Bạc Tranh trở về một ngày trước khi tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, lần này ông trở về thoạt nhìn gầy rất nhiều, comple trước kia mặc ở trên người có vẻ hơi lớn.

Nhan Nhã không nói cái gì, chính là yên lặng đặt cho ông mấy bộ mới, nhưng thật ra Phương Tiểu Thư không nhịn được lại nhớ tới sự kiện video lần trước, vì thế cô lại nói ra một chút chuyện này với Bạc Tể Xuyên.

Bạc Tể Xuyên suy nghĩ một chút, nói: "Anh đi tâm sự với ông ấy."

Phương Tiểu Thư gật đầu, vẻ mặt không quá tự nhiên nói: "Ừ... Ba trước kia ông ấy có thể có nhiều chuyện sai lầm, nhưng dù sao là ba của chúng ta, nếu ông ấy thật sự sinh bệnh, vẫn là muốn chạy nhanh đi chữa bệnh nha, đừng gạt chúng ta, nếu không đến lúc đó..." cô nhếch môi lên không nói thêm gì nữa, những lời nói phía dưới không nói Bạc Tể Xuyên cũng có thể hiểu được.

Kỳ thật cũng không phải cô có bao nhiêu thánh mẫu, cô chính là hy vọng tương lai Bạc Tể Xuyên không cần có tiếc nuối, nếu Bạc Tranh thật sự có vấn đề gì, mà anh là người cuối cùng mới phát hiện, lấy tính cách của Bạc Tể Xuyên như vậy, cho dù là với Bạc Tranh cũng sẽ vô cùng áy náy đi.

Bạc Tể Xuyên tự nhiên hiểu được dụng tâm của cô, sau khi yên lặng đồng ý liền đứng dậy ra ngoài.

Phương Tiểu Thư không yên bất an chờ ở trong phòng, ở trong tivi đang chiếu tin tức thời sự, các loại tin tức tập kích khủng bố trong và ngoài nước liên tiếp không ngừng, cũng không có thể làm cho người ta vui vẻ một chút.

Nếu Bạc Tranh thật sự gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ đâu?

Kỳ thật Phương Tiểu Thư không phải không nghĩ tới vấn đề này, nhưng người cô gả cho là Bạc Tể Xuyên, trong nhà anh như thế nào không có quan hệ lớn với cô, hơn nữa anh cũng không phải loại đàn ông dựa vào cha mình đến hoàn thành tất cả.

Mỗi một phân tiền mà anh tiêu, cùng với thân phận địa vị mà anh có được bây giờ, tất cả đều là dựa vào sự cố gắng của anh.

Mặc dù ngay từ đầu có thể là anh mượn dùng bàn đạp tiện lợi của Bạc Tranh mà có một cái cơ hội tốt để thi triển tài hoa, nhưng đi đến từng bước này anh đã muốn là một kiểm sát trưởng đủ tư cách được tất cả mọi người tán thành.

Những lo lắng này của Phương Tiểu Thư, Bạc Tể Xuyên cũng không phải không có.

Mặc dù ở trong lòng anh thủy chung không thể hoàn toàn tha thứ người cha này, nhưng từ khi ông ta bỗng nhiên vòng vo tính tình bắt đầu tiếp nhận Phương Tiểu Thư, còn trợ giúp anh đem sự kiện đó kéo tới tay giải quyết, anh cũng đã không ghi hận ông ta nhiều như trước kia.

Khi Bạc Tể Xuyên xuống tầng, Bạc Tranh còn đang ở trong phòng khách thu thập này nọ, ông sẽ không dừng lại lâu lắm, tham gia tiệc rượu đầy tháng xong sẽ bay trở về thủ đô, thủ đô còn có rất nhiều chuyện chờ ông xử lý.

Bạc Tể Xuyên nhìn thân hình rõ ràng gầy yếu rất nhiều so với trước kia của ông, lại liên tưởng đến vấn đề mà Phương Tiểu Thư phát hiện, không nhịn được hơi nhếch môi.

