Ngồi trên xe trở về nhà, Ngư Tranh suốt buổi đều nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù tầm mắt dán vào khung cảnh bên ngoài nhưng tâm trí hoàn toàn bận nghĩ việc khác.

Bản thân Ngư Tranh không biết cảm giác xao xuyến, thế nên khi nhớ về hành động của Tiêu Cảnh Vũ ở trường, cô vẫn cho rằng vì sáng nay phát hiện anh là người được cô tặng ô năm xưa, chính sự trùng hợp này mới khiến cô bận tâm.

Băn khoăn một hồi, Ngư Tranh ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, tuy nhiên lại thận trọng lén nghiêng đầu nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ ngồi bên cạnh.

Anh ngồi chống tay trên thành cửa sổ, dáng vẻ có chút hững hờ nhìn phố xá bên ngoài.

Tiêu Cảnh Vũ có đường xương mặt rất đẹp, sống mũi cũng rất cao, lông mi vừa dày vừa cong.

Hơn nữa, bắp tay anh rắn chắc nhưng không thô, vóc dáng cũng cao ráo nổi bật.

Ngoại trừ không có tiền và gia đình trọn vẹn, những điều còn lại Tiêu Cảnh Vũ rất được ông trời ưu ái.

Ngư Tranh lướt mắt từ đầu xuống chân Tiêu Cảnh Vũ, rồi lại lướt từ chân lên đầu anh.

Nhưng khi cô vừa ngước mắt nhìn lên, vô tình chạm ngay ánh mắt của anh cũng đang nhìn về phía này.

Như kẻ trộm bị bắt quả tang, Ngư Tranh chột dạ vội quay mặt chỗ khác.

Tiêu Cảnh Vũ sớm đã nhận ra mình bị nhìn lén, nhưng khi thấy phản ứng khác thường của cô, anh khó kiềm chế mà phát ra tiếng cười khe khẽ.

Sợ Ngư Tranh mất mặt, Tiêu Cảnh Vũ vẫn phải giả vờ dù thừa biết vô cùng lộ liễu: “Sao vậy?”

Ngư Tranh có hơi bối rối nhưng tuyệt nhiên không để lộ ra điểm yếu, nhanh trí chuyển sang chủ đề khác: “Mời tôi một bữa đi.”

“Hả?” Tiêu Cảnh Vũ chưa tin vào những gì vừa nghe thấy, anh theo phản xạ ngồi thẳng lưng, quay hẳn qua Ngư Tranh hỏi lại: “Mời cậu ăn?”

“Phải, đến chỗ cậu hay ăn.”

“Không nên đâu.”

Sau câu trả lời của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ còn chưa dừng khoảng trống để suy nghĩ đã nhanh chóng từ chối.

Không phải anh tính toán tiền bạc, nhưng một cô tiểu thư như cô ngay cả cơm của nhà ăn trong trường cũng không thể nuốt, huống chi là đồ ăn bên lề đường lắm khói bụi.

Đôi môi Tiêu Cảnh Vũ mấp máy vừa định giải thích lý do thì Ngư Tranh đã xoay qua, thản nhiên lên mặt: “Tôi đâu có hỏi ý cậu.”

Trước thái độ kiêu ngạo của Ngư Tranh, trạng thái của Tiêu Cảnh Vũ từ sững sờ chuyển sang chỉ biết cúi đầu cười khổ.

Không thể tự mình thỏa thuận cô liền dùng quyền lực để ép buộc, khó trách dù là con gái chân yếu tay mềm cô cũng chẳng sợ ai ức hiếp.

Không thể cãi lời “cô chủ nhỏ”, Tiêu Cảnh Vũ đành đưa cô đến quán ăn gần nhà mà anh vẫn hay lui tới.

Và quả không cần dự đoán, vợ chồng ông bà chủ quán vừa thấy anh đưa một cô gái lạ đến ăn liền nghi ngờ chọc ghẹo.

Vì chỉ là một quán ăn nhỏ nên không thể đòi hỏi về hình thức phục vụ lẫn chất lượng món ăn, Ngư Tranh chưa bao giờ đặt chân vào những quán ăn rẻ tiền ven đường, tuy nhiên cô cũng không chê bai hay ghét bỏ.

Phía trước cửa quán bày ra những ngăn đựng món ăn kèm thả lẩu, mọi thứ được xếp ngăn nắp theo tầng với đủ loại thực phẩm và nhiều màu sắc khác nhau.

Tiêu Cảnh Vũ cầm một chiếc rổ nhỏ và kẹp gắp bằng inox chọn món, riêng Ngư Tranh chỉ tò mò đi theo phía sau.

Cứ mỗi lần thấy món bản thân thích hoặc món nào đẹp mắt, Tiêu Cảnh Vũ đều ngoái đầu hỏi qua ý Ngư Tranh, nhưng cô hoàn toàn không biết mùi vị, vậy nên cũng không thể trả lời cho anh biết cô có muốn ăn hay không.

Chọn món xong, Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh đi đến một chiếc bàn nhựa ngay trước quán ngồi xuống.

Tới chỗ, anh đặt vội chiếc rổ nhỏ đựng đồ ăn xuống bàn, sau đó nhanh chóng rút khăn giấy có sẵn trên bàn lau qua mặt ghế cho Ngư Tranh.

