Niệm Vân kéo tay áo Cung Nhĩ: " Huynh còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo."
" Nhưng...!" " Nhưng nhị gì chứ, huynh muốn để ca ca của ta bị bắt đến Kinh Dương?" Minh Cung Nhĩ khó xử: " Hoàng thượng lệnh ta phải đảm bảo an toàn cho ngươi." Hiện tại Bình vương tạo phản, đáng lý hắn phải đang hộ giá hoàng thượng nhưng người xem Niệm Vân là trên hết ra lệnh hắn đến bảo hộ. " Chát!" Niệm Vân tức giận tát Cung Nhĩ một cái: " Huynh vẫn chưa nhìn ra vấn đề bây giờ hay sao? Nếu ca ca của ta xảy ra chuyện gì ta sẽ không tha thứ cho huynh." " Ta...!" Cung Nhĩ siết thanh kiếm trên tay: " Niệm Vân hãy thay ta tạ lỗi với hoàng thượng, một khi đưa Niên Du bình an trở về ta sẽ đến chịu người trừng phạt." " Còn không nhanh đi đi." Minh Cung Nhĩ gật đầu rồi dùng khinh công bay qua tường hoàng cung, Niệm Vân nhìn đám người vẫn còn vây quanh mình cậu la lớn: " Mọi người còn ở đây làm gì, ta đã rất an toàn rồi mau quay trở lại giúp hoàng thượng." " Nhưng...!" Quân lính người này nhìn người kia, bây giờ Cung Nhĩ đã đi mất, mệnh lệnh nhận cuối cùng là bảo vệ Niệm Vân, họ đâu thể làm trái. " Ta đã nói....!" " Niệm Vân công tử." Niệm Vân quay đầu thì thấy Lương Hà đi đến, cậu mừng rỡ: " Lương Hà tướng quân, người ở đây thì mọi việc chắc đã ổn?" Lương Hà gật đầu nhưng sắc mặt khá xanh, cậu nhận ra điều không lành giọng run run: " Tất cả....đều không sao chứ?" " Niệm Vân công tử....hiện tại chúng ta rất cần người giúp." " Cần ta? Ta....giúp gì cơ?" Lương Hà ngập ngừng: " Hoàng thượng đã nói không được để công tử biết nhưng.....các thái y đều không có cách nào, xin người nhanh đến Minh Long điện đi." Niệm Vân sợ hãi: " Đã xảy ra chuyện gì.....có phải hoàng thượng....người?" " Hoàng thượng phát hiện người Kinh Dương có ý đồ khác khi không xuất hiện ở chính điện nên lập tức chia người ra lệnh cho Cung Nhĩ đến Thùy Ân Điện. Hoàng thượng vì lo lắng nên đã phân tâm....do thần hộ giá bất lực....bây giờ tình trạng của hoàng thượng rất nguy...chỉ có công tử mới có thể giúp." Ầm một cái Niệm Vân cảm thấy mọi vật như tối sậm đi, cậu té ngồi trên mặt đất: " Tại ta....là tại ta mà hoàng thượng mới...!" " Niệm Vân công tử, hiện giờ phải nhanh chóng đến chỗ hoàng thượng." " Phải rồi ta phải đi!" Niệm Vân muốn đứng dậy chạy ngay đến Minh Long điện nhân chân cậu lại không thể nhấc chân lên, cậu không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt, cũng chỉ tại mình...mình luôn vô dụng như vậy, đấm thật mạnh vào chân mình Niệm Vân nức nở: " Đứng lên...ngươi phải đứng lên...tất cả đều là tại ngươi." " Công tử." " Tại sao ta tới bây giờ mới nhận ra chứ....ta là đồ ngu ngốc...là kẻ chỉ biết gây phiền phức cho hoàng thượng." Nắm lấy tay Niệm Vân ngăn cậu tự hành hạ mình Lương Hà ôn nhu: " Người đừng tự trách mình như vậy, hoàng thượng biết được sẽ không vui đâu. Thân sẽ đưa người đi!" " Ân...!" Niệm Vân bám vào Lương Hà mới có sức đứng lên, cậu có thể làm được gì đây? Nhưng chỉ cần có thể cậu sẽ làm tất cả. " Cần thái y, hoàng huynh thế nào rồi?" Xuân Khiết lo lắng. " Viết thương quá sâu lại nằm gần tim, chỉ cần lệch thêm chút nữa thì e rằng hoàng thượng