Tiệc đầy tháng của nhà họ Bạc, tự nhiên sẽ không mời những người bình thường.

Cục công an, viện kiểm sát, những người ở ủy ban thành phố đều đến đây không ít, thậm chí còn có một chút lãnh đạo trung ương cùng Bạc Tranh từ thủ đô trở về.

Tiệc rượu đầy tháng này tuy không nhiều bàn lắm, tất cả những người tới lại đều đứng ở địa vị cao, Phương Tiểu Thư nằm mơ đều không nghĩ tới, chính mình sẽ có cơ hội nói chuyện cùng những người này.

không có thời khắc nào giống như bây giờ càng làm cho cô khắc sâu cảm nhận được chính mình đã đặt lên được một nhân vật lớn.

Phương Tiểu Thư ôm con gái có vẻ mặt hiếu kỳ nhìn bên ngoài, ánh mắt tràn ngập tình yêu dừng ở trên người Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên một bên tiếp đón khách một bên dỗ con trai không ngừng tranh cãi ầm ĩ, phiền chán thoáng nhìn ánh mắt làm cho người ta đỏ mặt đó của Phương Tiểu Thư, vội ho một tiếng rốt cuộc không dám thầm oán con trai mình ầm ỹ.

Ầm ỹ có cái gì nha, lại làm loạn có thể làm loạn đến cái gì đi? Luôn dễ hầu hạ hơn so với mẹ thằng bé! Mẹ nó đó là nhanh không được, chậm cũng không được, dùng sức quá lớn không được, dùng sức quá nhỏ càng không được, mỗi lần đều biến thành anh không còn sức lực hận không thể ngày hôm sau không xuống giường được, anh đều không đành lòng nhớ lại.

Bạc Tể Xuyên nhìn khách tới cũng không sai biệt lắm, liền làm cho Phương Tiểu Thư đem đứa nhỏ giao cho Bạc Yến Thần, chính mình giao cho Bạc Tranh, chuẩn bị đi thay quần áo cùng cô.

Bạc Tranh ôm cháu trai của mình, trên mặt cháu trai tràn đầy ngạc nhiên nhìn phía ông, không khóc một tí nào.

Bạc Tể Xuyên cứng lưỡi nhìn tên tiểu tổ tông này, ở trong lòng ông nội cười đến vô cùng vui vẻ, làm gì còn có bộ dáng khóc lóc khi nằm trong lòng anh?

Bạc Tể Xuyên đột nhiên nhớ tới, tiểu tử này hình như chỉ có lúc ở trong lòng anh mới khóc, vì sao?

Phương Tiểu Thư liếc mắt một cái liền nhìn ra nghi vấn của anh, lập tức còn thật sự nói cho anh: "Anh rất đẹp trai, con ghen tị."

Lời này thật sự rất dễ nghe, Bạc Tể Xuyên nghe xong liền không kìm lòng được lộ ra một nụ cười yếu ớt, anh nắm tay cô đi phòng bên thay quần áo, sau khi thay quần áo xong, đó là người chủ trì giới thiệu, Phương Tiểu Thư ngay từ đầu còn tốt, còn thực bình tĩnh, nhưng đợi cho đến lúc hai người muốn lên đài, rốt cục cô vẫn là cảm thấy khẩn trương.

"Nhỡ em giẫm đến làn váy thì làm sao bây giờ?" Phương Tiểu Thư nắm tay thành nắm đấm hỏi.

Bạc Tể Xuyên nhìn cô từ trên xuống dưới, biểu tình đó rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đến trình độ nhất định, vì thế Phương Tiểu Thư hiểu ra.

"Em không sao, em không khẩn trương, em không khẩn trương." cô thở phào nhẹ nhõm, cùng Bạc Tể Xuyên đi ra phòng thay đồ.

Bởi vì làm tiệc đầy tháng cùng hôn lễ cùng nhau, cho nên sẽ không giống như khi làm hôn lễ đều có đủ các thủ tục, nhưng là trên cơ bản không thiếu cái gì.

Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư trao đổi lại nhẫn một lần nữa trong tiếng vỗ tay của mọi người, uống vào một chén rượu giao bôi, theo sau cảm tạ một chút mọi người đến cổ động, sau đó liền trở lại phòng bên thay quần áo .

