" Ca ca, dậy đi."

" Ư...!" Niên Du đưa tay xoa đầu: " Đầu ta....đau!"

" Huynh ngồi dậy rồi uống cái này đi." Kéo Niên Du dậy, Niệm Vân nhét cái ly nhỏ vào tay cậu.

" Niệm Vân? Đây là gì?"

" Dùng để giải rượu đấy, nghe nói đêm qua huynh uống khá nhiều."

Uống hết thứ có mùi thơm nhẹ làm cậu cảm thấy dể chịu hơn: " Huynh cũng không nhớ rõ, nhưng hình như là có uống." Nhìn ra cửa sổ cậu ngạc nhiên: " Trời đã sáng rồi sao?" Nhanh như vậy, cậu sắp phải rời khỏi.

Niệm Vân lắc đầu: " Không có, bây giờ đã là giữa trưa rồi. Trông huynh ngủ rất ngon nên bây giờ đệ mới đến gọi."

" Trưa...!" Phải rồi, nếu đã là giữa trưa thì cũng đã ra xa khỏi hoàng thành...., Niên Du chợt ngạc nhiên: " Giữa trưa?.....sao ta còn ở đây?"

" Bây giờ huynh mới chú ý sao?"

" Phụ hoàng và phụ thân đâu?"

" Đã rời đi từ sáng sớm, đệ cũng đến tiễn nữa."

" Nhưng sao ta vẫn ở đây, phụ thân đã nói sẽ đưa ta trở về."

Niệm Vân gãi gãi đầu không biết nói làm sao cho phải, sang nay An Vinh còn nắm cổ áo đe dọa khi cậu nhắc phụ thân còn quên ca ca a: " Ta nói cho ngươi biết nha tiểu yêu, hiện tại tâm trạng của phụ thân nhà ngươi đang rất tốt. Vì vậy ta không có hứng thú mang thêm hành trang gì mà phải bận tay trở về có biết chưa?" Cậu không thể nói với Niên Du rằng ca ca đã bị phụ thân quên bén đi mất.: " A....cái này, có thể vì phụ thân không muốn huynh đệ chúng ta phải xa nhau chăng?"

Niên Du thở dài, làm những ngày qua cậu lo lắng phiền muộn như vậy mà cuối cùng cũng không cần phải rời khỏi. Tối đến còn đến tìm Cung Nhĩ uống rượu giải sầu: " Đêm qua là đệ đưa huynh về phòng sao?"

" Không có, là Cung Nhĩ đến tìm đệ nói là huynh uống rất nhiều rượu nên sẽ cần chăm sóc, vì vậy đệ mới đến xem huynh thế nào."

" Cung Nhĩ?" Đêm qua là hắn đưa cậu về phòng? Đã xảy ra chuyện gì nhỉ.... " Minh Cung Nhĩ ta nói cho ngươi biết, người ta thích là ngươi." Niên Du ngẩn người, hình như cậu đã nói gì đó: " aaaaaaa!"

Niệm Vân giật mình: " Ca ca huynh sao vậy!"

" Ta....ta!"

" Huynh thế nào?"

Niên Du úp luôn mặt vào chăn: " Ta lại nói như vậy, thật là muốn chết mà."

"...???"

" Niệm Vân."

" Vâng?"

" Đệ vẫn chưa suy nghĩ kỹ sao?"

Niệm Vân ngạc nhiên: " Huynh nói suy nghĩ gì cơ?"

" Trở thành hoàng hậu của Hàn Long."

Nghe Niên Du nói cậu mới nhớ ra hình như mình đã quên mất điều này: " A....cái đó."

" Đừng nói là đệ lại quên mất việc quan trọng như vậy đấy."

" Hì hì!"

Xoa đầu Niệm Vân cậu cười hiền: " Đệ thật là, đừng mập mờ như vậy đệ phải cho hoàng thượng một câu trả lời đàng hoàng chứ."

" Nhưng mà đệ là nam mà, làm sao có thể làm hoàng hậu?"

" Đệ ngốc lắm, khi đã thích một người thì vẫn là thích thôi. Một khi đệ thích người đó là thật sự rất thích, nhưng người đó lại là nam thì đệ sẽ xem như đó là sai lầm sao?"

Niệm Vân cúi đầu: " Đệ cũng không biết mình có thích hoàng thượng hay không nữa."

" Huynh luôn yêu thương đệ vì vậy cho dù đệ thích ai huynh cũng sẽ ủng hộ đệ biết không."

" Ân!" Cậu thích ý cười.

" Nhưng đệ phải sớm nhận ra tình cảm của mình, đừng để hoàng thượng phải chờ lâu quá. Sự kiêu ngạo của người vẫn luôn rất lớn, hoàng thượng lại cần hạ mình hỏi qua ý kiến chứ không hề ép buộc đủ thấy người trân trọng đệ."

Niệm Vân gật đầu: " Đệ hiểu mà."

" Nhưng hôm nay đệ không ở cùng hoàng thượng sao?"