đã mất mạng." Nhìn Ngạo Khiết còn đang hôn mê mà lo lắng: " Không còn cách nào cứu hay sao?" " Chúng thần đều đã làm hết sức nhưng cũng chỉ có thể tạm thời mà thôi, người có thể cứu hoàng thượng chỉ có Độc Tử Sinh là Niệm Vân công tử." Xuân Khiết nóng vội: " Cái tên đó vẫn còn chưa đến sao?" " Duy Vương điện hạ, Niệm Vân công tử đến rồi!" Lương Hà dìu Niệm Vân vào đến, vừa thấy Ngạo Khiết thì sức lực của cậu không biết từ đâu ra mà chạy ngay đến cạnh hắn, mặt cậu xanh đi: " Máu?" Cả thân trên Ngạo Khiết toàn là máu, ngực trái có vết thương lớn nhìn cũng thấy đáng sợ, cậu choáng đầu nhưng cố giữ bình tĩnh lấy trong người ra một lọ thuốc bột màu trắng rãi lên miệng vết thương. " Ngươi làm gì?" Xuân Khiết lo ngại muốn kéo Niệm Vân ra thì Lương Hà ngăn lại: " Duy vương điện hạ, xin hãy để Niệm Vân công tử lo phần còn lại đi." " Làm sao chúng ta biết hắn có giở trò gì đó hãm hại hoàng huynh hay không?" " Hoàng thượng sẽ không vui khi nghe người nói như vậy." "....!" Không chú ý tới động tĩnh xung quanh Niêm Vân nhìn Cần thái y: " Thái y, ta cần khâu lại miệng vết thương của hoàng thượng, ông có thuốc giảm đau đớn hay không?" " Khâu...người muốn khâu chứ không phải băng bó?" " Ta không thể giải thích cho ông, làm ơn giúp ta!" Cần thái y tuy không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu: " Lão hiểu rồi, người cho hoàng thượng uống thứ này đi." " Cảm....được rồi!" Niệm Vân nhận lấy thuốc của Cần thái y để Ngạo Khiết uống, cậu từ hộp đồ nhỏ để trong người lấy ra kim khâu, tay run run chạm đến vết thương của hắn Niệm Vân trán đều đã đổ mồ hôi, chỉ cần cậu bất cẩn một chút thôi hậu quả thật không dám nghĩ tới. Đây là lần đầu tiên cậu có dũng khí để làm việc này khi bản thân vô cùng sợ máu. Nghĩ đến đau đớn của Ngạo Khiết mà nước mắt cậu chỉ chực chờ trào ra, nhưng khóc chỉ làm cho mọi chuyện xấu đi mà thôi, cậu phải giữ bình tĩnh. " Hắn làm vậy có ổn hay không?" " Xin hãy tin tưởng công tử!" Lương Hà bình tĩnh đứng một bên. Khi đã xong Niệm Vân còn chưa thể tự trấn an mình, muốn cứu sống hoàng thượng thì cần nhất vẫn là thứ này, nhưng mình chỉ vừa điều chế ra mà thôi....nó thật sự sẽ có công dụng sao? Cậu lắc lắc đầu, không thể nghĩ nhiều như vậy, đưa viên thuốc đến miệng Ngạo Khiết nhưng lần này người đã không còn ý thức nữa: " Hoàng thượng người phải uống nó, người nghe thấy ta nói không?" Niệm Vân không chần chừ cho thuốc vào miệng rồi áp môi mình lên đẩy thuốc vào miệng Ngạo Khiết giúp hắn nuốt xuống. Xuân Khiết ngần ngại có chút bất ngờ với cách cho uống thuốc này mà quay mặt đi. " Niệm Vân công tử, hoàng thượng sẽ không sao chứ?" Tay dùng vải trắng băng lại vết thương của Ngạo Khiết, Niệm Vân mệt mỏi: " Ta cũng không thể chắc chắn được, ta chỉ có thể làm hết những gì mình làm được mà thôi." " Ngươi không phải là Độc tử sinh sao? Có người nào ngươi không thể cứu, rõ là do ngươi không muốn cứu." Ngước nhìn Xuân Khiết, Niệm Vân còn chẳng có sức muốn biết người này là ai nữa: " Nếu ta thật sự có khả năng đó, ta thật sự ước gì bây giờ mình có...!" " Hơi thở của hoàng thượng đã ổn định rồi." Cần thái y ngạc nhiên, chắc chắn