Trước hành động này của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh ngạc nhiên đến mức tim đập thình thịch, thậm chí là sững người mất mấy giây mới choàng tỉnh.

Sau khi cả hai yên vị vào chỗ, đợi nhân viên mang bếp cùng nước lẩu ra là có thể bắt đầu bữa ăn.

Trong thời gian chờ, Ngư Tranh không cách nào khống chế được bản thân lén nhìn Tiêu Cảnh Vũ ngồi ở đối diện.

Nhưng xui thay, cô vừa mới ngước mắt đã lập tức chạm phải ánh mắt của anh.

Tuy rằng trong lòng đang bối rối, Ngư Tranh vẫn giả vờ bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Cậu hay ăn ở đây lắm à?”

“Ừm, mấy lúc tâm trạng không tốt ra đây ăn xem như tự an ủi bản thân.

Với lại là giá cố định, món tự chọn không tính thêm tiền, dù buồn lỡ ăn nhiều cũng không sợ.”

Không rõ vì sao khi nghe Tiêu Cảnh Vũ nói xong, một luồng cảm xúc kỳ lạ mang lẫn chút nhoi nhói dâng trào ở giữa lồng ngực của Ngư Tranh.

Từ khi sinh ra, bản thân Ngư Tranh đã là một đứa trẻ ngậm thìa vàng, sống trong sự bao bọc nâng niu của gia đình.

Nhưng giờ đây khi quen biết với Tiêu Cảnh Vũ, cảm nhận những gì anh một mình trải qua, cô không thể tưởng tượng cuộc đời mình sẽ ra sao khi cô đơn lạc lõng giữa xã hội rộng lớn.

Tiêu Cảnh Vũ chỉ có một mình suốt nhiều năm qua, không một chỗ dựa khi mệt mỏi, không ai thân thiết để chăm sóc khi ốm đau, một mình một cuộc sống đối với anh có lẽ chưa từng dễ dàng.

Nghĩ đến những gì Tiêu Cảnh Vũ phải chịu đựng, nước mắt bỗng nhiên rơi khỏi khóe mi của Ngư Tranh.

Khi phát hiện cảm xúc mất kiềm chế, cô vội vã giơ tay lau nhanh đi giọt nước mắt vừa chảy dài.

Những gì vừa diễn ra nhanh như chớp, Tiêu Cảnh Vũ không thể nào tưởng tượng được một Ngư Tranh lạnh lùng xa cách, nay lại ở trước mặt anh rơi nước mắt.

Tiêu Cảnh Vũ vừa kinh ngạc vừa giật mình, nhưng khi định mở lời hỏi han thì nhân viên quán mang bếp ga và nồi nước lẩu ra cắt ngang.

Lúc nhân viên rời khỏi thì Ngư Tranh đã quay lại với bộ dạng điềm nhiên như bình thường, Tiêu Cảnh Vũ nghĩ đến rồi thôi, anh chọn từ bỏ ý định dò hỏi để giữ lại lòng tự tôn cho cô.

Cả hai bắt đầu ăn tối, Tiêu Cảnh Vũ làm nhiệm vụ bỏ rau và món ăn kèm vào nồi nước dùng, Ngư Tranh chỉ việc ngồi đợi đồ ăn chín để ăn.

Bản tính Ngư Tranh vốn không kén ăn, nhưng do nuôi dạy kỹ lưỡng nên cô chỉ kén độ hợp vệ sinh khi bỏ vào miệng.

Lần đầu tiên dẫn Ngư Tranh đi ăn vỉa hè nhưng cô lại vô cùng nhiệt tình, khung cảnh này khiến Tiêu Cảnh Vũ chỉ biết ngồi cười trộm, bởi anh sợ rằng nếu nói ra sẽ khiến cô mất tự nhiên vì phải giữ hình tượng.

Trong lúc đang mải mê cùng nhau ăn uống, Ngư Tranh nhìn thấy miếng thịt to trong nồi liền gắp bỏ vào chén Tiêu Cảnh Vũ.

Nhưng nửa chừng cô chợt sực tỉnh, tay cầm đũa giữ thịt sắp đặt vào chén anh bỗng có ý định rút về, dẫu vậy phản xạ của anh cũng không thua kém mà vội nắm lấy cổ tay cô giữ lại.

“Không phải chứ, mời cậu đi ăn có một miếng thịt cũng tiếc?”

“Không...” Ngư Tranh ái ngại nhìn anh, thật lòng đáp: “Tôi quên đổi đũa khác.”

Hiểu ra Ngư Tranh lỡ dùng đũa đã dính nước bọt gắp đồ ăn cho anh, vì sợ bẩn nên cô mới lấy về.

Tiêu Cảnh Vũ không để ý, ngược lại còn lắc cổ tay cô cho miếng thịt rơi xuống chén, sau đó anh còn nhanh trí hợp lý hóa vấn đề: “Nhúng vào nước sôi thì cũng tiệt trùng rồi.”

Chỉ với một hành động nhỏ và một câu nói ngắn ngủi của Tiêu Cảnh Vũ, hai khóe môi của Ngư Tranh vô thức khẽ cong lên..