Phương Tiểu Thư vừa thay đổi quần áo xong, ngồi im ở trên ghế không chịu đi ra ngoài, biểu tình của cô vô cùng xấu nhìn Bạc Tể Xuyên nói: "Em không muốn đi ra ngoài, em cảm giác xấu hết biết rồi, anh trò chuyện cùng em đi, bằng không em không thể hết xấu hổ."

"Làm sao vậy?" Bạc Tể Xuyên khó hiểu hỏi, "Vì sao cảm giác xấu hổ như vậy?"

Phương Tiểu Thư che mặt, buồn bã nói: "Vừa rồi lúc đi lên đài không nhịn được cầm áo cưới, em luôn cảm thấy áo cưới bị tuột xuống nha, luôn cảm thấy chính mình bị xem hết, nhưng là động tác cầm váy của em càng rõ ràng, người ta... Người ta nên nghĩ như thế nào nha..."

Nguyên lai là vì vậy ( ̄ ̄)

Bạc Tể Xuyên toát mồ hôi một chút, ngồi vào bên cạnh cô an ủi nói: "không có việc gì, mời đều là người lớn, bạn cùng lứa tuổi không nhiều lắm, em không cần quá để ý."

"Dịch Chu cùng Lưu Dận bọn họ đều đến đây! Người ta còn đưa lễ đâu!" Phương Tiểu Thư đỏ hồng mắt nhìn anh.

Bạc Tể Xuyên cúi đầu hôn lên môi cô, vô cùng thân thiết cọ cọ cái trán của cô nói: "không có việc gì, bọn họ thấy em thế nào đều không quan trọng, mấu chốt là ở trong mắt anh hôm nay em rất đẹp, như vậy là đủ rồi."

Phương Tiểu Thư nửa tin nửa ngờ hỏi: "thật sự sao?"

Bạc Tể Xuyên: "thật sự."

Phương Tiểu Thư vui vẻ ôm cổ anh, hôn mấy cái trên miệng anh, nhưng vừa hôn xong rồi, lại nghe thấy Bạc Tể Xuyên tiếp tục vẻ mặt đứng đắn nói: "Chẳng qua biết sợ hãi, cũng là một chuyện tốt."

"... ... ..."

Phương Tiểu Thư không nói hai lời đứng lên bước đi, Bạc Tể Xuyên đi theo cô rời đi phòng nghỉ, đi đến ghế ngồi trên cùng ngồi một chỗ với cô, chỉ thấy Phương Tiểu Thư cũng không thèm để ý đến anh, tiếp nhận con gái dỗ dành, bắt đầu buồn đầu ăn cơm.

Bạc Tể Xuyên nhìn trông mong, cũng không dễ nói cái gì trước mặt khách, đành phải cũng buồn đầu ăn cơm.

Hai người luôn dùng dằng, thẳng đến khi trở về nhà cũng không có thể thành chuyện gì.

Cũng là vì Bạc Tranh, hai người lại có cớ lại nói chuyện với nhau.

Bạc Tể Xuyên đem chuyện cùng đi bệnh viện với Bạc Tranh nói cho Phương Tiểu Thư, Phương Tiểu Thư chủ động yêu cầu cùng đi, bây giờ Bạc Tể Xuyên cũng không dám chọc cô, phụ nữ sinh đứa nhỏ xong nha, chính là thùng thuốc súng thêm lửa, vừa điểm liền nổ.

Bạc Tể Xuyên lái xe mang theo Bạc Tranh cùng Phương Tiểu Thư cùng đi bệnh viện thành phố Nghiêu Hải, Phương Tiểu Thư ngồi ở ghế phó điều khiển nhắm mắt dưỡng thần, vẫn là không để ý tới anh, vì thế anh vì tránh cho xấu hổ, bật lên một chút âm nhạc.

một đường mặt ngoài hòa hợp ngầm ép buộc đến bệnh viện như vậy, Bạc Tranh ưu tiên xuống xe, rõ ràng là cảm giác được không khí giữa hai người bọn họ không đúng, mắt của ông sáng như thế nào, có thể không nhìn ra đến chuyện này sao?

