Nghe Tiểu Cúc nói mà lòng Hạ Phù Dung ấm lên “ bổn cung biết Tiểu Cúc muội muội là tốt nhất, ha ha, Không bằng ngươi dạy Bích Thanh dùm bổn cung, miễn cho lại xảy ra chuyện giống như hôm nay.”

Tiểu Cúc nghe xong lắc đầu “ Nếu nô tỳ dạy nàng trở thành nữ tỳ thông minh, vậy trước kia nương nương mang nàng về làm gì? Người thông minh ở đâu cũng có, nương nương không phải thích chính là sự đơn thuần đó sao?”

Tiểu Cúc nói làm cho nàng tỉnh ngộ, đúng vậy, nếu làm Bích Thanh không còn là chính mình, mình tại sao còn đem nàng về? Nhưng là cứ như thế này cũng được nhưng nàng đảm bảo không bao lâu sẽ bị Bích Thanh hại chết.

“Hay là nương nương đổi phương thức khác đối với Bích Thanh.” Tiểu Cúc nghĩ nghĩ rồi nói.

“Đổi phương thức khác?”

“Đúng.Giống như định ra một quy củ cho nàng, không cho phép nàng hỏi những vấn đề không biết trước mặt người khác, khi những người khác rời đi mới có thể hỏi.”

Biện pháp này rất tốt! Trong mắt Hạ Phù Dung tán thưởng nhìn Tiểu Cúc.

“Vậy bây giờ nương nương có cho phép hỏi hay không?” Tiểu Cúc ngẩng đầu cười hỏi.

Tốt, Tiểu Cúc cư nhiên cho nàng một cái thang đi xuống, nàng muốn hỏi hôm nay vì sao ta lại làm cho tay mình bị phỏng, Hạ Phù Dung cười cười, dùng giọng điệu hách dịch nói “Bổn cung đồng ý!”

Tiểu Cúc cười ha ha, cũng dùng giọng nói hách dịch “Nô tỳ ngu dốt, mong nương nương cho biết mọi chuyện.”

“ Tiểu Cúc cũng biết đãi ngộ của bổn cung sau khi sinh bệnh đã làm cho người ta ghen ghét đỏ mắt, nếu bổn cung lại đem tài nghệ đắc ý nhất của mình cho người khác xem, như thế sẽ làm cho người ta cảm thấy ta bộc lộ tài năng quá mức, như vậy sẽ tạo cơ hội cho những người muốn hại ta xuống tay?” Đương nhiên bức tranh của ta, mặc kệ nội dung của nó là gì, mọi người cũng có thể tìm ra sai sót , đây cũng là lúc trước Bích Thanh nhắc nhở.Đương nhiên, Tiểu Cúc thông minh như vậy , sự sâu xa trong đó nàng cũng hiểu.

Quả nhiên, nghe Tiểu Cúc nói “Nương nương suy xét thật chu đáo. Vậy chúng ta có thể đưa lễ vật gì mới không bị dèm pha?”

Hạ Phù Dung nghĩ , ý bảo Tiểu Cúc đến gần một chút, nghe xong mắt Tiểu Cúc sáng lên “ Tỷ tỷ sáng suốt, muội muội mặc cảm.”

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hạ Phù Dung vẫn như bình thường đi thỉnh an thái hậu, thái hậu vẫn chưa dậy. Nàng vẫn ở trong điện chờ, không lâu sao nghe Lý công công truyền lời nói thái hậu gần đây nghĩ ngơi không tốt,muốn ngủ thêm một chút, bảo nàng không cần chờ. Nàng cùng Tiểu Cúc cũng rãnh rỗi, cùng Tiểu Cúc đi dạo hoàng cung, lại không thấy Tiểu Cúc, nàng nhướng mày, không lẽ giống như ngày hôm đó? Ngày đó Lệ phi động thủ với Tiểu Cúc, nàng vẫn để ở trong lòng,ngày hôm sau khi nàng muốn đi đến dược phòng lấy thuốc tốt nhất cho nàng, nàng cầm thuốc trên tay vô cùng cảm động. Trực giác nói cho nàng biết Tiểu Cúc là một người tốt, cho nên nàng mới có thể mạo hiểm, nếu nàng thắng, sẽ có một người thông minh như thế làm tỷ muội, nếu nàng thua, thì chỉ có bị bán đứng một lần, Tiểu Cúc đáng cho nàng mạo hiểm một lần.

