Hắn lại nhìn nó, không hiểu sao ngay lần đầu gặp, hắn đã thấy mến nó, một cô gái tốt bụng và thân thiện, lại rất đáng yêu. Ngoài bố mẹ ra, nó là người mà hắn tin tưởng nhất. Hắn sẽ cho nó biết bí mật này, điều mà cả bố mẹ hắn cũng không biết.

-Tớ không thích Xuân Trúc, mà nói đúng hơn là tớ không, không…

-Là sao cơ?

Tôn Nguyên hít một hơi thật sâu rồi mới nói:

-Tớ không giống những đứa con trai bình thường khác, tớ…tớ thích Trọng Tuyên sư huynh!

Dường như nó đã quên cả hô hấp khi nghe những lời đó. Nhìn những giọt lệ lại rơi trên gương mặt Tôn Nguyên, nó thấy trái tim mình cũng đau lắm. Nó không biết phải nói gì để làm dịu nỗi đau của cậu ta nữa, nó thật sự rất sốc, rất bối rối.

Tôn Nguyên đã nhìn thấy những cảm xúc rối loạn đó trong mắt nó, cậu ta tự cười chính mình:

-Có phải là tớ rất biến thái, rất đáng ghét không?

-Không, không phải vậy đâu! Dù cậu có như thế nào thì cậu vẫn là bạn của tôi, là lớp trưởng tuyệt vời của lớp 10 Sinh. Không ai ghét cậu cả!

-Nhưng sư huynh không thích tớ, anh ấy coi thường tớ!

-Cậu đừng nghĩ vậy, sư huynh…

-Tớ thích sư huynh lâu rồi, cũng vì anh ấy mà tớ cố gắng học môn Sinh, rồi lại thi vào trường này, làm một học sinh ngoan, một lớp trưởng tốt, một Đoàn viên tích cực. Nhưng đến cùng, anh ấy không hề để ý đến tớ, trong lòng anh ấy đã có người khác rồi. Tớ…tớ không xứng với sư huynh!

Nó nhìn cậu ta, hai giọt lệ nữa lại rơi, đây không phải là Bạch Tôn Nguyên luôn vui vẻ, yêu đời mà nó quen biết. Nó không ngờ hắn lại yếu đuối đến vậy, hay vẻ ngoài kia của hắn chỉ là cái vỏ bọc để che giấu sự đau khổ và bất lực trong lòng?

Từ nhỏ, nó đã được bố mẹ giáo dục theo lối truyền thống nhưng tư tưởng và suy nghĩ của nó lại khá hiện đại, nó không kì thị hay ghét bỏ gì những người ở thế giới thứ 3 cả. Họ có cuộc sống, suy nghĩ, tình cảm riêng của mình. Nó rất thông cảm cho hắn, vỗ nhẹ vào vai hắn, nó nói:

- Thôi, cậu đừng buồn nữa! Sư huynh không thích cậu nhưng rồi sẽ có người khác thích cậu, sẽ có một khoảng trời riêng thuộc về cậu. Tôn Nguyên à, chỉ khi con người sống vì chính mình, họ mới có thể thật sự trở nên mạnh mẽ.

-Đúng vậy, tớ biết! Tớ chỉ học hết năm lớp 10 ở đây thôi, sang năm tớ sẽ chuyển vào Sài Gòn, bố mẹ tớ cũng đã đồng ý rồi!

-Sao lại như vậy chứ? Cậu việc gì phải chuyển đi, ở đây chẳng phải rất tốt hay sao?

Tôn Nguyên cảm nhận được sự quan tâm của nó dành cho mình, hắn rất vui, đưa tay lau nước mắt, cố nở một nụ cười nhìn nó:

-Tớ muốn tìm một khoảng trời riêng cho mình. Tớ sẽ giao chức lớp trưởng này lại cho cậu, chuẩn bị tinh thần đi!

-Này tớ không muốn đâu! Làm lớp phó đủ mệt rồi nhé!

Nhìn hắn đã bình thường trở lại, nó thấy lòng mình cũng nhẹ nhõm hơn.

-Cậu cảm thấy ổn hơn rồi chứ?

-Rồi, cảm ơn cậu đã tâm sự cùng tớ. Chuyện này…

-Cậu yên tâm, tôi không phải người nhiều chuyện.

-Hì hì, tớ tin cậu nên mới nói cho cậu nghe, mà dù cậu có kể cho mọi người thì tớ cũng không sợ!

-Tại sao?

-Không ai tin cậu đâu!

Đúng, mọi người nhất định sẽ không tin nó, ở cạnh Hải Ninh một thời gian, nó đã lĩnh ngộ được điều đó. Mà cái tên Bạch cốt tinh này, mới đó đã trở mặt rồi!

-Lớp trưởng tương lai, chúng ta về thôi! Trời sắp tối rồi!

-Thôi chết, tôi quên mất! Mau đi thôi!

Ở lại đây thêm nữa mà bị phát hiện thì thanh danh 15 năm nay của nó coi như tiêu tan. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, dù hắn ta không phải…nhưng mọi người nhất định sẽ hiểu lầm. Hắn đỡ nó đứng dậy rồi cả hai đi ra khỏi lớp. Nhìn quanh, may quá không có ai, nó vội khóa cửa lại rồi chạy xuống phòng bảo vệ trả chìa khóa. Chú Hiệu cười nhìn nó:

-Giày của cháu không có trong lớp à?

-Dạ???

-Chẳng phải cháu nói vào lớp tìm giày sao?

-Dạ cháu…

“Bạch Tôn Nguyên!!! Tất cả là tại đồ yêu tinh nhà cậu!!!”