Kết thúc bữa ăn cũng đã hơn sáu giờ rưỡi, trong lúc Tiêu Cảnh Vũ lấy ví trả tiền, Ngư Tranh lại âm thầm đưa mắt quan sát anh.

Ngẫm nghĩ vài giây, cô chợt ngửa lòng bàn tay giơ về phía Tiêu Cảnh Vũ, lên tiếng đề nghị: “Đưa tôi thanh toán, cậu đi mua kem đi.”

Tiêu Cảnh Vũ có hơi khựng người, nhưng trước ánh mắt nghiêm túc của Ngư Tranh, anh đành rút vài tờ tiền rồi đặt ví vào trong tay cô.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Cảnh Vũ hành động trong sự hoang mang, thậm chí lúc anh đi được một đoạn đến cửa hàng gần đó mua kem, anh vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn vài lần.

Sau khi Tiêu Cảnh Vũ rời bàn, Ngư Tranh thu tay cầm chiếc ví về gần phía mình xem, ngón tay vô thức sờ lên mặt ví sờn cũ.

Mở ví ra xem bên trong, Ngư Tranh phát hiện chỉ có vài tờ tiền cũ và giấy tờ tùy thân trong ngăn kéo.

Lục hết từng ngăn ví trong tay, lần này Ngư Tranh lại lôi ra được từ ngăn bên ngoài cùng một mảnh giấy nhỏ, trong mảnh giấy là hóa đơn tiền nhà và điện nước.

Trong chốc lát Ngư Tranh chợt nhớ ra còn vài ngày nữa mới đến kỳ cha cô phát lương cho nhân viên, hóa đơn này có thể vẫn đang chờ trả.

Tính toán một hồi, Ngư Tranh lén xoay đầu kiểm tra hướng Tiêu Cảnh Vũ đã đi, đảm bảo anh không nhìn thấy cô mới lặng lẽ lấy ví tiền của mình ra, rút vài tờ tiền có mệnh giá lớn nhất nhét vào ngăn kéo đựng giấy tờ tùy thân, sau đó lấy những tờ tiền cũ ở ngăn chính giữa ra thanh toán bữa ăn.

Rất nhanh Tiêu Cảnh Vũ đã mua kem xong quay lại, giữa lúc cả hai thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, anh thuận theo tình thế hỏi: “Cậu gọi tài xế đón chưa?”

Ngư Tranh thản nhiên lắc đầu: “Muốn nhờ cậu hướng dẫn sửa bài kiểm tra toán.”

Tuy rằng chia ban Tự nhiên và Xã hội nhưng ba môn chính là Toán, Văn, Anh đều phải học, nếu Ngư Tranh nhờ vả Tiêu Cảnh Vũ cũng không có gì làm lạ.

Chỉ là thái độ trong hôm nay của cô có hơi khác thường, nhất là kể từ buổi chiều ở phòng giáo viên về.

Có lẽ, vì Ngư Tranh áy náy khi đã gián tiếp hại anh bị thầy cô trách oan, thế nên cô mới hạ mình tìm cách bù đắp cho anh.

Cầm lại ví tiền, Tiêu Cảnh Vũ không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhét luôn vào túi quần, sau đó cùng Ngư Tranh đi bộ về nhà anh.

Về đến nhà của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh ngồi ở chiếc bàn cũ lúc sáng, mang bài kiểm tra cho anh xem.

Tiêu Cảnh Vũ đứng bên cạnh cô, một tay chống lên bàn, một tay cầm giấy lướt qua những bài giải sai của cô để tìm nguyên nhân.

Thành tích học tập của Ngư Tranh ở mức tương đối, thường chỉ gặp khó khăn ở những môn học đòi hỏi sự tính toán.

Tiêu Cảnh Vũ thì ngược lại, những môn tính toán anh giải quyết rất nhanh, còn môn lý thuyết thì thường xuyên học không vào.

Trong chốc lát Tiêu Cảnh Vũ đã xác định được lỗi sai Ngư Tranh mắc phải, anh dùng bút chì đánh dấu, còn tận tình giải thích: “Cậu áp dụng nhầm công thức rồi.”