Nếu Bạc Tranh thật sự rời đi, Bạc Tể Xuyên chỉ sợ sẽ không rất dễ chịu. sự lo lắng của Phương Tiểu Thư là tuyệt đối có khả năng, bởi vì đây dù sao cũng là người cha cho anh sinh mệnh, vất vả dưỡng dục anh mấy chục năm.

Khi Bạc Tranh đang sửa sang lại này nọ, nghe được có tiếng bước chân liền quay đầu lại, khi ông nhìn đến là Bạc Tể Xuyên từ trên tầng đi xuống dưới, liền lại quay đầu lại, thực tùy ý hỏi: "đã muộn thế này như thế nào còn không ngủ, ngày mai còn có rất nhiều việc đâu, nhưng đừng làm lỗi."

Xưa nay Bạc Tranh đã như vậy, tại trên bất cứ sự tình gì đều dặn anh thận trọng cẩn thận, không cần làm lỗi, do đó dưỡng thành thói quen tốt cân nhắc rồi sau đó làm được của anh.

Trong lòng Bạc Tể Xuyên thật phức tạp, hai tay đút túi đi đến bên người ông ta, giúp ông ta sửa sang lại những đồ cần mang, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Gần nhất thân thể thế nào? Ở bên kia ăn không tốt sao? Xem ngài có vẻ gầy."

Động tác của Bạc Tranh dừng một chút, lập tức vô cùng tự nhiên đáp lại: "Này không phải hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cần kiệm tiết kiệm không dư thừa đồ ăn thôi, mỗi lần cũng không làm nhiều đồ ăn, một người ở, cũng rất khó sẽ không lười."

Bạc Tể Xuyên không thay đổi sắc mặt quan sát Bạc Tranh, khí sắc của ông ta cũng không tốt, nhưng ông dùng tinh thần cố gắng nói chuyện bằng giọng nói vững vàng hơn làm cho người ta một loại cảm giác ông chính là hơi mệt mỏi, nhưng kỳ thật tốt lắm. Nhưng cụ thể có khỏe không, chỉ có chính ông ta rõ ràng nhất.

Bạc Tể Xuyên cảm thấy mình cùng Bạc Tranh người đã có nhiều năm kinh nghiệm trong quan trường so với vẫn là nộn một chút, vì thế cũng không có gì quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra ý đồ đến của mình: "Thân thể của ngài có phải có cái gì không thoải mái hay không? Video mà ngài gửi tới lần trước là quay ở trong bệnh viện đúng không?"

Bạc Tranh nhất thời dừng tay đang sửa sang lại này nọ, hơi xấu hổ cùng không biết làm sao sững sờ.

Bạc Tể Xuyên thấy phản ứng của ông như thế, tự nhiên biết băn khoăn của Phương Tiểu Thư đã trở thành sự thật, anh không khỏi có chút phiền chán nói: "Nếu ngài sinh bệnh phải đi chữa trị đi, không cần gắng gượng, bằng không thân thể không thoải mái là muốn làm cho trong lòng ai không thoải mái?!"

Lời nói của Bạc Tể Xuyên hơi kịch liệt, nói xong chính anh liền hối hận trước, lập tức sửa lời nói: "Thực xin lỗi, con hơi kích động, con không có ý tứ kia..."

Bạc Tranh trấn an vỗ vỗ vai anh, thấp giọng nói: "Cha biết."

Bạc Tể Xuyên mệt mỏi bụm mặt ngồi vào một bên trên sofa, Bạc Tranh rõ ràng cũng đặt này nọ xuống ngồi vào phía đối diện anh, ông tựa vào trên lưng sofa nhìn con trai của mình, thần sắc mang theo một cỗ hoài niệm cùng lưu luyến.

"Con đã muốn nhận ra, cha cũng sẽ không giấu giếm nữa." Bạc Tranh chậm rãi nói, "Năm trước kiểm tra ra, vẫn là vấn đề về trái tim, cũng không nghĩ có thể kiên trì lâu như vậy, tại thủ đô phát tác qua một lần, ở bệnh viện một đoạn thời gian, hiệu quả trị liệu không sai, cho nên bây giờ xuất viện."