là do thứ thuốc Niệm Vân vừa rồi: " Hoàng thượng đã qua cơn nguy hiểm." " Ngươi nói thật chứ, hoàng huynh không sao rồi." " Tất cả đều là nhờ Niệm Vân công tử, hiện tại chỉ cần chờ hoàng thượng tỉnh lại thì không gì nữa." Niệm Vân thở ra, cậu cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn: " Tốt quá...thật là tốt." " Công tử trông rất mệt, hay là người đi nghỉ một lát?" Nhìn sắc mặt Niêm Vân xanh xao Lương Hà lo lắng. " Ta không sao, ta sẽ ở đây chăm sóc đến khi hoàng thượng tỉnh lại." Đến bên giường Niệm Vân mỉm cười nhìn Ngạo Khiết: " Ta vẫn còn có điều cần nói khi hoàng thượng tỉnh lại, vì vậy ta sẽ ở đây....là người đầu tiên mà hoàng thượng nhìn thấy khi mở mắt ra." ".....!" " Hắn làm sao vậy?" Xuân Khiết làm lạ. " Vương gia đã rất lâu không trở lại hoàng thành, sẽ có nhiều việc người không thể biết. Tốt hơn chúng ta nên đi, hoàng thượng cứ để Niệm Vân công tử chăm sóc." Biết không thể khuyên Niệm Vân, Lương Hà đành bạo gan yêu cầu Xuân Khiết rời khỏi. " Hừ...thật không hiểu các ngươi làm sao." Cách mọi người đối xử với Niệm Vân hoàn toàn khác trước kia khiến Xuân Khiết không khỏi ngạc nhiên. Cái mà hắn quan tâm bây giờ cũng không nhiều tới vậy: " Còn Cung Nhĩ đâu, không phải hắn đi cùng ngươi?" " Lúc đến Thúy Ân điện đã không thấy hắn." Lương Hà suy nghĩ, trước nay Cung Nhĩ chưa từng làm trái mệnh lệnh của hoàng thượng, nhưng hắn lại không ở cạnh Niệm Vân...chẳng lẽ xảy ra chuyện? Hiện tại cũng không thể hỏi Niệm Vân, cứ để sau vậy. Ngày đêm thức trực bên cạnh Niệm Vân ăn ngủ đều không có tâm trạng, cậu hết thay băng, lâu người, chăm thuốc rồi lại nói chuyện cùng Ngạo Khiết đến bản thân kiệt sức cũng không hay biết, dù nhiều người khuyên nhủ cũng không có cách để cậu rời đi: " Hoàng thượng, tại sao người vẫn chưa tỉnh? Không phải đã nói sẽ cùng ta dùng bữa tối?.....Nếu người không ăn cùng ta ta sẽ nhịn đói tới chết đó." Dụi dụi hai mắt đã đỏ ngầu vì khóc quá nhiều: " Hoàng thượng người tỉnh ta sẽ nấu cho người thật nhiều thức ăn, cùng hoàng thượng đi dạo vườn hoa, người nói ta làm gì ta cũng sẽ nghe lời có được không?" vẫn yên lặng như vậy không có tiếng trả lời Niệm Vân gối đầu lên giường thều thào: " Hoàng thượng còn không tỉnh ta sẽ bỏ đi đấy....ta sẽ đi... chắc chắn sẽ bỏ đi cho xem!" " Ngươi muốn đi đâu?" " Ta sẽ trở về nơi mà ta đến." Cậu mơ màng nghe thấy tiếng của Ngạo Khiết, đã bao lần nghe thấy rồi vẫn chỉ là ảo mộng. " Nơi ngươi đến? Bất Xích?" " Còn xa hơn....xa hơn nữa....nơi người có tìm cũng sẽ không thể nào tìm thấy được." " Ngươi dám sao?" " Ân....! A." Niệm Vân giật mình bật dậy, cậu không phải là nghe lầm a. Hoàng thượng thật sự đang nhìn cậu, nói chuyện với cậu: " Hoàng thượng!" Ngạo Khiết vẻ mặt không vui: " Ngươi nói sẽ đi đâu? Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi đi?" " Không có...hức hức...ta không có đi, hoàng thượng cuối cùng cũng tỉnh rồi." Cậu nức nở lắc đầu liên tục rồi nhảy lên giường ôm lấy cổ Ngạo Khiết cũng cẩn thận không động vết thương của hắn: " Ta lo lắng....người làm ta lo lắng quá...hức." " Niệm Vân!" " Ta tưởng người sẽ không tỉnh....ta thật sự sợ a...hức...!"