Giữa khoảng cách gần sát, Ngư Tranh cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Tiêu Cảnh Vũ phả bên tai mình, vô tình khiến cho tâm trí của cô trở nên lộn xộn, nhất thời không thể tập trung nghe anh giảng.

Mải cho tới khi Tiêu Cảnh Vũ nói qua hết những điểm sai trong bài kiểm tra của Ngư Tranh, bản thân cô vẫn mơ hồ chưa kịp tỉnh.

Dáng vẻ tưởng chừng không ai phát hiện này của cô khiến cho Tiêu Cảnh Vũ muốn tiếp tục giả vờ làm ngơ cũng không thể.

“Cậu làm sao vậy? Từ lúc ở trường về cứ ngẩn ngơ.” Tiêu Cảnh Vũ khẽ thở ra một hơi, thật lòng trấn an: “Nếu là liên quan đến giáo viên thì không cần lo, vì dù không xuất hiện những tin đồn cùng cậu thì họ cũng vốn không thích tôi rồi.”

Ngư Tranh im lặng không đáp, cảm xúc hiện tại trong lòng càng lúc càng thêm rối rắm.

Ngay chính cô cũng không hiểu, rốt cuộc điều làm cô băn khoăn ở Tiêu Cảnh Vũ thật sự chỉ là áy náy khi anh bị mang tiếng oan vô lý, hay vì biết anh là người để lại ấn tượng năm xưa nên đã khiến cô...!vui mừng.

Nghĩ đến chuyện cũ, Ngư Tranh chợt ngẩng đầu nhìn về phía vách tường đối diện, chính giữa bức tường treo chiếc ô cô từng tặng anh.

Chính ngay lúc này, cô mới nhận ra cả ngày hôm nay luôn mất khống chế là do mải bận tâm về chuyện chiếc ô và cuộc gặp gỡ tình cờ kia.

Đầu óc “bị ép” cho thông suốt, Ngư Tranh miễn cưỡng xoay đầu nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ, nhanh chóng gật đầu: “Biết rồi.”

Tiêu Cảnh Vũ hoài nghi dõi theo thái độ thất thường của cô, giữa hai đầu chân mày vô thức chau lại đầy bất an.

Lúc tiễn Ngư Tranh ra về cũng đã hơn bảy giờ tối, Tiêu Cảnh Vũ từ đầu ngõ trở vào nhà tình cờ chạm mặt bà chủ nhà trọ từ dưới cuối ngõ đi lên.

Bà chủ nhà trọ đã ngoài năm mươi, tính tình rất hào sảng vui vẻ.

Đã từng có nhiều khoảng thời gian Tiêu Cảnh Vũ không kiếm ra tiền, bà ấy không khó chịu không đuổi đi, trái lại còn cho anh đồ ăn cầm cự qua ngày.

Thấy anh, bà ấy cười trông vô cùng khoái chí, đến gần còn kích động vỗ bôm bốp vào vai anh, lên giọng cảm thán: “Cái thằng này giỏi nhỉ, chưa gì đã thấy tương lai rộng mở rồi.”

Tiêu Cảnh Vũ trố mắt khó hiểu, bà chủ nhà trọ không đợi được đã vội nói tiếp: “Giả bộ làm gì, mới nãy cha mẹ bạn gái mày đến tận nhà cô trả tiền trọ tháng này luôn cả tháng sau cho mày.

Mà ban sáng cô cũng thấy qua bạn gái mày rồi, trông mặt con bé ấy hơi khó chiều nhưng không chê hoàn cảnh của mày là mừng, ráng mà giữ lấy!”

Nói xong bà ấy cười ha hả đi thẳng một mạch, Tiêu Cảnh Vũ đứng thẫn thờ một chỗ, sắc mặt chốc lát đã kém hẳn.

Không rõ từ đâu, những âm thanh nhạo báng “kẻ đào mỏ” bỗng văng vẳng bên tai anh, tựa như từng mũi dao đâm sâu vào da thịt..