Sắp đến Tết nhưng khác với nó, Hải Ninh chẳng thấy vui vẻ là mấy. Dạo này hình như là Ngọc rất bận, không có cả thời gian về nhà, muốn thấy nó còn khó hơn cả gặp tổng thống Obama. Mỗi buổi chiều rảnh rỗi, hắn thường cố ý đi đâu đó chỉ để được vô tình gặp ai đó. Xác xuất gặp được người mà hắn muốn gặp là 30%, nhưng điều đáng buồn là người đó lại đi cùng người với một người con trai khác với xác suất rất cao: 75%.

“Rõ ràng là giữa Ngọc và người con trai kia có quan hệ không bình thường. Bọn họ còn có vẻ rất thân thiết, hình như họ sống cùng một nhà thì phải! Anh ta còn chở Ngọc đi học nữa, nhất định là có chuyện không ổn rồi!”

Chẳng hạn như chiều nay, trong lúc “tình cờ” đi qua hiệu sách, Hải Ninh lại thấy người kia chở nó trên xe đạp. Nó thì có vẻ rất vui, vừa cười vừa hát:

“ …Can’t you believe that you light up my way

No matter how that ease my path

I’ll never lose my faith

See me fly, I’m proud to fly up high

Show you the best of mine

Till the end of the time

Believe me I can fly

I’m singing in the sky

Show you the best of mine

The heaven in the sky

Nothing can stop me

Spread my wings so wide.”

Một giọng hát trong trẻo mà Hải Ninh chưa bao giờ nghe thấy trước đó, Ngọc chưa từng hát cho hắn nghe. Vậy còn người con trai kia, hắn ta rốt cuộc là ai chứ?

Hải Ninh không thích sự nghi hoặc, mập mờ không rõ ràng nên đã hẹn gặp anh ta. Vừa bước vào quán café, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người, họ như hai vì sao tỏa sáng đầy kiêu hãnh, khí chất bức người. Lúc này, Hải Ninh mới nhìn kĩ người đối diện. Đó là một chàng trai tuấn tú, tao nhã, lịch sự, nhìn qua là biết không phải người tầm thường. Chả trách Ngọc lại quý mến anh ta như vậy.

-Cậu muốn gặp tôi chẳng hay có chuyện gì?

-Chỉ là có vài chuyện muốn hỏi anh thôi!

-Cậu là ai? Tại sao tôi lại phải trả lời cậu?

-Tôi là bạn của Ngọc. Còn anh, anh là gì của cô ấy?

Trọng Tuyên nhìn Hải Ninh, anh cũng đánh giá rất cao con người này, Ngọc đã nhiều lần kể về cậu ta. Trong trận đấu sắp tới, Hải Ninh chính là một đối thủ nặng kí, nghe nói cậu ta chơi bóng rất tốt. Nhưng còn hiện tại, anh thừa biết mục đích của cậu ta khi đến đây. “Tôi lớn hơn cậu một tuổi không chỉ có nghĩa là tôi sinh trước cậu một năm!”

-Tôi ư? Tôi là sư huynh của cô ấy, nhưng sắp không phải như vậy nữa rồi!

- Ý của anh là sao?

-Tôi yêu cô ấy!

Hàng mày nhíu lại, hai bàn tay co lại thành nắm đấm, sự khó chịu đó dường như lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể. Nhưng cậu vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, nói:

-Tùy anh thôi!

-Đúng vậy! Tôi yêu ai là quyền của tôi, chuyện này đâu có liên quan gì tới cậu!

-Nhưng tôi là bạn cô ấy!

-Tôi yêu Ngọc và cô ấy cũng yêu tôi. Nếu là bạn của Ngọc, cậu phải thấy vui cho cô ấy mới đúng chứ, phải không nào?

Hai bàn tay lại siết chặt hơn, cả hô hấp cũng đình trệ. Hải Ninh đã lường trước được việc này, nhưng còn Ngọc, cậu không tin cô ấy lại yêu người con trai kia.

-Tôi cũng yêu cô ấy, yêu cô ấy trước anh, yêu nhiều hơn anh. Anh chỉ là một kẻ thứ ba xen vào tình cảm của bọn tôi thôi!

-Kẻ thứ ba ư? Cậu có biết thế nào là kẻ thứ ba không? Chính là kẻ không được yêu. Mà cậu tưởng rằng mình biết Ngọc trước tôi sao? Cậu thật ngây thơ!

-Anh…

-Xin lỗi nhưng quả thật tôi không có thời gian để tán gẫu cùng cậu. Ngọc đang đợi, tôi phải về rồi. Chào!

Trọng Tuyên đi ra trong ánh mắt đắm đuối của đám con gái, vài cô còn chạy theo xin số điện thoại. Anh chỉ mỉm cười lịch sự rồi bước thật nhanh qua bọn họ. Còn Hải Ninh, cậu ta vẫn lặng lẽ ngồi đó, ngoảnh đầu nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ. “Tất cả là sự thật sao?”