Bạc Tranh ôm lấy khóe miệng tâm tình không sai chờ ở bên ngoài, quả nhiên thấy Phương Tiểu Thư cùng Bạc Tể Xuyên thực sự nhanh chóng xuống xe, Phương Tiểu Thư cùng ông đánh tiếp đón liền ở phía trước dẫn đường, Bạc Tể Xuyên nhìn thoáng qua bóng dáng cô, xấu hổ cùng ông đi vào bệnh viện.

Hai người bọn họ thật sự là người rất nổi tiếng trong thành phố Nghiêu Hải, mọi người xem thấy bọn họ cũng không tự giác thả chậm bước chân, có mấy người trẻ tuổi hình như còn muốn đi lên muốn kí tên.

Bạc Tể Xuyên tay mắt lanh lẹ mở ra thang máy, tự nhiên không có người tranh thang máy với bọn họ, anh cũng vui vẻ thoải mái, vào thang máy liền đóng cửa lại, tránh được mấy người định đến xin kí tên đó.

Đem bọn họ làm cái gì, ngôi sao ca nhạc sao? Còn kí tên…

Cảm xúc của Bạc Tể Xuyên cùng Bạc Tranh không có sai biệt, Phương Tiểu Thư bị chen ở giữa hai người đàn ông này, không khỏi có chút xấu hổ, vì thế cô vô ý thức chen về phía Bạc Tể Xuyên một chút.

Bạc Tể Xuyên thấy cô chủ động tới gần chính mình, nghĩ đến sự tình có cơ hội biến chuyển, đang muốn cúi đầu thì thầm mấy câu với cô, chợt nghe thấy cô hạ giọng nói: "Bây giờ em một chút cũng không muốn nói chuyện với anh."

Bạc Tể Xuyên nghe vậy, biểu tình trở nên có chút đau lòng, trong lòng Phương Tiểu Thư đều nhanh vui sướng đến điên rồi, trên khuôn mặt cũng chưa biểu hiện ra ngoài một chút, kỳ thật cô là cố ý đùa giỡn với anh, cô sợ anh rất chuyên tâm nghĩ về bệnh tình của Bạc Tranh gặp qua nhiều áp lực, tìm chuyện khác dời đi ý nghĩ của anh như vậy, anh sẽ không rất để tâm vào chuyện vụn vặt.

Hiển nhiên công tác của cô là có tác dụng, khi Bạc Tranh bắt đầu làm kiểm tra, Bạc Tể Xuyên liền trở nên khẩn trương, Phương Tiểu Thư bất đắc dĩ thở dài, cầm tay anh an ủi nói: "không có việc gì, tinh thần của ba không sai không phải sao? Anh thấy biểu tình của bác sĩ cũng không có gì không ổn."

Bạc Tể Xuyên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, bỗng nhiên nói: "Em không tức giận sao?"

Phương Tiểu Thư cong cong tay anh nói: "Em căn bản sẽ không tức giận, anh thực nghĩ em là thùng thuốc nổ nha?"

Bạc Tể Xuyên hơi chần chờ nhìn cô, hình như đang phán đoán cô đang nói dối vẫn là nói thật ra, Phương Tiểu Thư rõ ràng kệ anh quan sát, theo sau hỏi: "Anh có thể phán đoán đi ra em là thật sự không tức giận vẫn là miễn cưỡng cười vui sao?"

Bạc Tể Xuyên nhăn lại mi, đưa ra một cái đáp án cực kỳ rụt rè: "không nhất định."

"Vậy anh còn xem?" Phương Tiểu Thư hơi khó hiểu.

Bạc Tể Xuyên rời đi tầm mắt nhìn phía Bạc Tranh vừa làm xong kiểm tra trở về cùng bác sĩ, nhẹ giọng nói: "Anh không thể phán đoán ra, nhưng mặc kệ em có phải thật sự không tức giận hay không, anh đều dỗ em đến khi thực sự vui vẻ."

