Yên tâm, ta không cần ngươi bảo vệ, cũng sẽ không làm đời này của ngươi lãng phí trên người của ta.

Bạch Lê Hoa tâm tình phức tạp lên tiếng, đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng nàng, Lương Đại Lang thở dài, kéo chăn, nằm xuống, nhìn lên trần nhà trên đầu đến phát ngốc.

Bây giờ hắn không ngủ được, cũng không dám ngủ.

Chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập tưởng niệm đối với A Noãn và áy náy đối với Béo Nha.

Cũng không biết cái nào chiếm hiều hơn.

Rõ rang hắn muốn sau này buông xuống tâm tư sống thật tốt với nàng, nhưng mỗi đêm vẫn nhịn không được mà rời khỏi phòng lúc nàng đã ngủ say, trèo lên cây hoặc nóc nhà mà ngủ tạm.

Mà Béo Nha thì lại một lòng một dạ đi theo hắn.

Sau khi khỏe lại, nàng cũng không chê Lương gia nghèo, nàng hiếu thuận với cha mẹ hắn, nhường nhịn chị em dâu, liên lụy nàng chịu khổ, muốn tìm cách kiếm tiền cho hắn đi thư viện… nàng đâu chỉ tốt có một chút đâu.

Nhìn lại chính mình, Lương Đại Lang chỉ cảm thấy mình không phải là người trong lòng tức giận hung hang tự tát mình.

Một cái tát này xuống, đầu hắn rốt cuộc cũng thanh tỉnh.

Sau đó liền cảm thấy cả hai bên mặt nóng rát đau đớn.

Hắn…… Rõ ràng chỉ đánh bên trái.

Ở ngoài, Lương lão cha đang bện giỏi, Lương Đại Nương đang thái rau cho gà ăn, thấy nàng đi ra cả hai cùng hỏi: “Đại Lang sao rồi?”

“Đã tỉnh, uống thuốc xong nghỉ ngơi rồi.”

Thuốc này nàng đã suy nghĩ thật lâu, nếu vẫn vô dụng thì nàng cũng chỉ có thể đi Thúy Hương lâu.

Thật không cam lòng!

“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi.” Lương lão cha nhẹ nhàng thở ra, “Béo nha, vất vả cho con rồi.”

Bạch Lê Hoa cố gắng mìm cười, “Không có gì, cha, người thấy chân sao rồi? Con đến mát xa cho cha nhé?”

Thừa dịp còn chưa có hòa li, có thể giúp được chút nào hay chút ấy.

Nàng đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, hai tay xoa nóng rồi Bạch Lê Hoa thành thạo ấn tay lên đùi Lương lão cha.

Nếu có ngân châm thì tốt rồi…

Đúng rồi, còn phải đi gặp Trình Tây để nói chuyện về y quán.

……

Trong Thúy Hương Lâu, Hiên Viên Văn Hoán nằm ở trên giường nệm thầm đánh giá tình trạng thê thảm của Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang lúc này, khóe miệng nhịn không được lộ ra nụ cười tươi rói.

Mặc Nhiễm đang chuẩn bị tiến vào báo cáo tình hình, nhìn nụ cười này trong lòng run rẩy.

Chắc chắn có ai đó gặp xui xẻo, hơn nữa, có khả năng là người Lương gia.

Hắn đoán không sai.

Hiên Viên Văn Hoán lần này không có lưu tình, độc dược mà hắn hạ chính là thứ hắn mới nghiên cứu ra gần đây. Tuy là sẽ không chết người, nhưng lại cực kỳ hại thân thể, làm người sống không bằng chết.

Bản lĩnh dùng độc xứng danh Hiên Viên Hồng cũng không phải chỉ là hư danh.

Hắn nghĩ bây giờ Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang chắc đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu la, hận không thể lột da rút gân hắn mới đúng.

Ngày mai khi bọn họ không chịu nổi tra tấn thì sẽ tự mình tìm tới cửa.

Hắn cũng có thể hỏi ra bí mật của lão hổ.

Đến lúc đó, hắn liền muốn xem xem ai là người yêu mị, ai quyến rũ người khác!

Nghĩ tới ba từ này thì mặt hắn lại lạnh xuống.  

Liếc nhìn Mặc Nhiễm đang đứng bên cạnh, hắn hỏi, “Đã làm tốt chưa?”

Mặc Nhiễm cung kính trả lời: “Đều làm tốt rồi, người nhận được danh thiếp đều đã do dự, có người đã trả thiệp về.”

“Không tồi!” Hiên Viên Văn Hoán nheo mắt lại, cả người có vẻ lười biếng.

Cái này xem như là phần đại lễ thứ hai cho bọn họ.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang đều trúng độc thì làm sao tới Thúy Hương Lâu được!

“Ngày mai chúng ta đi một chuyến tới Chu Tiên thôn.”

“Dạ!”