" Đệ cũng không biết, hoàng thượng nói đệ hôm nay cứ ở đây cả ngày cùng huynh, buổi tối mới cùng đệ dùng bữa, còn nói có chuyện gì cũng không thể rời khỏi Thùy Ân điện."

" Sao lại vậy?" Niên Du làm lạ xoay đầu nhìn ra cửa điện, lính canh cũng nhiều hơn mọi ngày: " Niệm Vân, đệ có gặp qua Lương Hà tướng quân hay Cung Nhĩ tướng quân hôm nay chưa?"

" Lúc sớm khi tiễn phụ thân và phụ hoàng thì vẫn thấy, Cung Nhĩ còn bảo đệ đến chăm huynh nữa. Cũng lạ, không thấy họ từ lúc đó!"

" Lúc hoàng thượng căn dặn đệ không được rời khỏi đây là khi chuẩn bị lên triều?"

" Ân!"

Niên Du cho rằng mình đã hiểu lý do vì sao: " Hoàng thượng thật sự muốn như vậy?"

Niệm Vân khó hiểu: " Ca ca, có việc gì sao?"

" Đệ vẫn chưa biết chuyện hoàng thượng xử tử Mẫn phi và Nương phi?"

" xử tử?" Mẫn phi chính là người đã phụ tay tống cậu vào ngục lần trước: " Tại sao?"

" Đệ còn không biết? Sau việc đệ suýt bị hành hình ở pháp trường, hoàng thượng đã cho điều tra tới những người liên quan đến đều bị xử tử."

" Hoàng thượng sao lại làm vậy, mạng người đâu thể nói giết là giết."

" Cái mà đệ nên quan tâm bây giờ đó chính là an nguy của hoàng thượng."

Niệm Vân chớp chớp mắt: " Hoàng thượng làm sao?"

" Mẫn phi là công chúa Kinh Dương chỉ vừa nhập cung không lâu, Kinh Dương chắc chắn không bỏ qua chuyện này. Còn có Nương phi là con gái Bình vương, người luôn muốn tìm một lý do để vạch ra tội của hoàng thượng, nếu Bình vương âm thầm liên thông với Kinh Dương thì chắc chắn sẽ tạo phản."

" Nhưng....nhưng...chỉ mới lúc sáng."

Niên Du bước xuống lấy áo choàng: " Đệ không hiểu sao? Họ chưa thể ra tay vì phụ hoàng và phụ thân vẫn còn ở đây, Bất Xích chắc chắn sẽ đứng về phía hoàng thượng. Nhưng một khi phụ thân đã đi thì đó chính là thời cơ tốt nhất để tạo phản cướp ngôi."

" Hoàng thượng đã nói tối nay người vẫn sẽ cùng đệ dùng cơm mà."

" Đệ đừng ngây thơ như vậy nữa, trên triều lúc này chắc chắn đang xảy ra bạo loạn. Cho rằng hoàng thượng có Lương Hà tướng quân và Cung Nhĩ phụ trợ cũng không thể nói lên điều gì. Chúng ta đi thôi! Đến chỗ hoàng thượng."

Niệm Vân sắc mặt khá xanh nhưng cậu vẫn ngồi đó: " Đệ sẽ không đi."

" Niệm Vân!"

Cậu nắm chặt hai tay lại kiên quyết: " Đệ không đi đâu, đệ đã hứa với hoàng thượng sẽ không ra khỏi Thùy Ân điện."

Im lặng nhìn Niệm Vân sau cùng Niên Du không nói gì mà quay lưng bỏ đi, đệ lo lắng lại không dám nhìn thẳng vào, nhưng ta không muốn Cung Nhĩ xảy ra chuyện khi chỉ vừa thừa nhận rằng mình thích hắn, xin lỗi Niệm Vân huynh không thể ở bên đệ lúc này.

" Niên Du công tử xin dừng bước."

" Tránh ra, ta cần ra ngoài."

" Hoàng thượng đã có lệnh không để cho người đi khỏi Thùy Ân điện, xin công tử trở về."

" Ta mặc kệ ngươi nói gì hôm nay ta nhất định phải ra ngoài, đừng cản ta."

" Xin công tử hiểu cho, an toàn của người là trên hết."

" Ngươi!"

" Các ngươi không nghe hắn nói là muốn đi hay sao?"

Niên Du nhận ra lúc này toàn Thùy Ân điện đều đã bị bao vây, chúng là người Kinh Dương, có thể vào tận đây quả nhiên đã có thông đồng cùng Bình vương, nhưng chúng lại không ở đại điện mà lại đột nhập vào cung là việc không thể đoán trước. Nhìn tên bận đồ xanh lục có vẻ là kẻ chỉ huy Niên Du bình tĩnh: " Ngươi không biết đây là hoàng cung, lại dám dẫn người mang binh khí bao vây Thùy Ân điện."