Nàng nắm tay thành quả đấm, Thượng Quan Lệ, nếu ngươi còn dám đối với Tiểu Cúc xuống tay, cũng đừngt trách ta không khách khí!

Tức giận đi về hướng Dư Điệp cung, đi qua hoa viên nghe được tiếng khóc của một đứa bé, lần trước ở đây dẫn về Vị Lão gia, nàng không nghĩ hôm nay lại dẫn thêm một Lão Tổ tông trở về. Xem nhẹ tiếng khóc của hắn, nàng tiếp tục đi về phía trước, tiếng khóc vẫn không ngừng, trong âm thanh mang theo cảm giác tan nát cõi lòng. Chắc là không phải gặp chuyện gì chứ? Tốt nhất là nên đi xem, nếu không có chuyện gì không thể cứu kịp trong lòng sẽ tự trách đến chết, nếu gặp chuyện gì nguy hiểm sẽ xoay người rời đi. Trong lòng đã đưa ra chủ ý đi đến chỗ phát ra tiếng khóc, thấy một tiểu hài tử mặc y phục vô cùng hoa lệ, chắc là khoảng tám chín tuổi, Hạ Phù Dung nhìn nàng chằm chằm một lúc, thấy nàng không bị thương. Vậy thì thôi, vừa định xoay người rời đi, lại nghĩ hài tử này thân phận cũng không thấp, tại sao bên người lại không có một người nào? Chẳng lẽ là bị lạc đường rồi sao? Trông lớn như vậy nhất định sẽ không phải là bị bỏ rơi, đối với nàng sẽ không tạo ra phiền phức gì.

Nghĩ tới đây, Hạ Phù Dung nhìn nàng mỉm cười nói “Tiểu muội muội, muội làm sao vậy? tại sao lại ngồi đây khóc?” Nàng nhìn Hạ Phù Dung dần dần ngừng khóc, nức nở nói “ Nhũ mẩu nói, nói đi nhặt diều giúp muội , nhưng không thấy đâu nữa.” nói xong lại bắt đầu khóc.

Ta không biết nên dỗ tiểu hài tử như thế nào, chỉ có thể an ủi nói “Yên tâm đi, chắc diều bay quá xa, nhũ mẩu của muội mới đi lâu một chút, chút nữa nàng sẽ trở lại thôi.”

Đúng là lời nói của Hạ Phù Dung không có tác dụng, nàng vẫn khóc như cũ, Hạ Phù Dung cũng không có biện pháp, nghĩ đến có thể cùng nàng chơi một lúc chờ nhũ mẫu của nàng trở lại, liền hướng nàng đề nghị, nàng lập tức không khóc nữa. Hỏi nàng muốn chơi cái gì, nhưng cái nào nàng cũng không biết, Hạ Phù Dung sợ nàng sẽ khóc tiếp, nên nói “Tỷ tỷ dạy muội chơi một trò chơi có được hay không?”

Nàng nhìn Hạ Phù Dung sau đó gật đầu, giống như rất là hứng thú.

“Trốn tìm.”

Thật ra nàng cũng rất ít chơi trò này,trước kia mẹ thường đi làm bận rộn, căn bản không có thời gian chơi với nàng. Lúc đó nàng yêu thích là luyện đàn, mỗi khi học được một khúc nhạc mới sẽ gọi cho mẹ tới nghe, mẹ sẽ vỗ tay cổ vũ nàng,bây giờ không biết mẹ như thế nào.