"Tỷ tỷ?" Tiểu muội muội lôi kéo nàng đang ngây người, "Chúng ta bắt đầu đi."

"Uh" Hạ Phù Dung thật có lỗi cười, liền đi tới cậy cột bên cạnh, đưa tay áp vào trên cột , bịt mắt lại bắt đầu đếm, ". . . . . . 49, 50, ta đến đây a... ~"

Hạ Phù Dung xoay người bắt đầu tìm kiếm , trò chơi này làm cho nàng nhớ đến thời thơ ấu ngọt ngào của mình, chỉ chớp mắt nàng lại quay về mấy ngàn năm trước, thật sự là cảm khái muôn phần.

Đột nhiên Hạ Phù Dung nhìn thấy một góc áo màu lam sắc, không cần suy nghĩ nhiều liền biết là tiểu muội muội , nhẹ nhàng đi qua, rõ ràng phát hiện nàng vậy mà leo đến bên kia núi giả , mà phía dưới lại là hồ nước, nếu ngã xuống đúng là rất nguy hiểm .

Hạ Phù Dung cả kinh, "Ngươi không nên cử động!" Hạ Phù Dung vừa mới nghĩ tới đi bế nàng lại đây, lại bị một tiếng thét chói tai cắt ngang.

Chỉ thấy một phụ nữ trung niên thân thể mập mạp xông tới liền đem tiểu cô nương ôm xuống, sau đó xoay người hung hăng trừng mắt nàng, "Dư phi nương nương xin tự trọng!"

Hạ Phù Dung bị nàng trừng mà không hiểu vì sao, nói vậy nàng sẽ là bà vú của tiểu muội muội này thôi.

"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, tham kiến Lệ phi nương nương."

Bọn hắn làm sao cũng đến đây? Nàng đối với hai người có thể trốn liền trốn rất xa , nàng đi tới hơi hơi phúc phúc thân, "Tham kiến hoàng thượng" "Tỷ tỷ mạnh khỏe" .

"Uh, sao lại thế này?" Tu Hồng Miễn hỏi.

"Bẩm hoàng thượng, nô tỳ. . . . . ."

"Trẫm khi nào thì hỏi ngươi ?" Bà vú còn chưa nói xong liền bị Tu Hồng Miễn ngắt lời, nàng bịch một tiếng quỳ xuống, "Là nô tỳ lắm miệng, nô tỳ đáng chết."

"Thôi" Tu Hồng Miễn khoát tay áo, bà vú lại cúi đầu đứng lên."Vừa mới sao lại thế này?" Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung hỏi.

" Hoàng thượng, vừa mới là nô tì cùng nàng chơi trò chơi mà thôi."

"Ha ha, muội muội lời nói dối này cũng thật không thích hợp." Lệ phi che miệng cười.

Nghe được, nàng một cỗ lửa giận xông lên, chuyện của Tiểu Cúc ta còn không có tính sổ với ngươi a!

Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung nổi giận đùng đùng trừng mắt Lệ phi, không tin nhíu nhíu mày, trước còn tưởng rằng nàng trở lên thông minh, không nghĩ tới vẫn lại là một đố phụ ngu xuẩn ."Lệ nhi nói không sai, lời nói dối của ngươi quả thật cực kỳ buồn cười."

Hạ Phù Dung sửng sốt, hắn sao lại nói mình như vậy?

Thượng Quan Lệ hướng nàng nhíu mày cười, làm cho cỗ lửa giận trong lòng nàng càng ngày càng nặng.

"Nô tì nói là thật, tại sao lại để cho hoàng thượng cùng Lệ phi cảm thấy buồn cười?" Hạ Phù Dung không ngừng ở trong lòng đối chính mình nói, bình tĩnh, bình tĩnh, nếu có sinh khí cũng không được phát tác trước mặt Tu Hồng Miễn , lấy địa vị của nàng cùng Lệ phi ở trong mắt hắn , nàng khẳng định sẽ chịu thiệt .

"Lệ nhi tới giải thích một chút cho vị Dư phi này nghe đi ?" Tu Hồng Miễn chán ghét nhất là nữ nhân ghen tị, nhìn ánh mắt hừng hực lửa giận của Hạ Phù Dung , hắn lại cứ muốn chọc giận nàng một phen, một tay kéo qua eo Lệ phi , ái muội nói .