Bạc Tể Xuyên kinh ngạc nhìn ông, sau một lúc lâu mới hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào?"

Hai tay Bạc Tranh giao nắm, ngửa đầu nhìn trần nhà: "không có việc gì, nói là phối hợp trị liệu, không cần mệt nhọc, liền không có chuyện gì lớn."

Bạc Tể Xuyên có điểm muốn phát giận, anh rất ít không khống chế được tính tình của mình, đơn giản cũng chính là khi đối mặt hai người mới có thể như vậy, một là Phương Tiểu Thư, hai chính là Bạc Tranh.

Hai người kia luôn có thể rất dễ dàng làm cho anh đánh mất tất cả phong độ.

"Ngài nói rõ ràng một chút, có vấn đề gì, xem bệnh ở bệnh viện nào?" Bạc Tể Xuyên mặt không chút thay đổi hỏi.

Bạc Tranh đem tầm mắt chuyển tới trên người anh, cười đến có chút đả thương tự tôn của người khác: "Ta nghĩ đến con ước gì ta chạy nhanh chết đâu."

"Ông nói bậy cái gì!" Bạc Tể Xuyên đứng lên có chút nôn nóng nhìn ông, "Tôi là con trai của ông không phải đối thủ của ông, vì sao tôi muốn cho ông chết?!"

Bạc Tranh thấy anh tức giận, vội vàng đứng lên trấn an, ông ấn Bạc Tể Xuyên ngồi lại trên sofa, phóng nhẹ thanh âm nói: "Ta không lừa con, lúc ấy khi cứu giúp rất khẩn cấp, bác sĩ nói, tĩnh dưỡng thật tốt, sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề."

"thật không." Bạc Tể Xuyên cười lạnh một tiếng.

Bạc Tranh ngồi trở lại trên sofa, thở dài nói: "Kỳ thật ngay từ đầu ta cũng không dự đoán được mình còn có thể sống lâu như vậy." Hình như ông cũng hơi giật mình, "Ta vốn không muốn trị bệnh, nhưng thật ra ta rất hy vọng chính mình chạy nhanh chết đi, không nghĩ đến lúc ấy mở ra hội liền phát tác, người ta đưa ta đi bệnh viện, dĩ nhiên thừa dịp ta hôn mê phẫu thuật trái tim của ta..."

"Xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao ông không gọi điện thoại cho tôi? Vì sao không cho người nói cho tôi biết?" Bạc Tể Xuyên như trước cảm thấy phẫn nộ, hốc mắt của anh hơi đỏ, hiển nhiên tức giận đến không nhẹ.

Xác thực, không còn có sự tình nào làm cho người ta sốt ruột hơn chuyện người lớn sinh bệnh cũng không chịu trị liệu cũng không nói cho mình, một khi phát hiện, chẳng những sẽ thừa nhận sự lo lắng sợ hãi cha mẹ rời đi chính mình vì bệnh tật, còn muốn thừa nhận sự khổ sở không bị tín nhiệm cùng bị bài trừ bên ngoài.

Hai tay Bạc Tể Xuyên chống cái trán im lặng xuống, Bạc Tranh lẳng lặng nhìn anh, thật lâu thật lâu đều không nói chuyện.

Trong phòng khách thực im lặng, hai cha con ai cũng không chủ động mở miệng, Bạc Tể Xuyên nghĩ, ông ta không nói cho chính mình, đại khái là muốn chính mình một người im lặng chết ở bên ngoài. Lúc ấy khi ông gặp chuyện không may anh hẳn là đang tại bệnh viện dưỡng thai cùng Phương Tiểu Thư, phỏng chừng Bạc Tranh cũng là sợ chuyện phiền phức truyền tới sẽ ảnh hưởng đến việc Phương Tiểu Thư sinh đứa nhỏ.

Nghĩ vậy chút, Bạc Tể Xuyên liền không biết nên cùng ông ta tiếp tục nói chuyện với nhau như thế nào, anh đứng lên, muốn nói lại thôi nhìn Bạc Tranh, cuối cùng chính là nói: "Ngày mai sau khi kết thúc tiệc đầy tháng tôi cùng ông đi bệnh viện kiểm tra lại, nếu có sự khác biệt với lời ông nói, ông..." Anh muốn nói cái gì, lại cuối cùng cái gì cũng chưa nói, xoay người bước nhanh lên tầng đi.