Phương Tiểu Thư không thể không bị lời nói nhìn như không thèm để ý thực tế cũng rất còn thật sự của anh làm cảm động, cô cùng anh đứng lên cẩn thận hỏi bác sĩ một chút về tình huống thân thể của Bạc Tranh, tin tức của bác sĩ cùng lời nói của Bạc Tranh cơ bản nhất trí, xem ra Bạc Tranh không có nói sai.

Được đến câu trả lời này, Bạc Tể Xuyên thật to nhẹ nhàng thở ra, Bạc Tranh đã muốn không còn tuổi trẻ, có thể sống thêm hơn mười hai mươi năm cũng không xem như thiếu, hơn nữa cho dù muốn cho ông vĩnh viễn trường mệnh trăm tuổi, đó cũng không sự thật, cùng với việc khổ sở vì ảo tưởng không có khả năng thực hiện được, còn không bằng vui sướng vì những điều có thể được đến.

hiện tại chỉ cần Bạc Tranh không làm việc quá mệt nhọc, hoặc là rất kích động, tùy thân mang theo thuốc, như vậy liền không có vấn đề quá lớn.

Sau khi kiểm tra chấm dứt, Bạc Tể Xuyên lái xe mang theo Bạc Tranh cùng Phương Tiểu Thư trở về nhà, Nhan Nhã chờ ở phòng khách, thần sắc có chút tiều tụy.

Bà thấy Bạc Tranh đi ở phía sau Bạc Tể Xuyên, biểu tình phức tạp mà nặng nề đi lên trước, cắn môi nói: "Tôi có một số lời nói muốn nói với ông, ông có thời gian sao?"

Bạc Tranh liếc mắt nhìn bà ta một cái, nâng lên cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, cự tuyệt nói: "Tôi cùng mấy người đồng sự trên trung ương trở về cùng nhau, máy bay lập tức liền muốn đến, không tốt làm cho người ta chờ, bà có chuyện gì chờ lần sau tôi trở về rồi nói sau."

Ông hoàn toàn không nói chuyện gọi điện thoại, đó là bởi vì từ khi ông rời đi thành phố Nghiêu Hải đi thủ đô công tác, sẽ không lại gọi điện thoại cho Nhan Nhã. Ông sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho Bạc Tể Xuyên, Bạc Yến Thần cũng thường thường nhận được điện thoại của ông, chỉ có bà, chưa từng có.

Nhan Nhã biết Bạc Tranh không yêu bà, lại không dự đoán được ông với bà còn không có ngay cả một điểm thân tình. Bà bỗng nhiên phát hiện sự trả giá của mình sau nhiều năm như vậy đều là vô dụng, cho dù bà có làm nhiều việc vì nhà họ Bạc như thế nào, Bạc Tranh cũng sẽ không hiếm lạ. Ở trong lòng ông, con dâu của nhà họ Bạc vĩnh viễn đều là Từ Ân, là người phụ nữ ông mỗi ngày đều phải tế điện trong phòng, liền ngay cả rời đi thành phố Nghiêu Hải cũng muốn tùy thân mang theo ảnh chụp.

Nhan Nhã phát hiện ở trong lòng Bạc Tranh bà chính là một chỗ bẩn, là chỗ bẩn làm cho Từ Ân qua đời làm cho quan hệ giữa ông cùng Bạc Tể Xuyên bất hòa.

Nhiều năm như vậy, bà luôn cảm thấy chính mình ở trong lòng ông ít nhiều vẫn là có một chút vị trí, không nghĩ tới thế nhưng sẽ là như thế này.

"Tôi đã biết." Nhan Nhã có chút hoảng hốt xoay người đi về phía phòng ngủ, bóng dáng gầy yếu không ít so với ngày trước, không bao giờ nữa tinh thần rạng rỡ như khi Phương Tiểu Thư lần đầu tiên nhìn thấy bà.

Đúng vậy, khi Bạc Tranh không có rời đi bà còn không cảm giác được, nhưng sau khi ông đi rồi, Nhan Nhã liền phát hiện sự chênh lệch trong đó của bọn họ.

Mặc dù là sớm chiều ở chung mười mấy năm, bà cũng không thể đi vào trái tim của ông, người ông đặt ở trong tim, thủy chung là người kia.