? Không chỉ có bản thân mà ngay cả tính mạng của con cháu cũng không thể giữ nổi.

Cho nên vì sao không cần độc dược chứ, độc dược chỉ dạy ta phụ người trong thiên hạ chứ không cho người trong thiên hạ phụ ta.

……

Tối nay Bạch Lê Hoa ngủ ở trong phòng Tiết Thải.

Dù sao nàng cũng hiểu Lương Đại Lang cũng không thích ngủ cùng với nàng, nên tránh làm ghê tởm hắn, cũng ghê tởm chính mình.

Đương nhiên, tất cả đều là công của hai lão nhân Lương gia.

Đối với việc Tiết Thải rời đi, nàng chỉ nói hắn gặp được người nhà ở trên chợ.

Cụ bà và Lương lão cha tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt nhìn bụng của nàng càng thêm nóng bỏng.  

Sáng sớm, nàng đi qua phòng của Lương Đại Lang nhìn thoáng qua, thấy hơi thở hắn đều đặn, mạch tượng cũng đã vững vàng nên nhẹ nhõm thở ra.

Hiên Viên Văn Hoán, ngươi đã gảy nhầm bàn tính rồi.  

Sau đó nàng ra khỏi phòng, đi vào bếp bắt đầu vo gạo nấu cơm.