Phương Tiểu Thư rốt cục đợi được anh trở về, vội vàng nghĩ còn muốn hỏi sự tình như thế nào, hãy nhìn thấy hốc mắt của anh hơi đỏ, một bộ dáng khó được không bình tĩnh, đều không hỏi ra được câu nói nào.

sự tình thực rõ ràng xảy ra đó, nếu cô lại mở miệng hỏi đó không phải đâm vào chỗ đau của anh sao?

Phương Tiểu Thư trầm mặc mở chăn, nắm lấy Bạc Tể Xuyên lên trên giường nằm, thay anh cởi giày, đắp chăn, ôm anh vào trong ngực.

Bạc Tể Xuyên khó được không kháng cự hành vi mẫu tính quang huy như vậy của cô, nghiêng người tựa vào trong lòng ngực ấm áp mềm mại của cô, nghe trong hơi thở tràn ngập hương vị của cô, sau khi im lặng một lúc lâu, nghiêm túc nói: "Sau đó nếu thân thể của em xảy ra vấn đề gì phải nói cho anh biết, nếu em không nói cho anh biết, anh liền..."

Phương Tiểu Thư cảm thấy hứng thú hỏi: "Anh sẽ làm cái gì?"

Bạc Tể Xuyên chần chờ sau một lúc lâu, đến đây một câu: "Anh liền cũng không nói cho em."

... Cái uy hiếp này thật đúng là... Cực kỳ dùng được.

Phương Tiểu Thư vội vàng thật sự đáp ứng: "Tốt, không thành vấn đề, anh yên tâm đi, cho dù là cảm mạo phát sốt em cũng nói cho anh, mọc mụn cũng nói cho anh, nội tiết mất cân đối cũng nói cho anh."

Bạc Tể Xuyên bị bộ dáng còn thật sự này của cô chọc cho nở nụ cười, cười đến có chút chua chát cùng bất đắc dĩ.

Tuy cô còn không thấy anh đang tươi cười như thế nào trong lòng cô, lại có thể nghe thấy sự chua sót trong tiếng cười của anh, cô đau lòng vuốt ve phía sau lưng anh, dưới áo sơmi mềm mại là cái lưng cao ngất của anh, cô thở dài, dịu dàng nói: "Ba ba sẽ không có việc gì."

Bạc Tể Xuyên nằm ở trong lòng cô, yên lặng thật lâu mới nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng.

Phương Tiểu Thư kỳ thật rất tò mò, nhưng hiện tại hỏi cái này không phải thời điểm, chờ buổi sáng ngày mai anh bình tĩnh hơn lại hỏi đi.

cô có chút đoán của chính mình, phía trước cô gặp qua Bạc Tranh tức giận, khi đó Bạc Tranh đều là ôm ngực, này có phải thuyết minh, có thể là trái tim của ông xảy ra vấn đề?

Trái tim xảy ra vấn đề, có thể lớn có thể nhỏ, có rất nhiều bác sĩ quyền uy trong phương diện về trái tim, bởi vì nó là nội tạng quan trọng nhất của con người, điều kiện trị liệu cũng tương đối hoàn thiện, chẳng qua một khi xảy ra tai biến trong bệnh này, cũng rất dễ dàng muốn mạng của người ta.

Đôi khi ngươi thậm chí không kịp trị liệu cũng đã mất mạng, cho nên chuyện này thật đúng không tốt phán đoán.

Xem phản ứng của Bạc Tể Xuyên, tuy anh rất khổ sở, nhưng còn không có thật sự hỏng mất, đó thuyết minh vấn đề của Bạc Tranh hẳn là có thể giải quyết .

Phỏng chừng, anh đã muốn nghĩ tốt lắm kế tiếp nên làm sao bây giờ, việc cô cần làm, chính là lúc này cho anh một cái ôm ấm áp.