Vị này Dư phi? ! Hừ, vị này ~ hoàng thượng cũng quá quá phận thôi, may mà nàng không phải Hạ Hách Na Phù Dung , nghe Nhị tỷ nói Hạ Hách Na Phù Dung là cực kỳ thích Tu Hồng Miễn , nếu hiện tại là nàng xem đến hình ảnh như thế mà nói, nàng sẽ bị thương tâm thành cái dạng gì?

"Nô tì tuân mệnh." Thượng Quan Lệ dụng thanh âm ngấy đến mức để cho nàng toàn thân nổi cả da gà đáp."Biết vì cái gì buồn cười không? Bởi vì hai điểm: một, ngươi cùng Bân nhi chơi trò chơi. Hai, ngươi cùng Bân nhi chơi trò chơi." Nàng nói hai điểm vẫn là một dạng , nhưng là câu trước đem trọng âm đặt ở chữ "Ngươi" , câu sau lại đem trọng âm đặt ở chữ " Bân nhi" , một phen liền sáng tỏ ý tứ của nàng , Bân nhi khẳng định là chỉ tiểu cô nương kia rồi.

"Dư phi nương nương hẳn không là vì việc riêng mà nghĩ muốn hại Bân nhi đi?" Lệ phi thấy ta không nói gì, tiếp tục truy vấn .

Việc riêng ? Chẳng lẽ mình cùng tiểu hài tử này có vấn đề gì ? Hạ Hách Na Phù Dung, ngươi tới cùng có bao nhiêu ân oán a?

Hạ Phù Dung cũng chẳng muốn theo chân bọn họ giải thích, trực tiếp nhìn về phía Bân nhi, chỉ có nàng nói ra chuyện vừa mới xảy ra liền rõ ràng rồi. Nàng đang nhìn đến ánh mắt của Hạ Phù Dung, lại tựa đầu lùi về , điều này cũng làm cho Hạ Phù Dung có loại cảm giác bị thương , vừa mới là ta hảo tâm giúp ngươi được không !

Nhiều lời vô ích, nếu đương sự đều không có ý muốn giúp nàng , nàng cũng không có tất yếu đi giải thích .

"Lệ phi nương nương quyền cao chức trọng, người nói cái gì là cái đó." Hung hăng châm chọc nàng một câu, trong lòng Hạ Phù Dung mới thoải mái hơn.

Lời nói của ta dẫn đến ánh mắt ý tứ không rõ của Tu Hồng Miễn nhìn chăm chú Lệ phi liếc mắt một cái, Lệ phi tức giận đến mặt đều nhanh tái rồi, ai chẳng biết, từ xưa đến nay quân vương kiêng kị nhất là người khác địa vị quá cao, mặc dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ.

"Hạ Hách Na Phù Dung!" Thượng Quan Lệ tức giận đến không nhẹ, vậy mà trực tiếp kêu tên đầy đủ của nàng ra. Tu Hồng Miễn nhướng mày, Thượng Quan Lệ lập tức quỳ xuống nhận sai, Tu Hồng Miễn khoát tay áo, liếc ta một cái lại để cho nàng đứng lên.

Hạ Phù Dung cũng không phải một người thích châm ngòi thổi gió , nhưng nếu có người vẫn khiêu chiến cực hạn của nàng, nàng cũng sẽ không keo kiệt cho đối phương biết tay , "Tỷ tỷ chớ nên tức giận , bất quá là một cái tỳ nữ mà thôi, tỷ tỷ nếu là thật sự thích, muội muội trở về liền phân phó nàng về sau có thể mặc cho tỷ tỷ sai phái."

"Hồ nháo. Lệ phi tỳ nữ của ngươi không đủ dùng sao? Nếu không đủ có thể hướng Mẫu hậu nói một tiếng, cho thêm ngươi một người là được, trong cung tỳ nữ còn nhiều mà, sao có thể sai phái tỳ nữ của phi tần khác ? Nếu là truyền ra ngoài chẳng phải là cười ta thánh dụ keo kiệt?"

"Nô tì biết sai, về sau cũng không dám ." Lệ phi nói xong hung hăng lướt nhanh qua Hạ Phù Dung một cái.

Hạ Phù Dung đồng dạng nhíu mày đối nàng cười, ta tuy hẳn không hại ngươi, nhưng không hề đại biểu ta có thể dễ dàng tha thứ ngươi hại người của ta.