" Tên hoàng đế Hàn Long hiện giờ chắc rằng cũng đang khó xử với đám quan thần của mình nên chắc cũng không có thời gian để bàn luận cùng chúng ta."

Bốn tên lính canh cửa còn sót lại chặn trước mặt Niên Du: " Công tử người trở vào trong đi."

Tên kia ha hả cười: " Quân lính xung quanh đều chỉ còn lại bốn người các ngươi cũng dám phản kháng?"

" Ngươi thật ra muốn gì?" Niên Du thẳng thừng.

Hắn vuốt lọn tóc trước ngực đưa mắt đánh gia Niên Du rồi nham hiểm cười: " Mục đích của bọn ta đương nhiên sẽ là Kim phụng."

".....!"

" Tên Hình Cương ngu ngốc đó tưởng rằng chúng ta sẽ chỉ vì muốn trả thù cho một trong cả trăm công chúa mà giúp hắn chiếm lấy ngai vàng, thật là quá mơ tưởng ha ha ha!"

Bọn chúng đã lợi dụng Bình vương để đột nhập hoàng cung với ý đồ bắt kim phụng, Niên Du lo lắng liếc nhìn Niệm Vân vẫn còn ở bên trong: " Trong cung có hàng trăm ngàn người ngươi cho rằng có thể nhận ra đâu là kim phụng dễ dàng như vậy?"

" Ta đường đường là thái tử Kinh Dương, ngươi nghĩ ta chưa có sự tìm hiểu đã xông vào cung mà bắt người sao kim phụng Niên Du?"

Hắn chính là thái tử? Xem ra không thể qua mặt hắn dễ dàng.

" Lời đồn kim phụng tuy thân nam nhi nhưng so với nữ nhân chỉ có hơn không có kém quả thật không sai, vừa có ngồi vững giang sơn vừa ôm được mỹ nhân vào lòng. Thảo nào đời đời đế vương đều muốn chiếm giữ kim phụng cho riêng mình." Hắn bước gần tới: " Đệ đệ của ngươi chắc là đang ở bên trong rồi."

Niên Du quát lớn: " Đừng có động đến Niệm Vân."

Sau khi ngạc nhiên Quan Tiêu càng cảm thấy thích thú nắm lấy cổ tay Niên Du: " Ngươi quả nhiên đặc biệt, không phải tình thế này ngươi nên lo cho bản thân mình hơn sao?"

" Ca ca?" Niệm Vân nghe thấy Niên Du vừa lớn tiếng bên ngoài thì chạy ra, nhìn thấy ca ca mình đang bị một thanh niên lạ ôm lấy: " Chuyện gì vậy?"

" Niệm Vân, vào trong đi." Niên Du cố chống trả vùng ra.

" Nhưng....!" Cậu khó chịu: " Ngươi mau buông ca ca ta ra."

" Ha ha ha bản thái tử hôm nay thật có phúc, lại có thể có được hai mỹ nhân như vầy." Tiểu đệ so với ca ca còn có phần đáng yêu hơn, nhưng lời đồn hắn cả người đều là độc muốn động cũng không phải dễ. Quan tiêu quay ra: " Các ngươi bắt hắn lại."

" Niệm Vân chạy đi, cứ mặc ta!"

" Nhưng....!" Cậu làm sao bỏ mặc Niên Du? Còn có muốn chạy thì cũng không có cách để chạy thoát.

" Niệm Vân."

" Niệm....!" Vừa định lên tiếng thì nghe giọng nói quen thuộc vừa gọi tên Niệm Vân, cậu mừng thầm, xem chừng hoàng thượng đã đoán ra kế hoạch của chúng.

Niệm Vân mừng rỡ lách người qua đám lính đang muốn bắt cậu, tiện chân đá vào chỗ không nên của một tên chắn trước mặt rồi nhanh chóng chạy tới: " Cung Nhĩ, ngươi tơi rồi."

Cung Nhĩ mang quân đến thì quả đúng như điều Ngạo Khiết lo lắng, rất may Niệm Vân vẫn an toàn núp ra sau hắn: " Ngươi không sao chứ?"

" Ta không sao, mau cứu ca ca."

" Niên Du công tử?" Quân cứu viện kéo tới bao vây quân lính Kinh Dương nhưng lại không ai dám manh động. Không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy, Quan Tiêu ôm Niên Du trước ngực kề lưỡi kiếm lên cổ cậu, Cung Nhĩ lo lắng: " Ngươi đừng làm bậy."

" Ngươi cũng biết người này rất quan trọng đúng không?" Quan Tiêu vuốt lên bờ má Niên Du cười nham hiểm: " Ngươi biết đúng không?"

" Ngươi...!"

" Tên khốn, thả ca ca ta ra nếu không ta sẽ độc chết ngươi."

" Thay vì mắng ta thì các ngươi nên lui ra thì hơn." Lưỡi kiếm lại áp sát cổ Niên Du: " Ta cũng không nỡ lòng xuống tay nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác."

" Các người mặc kệ ta, nếu để hắn thoát, hắn chính là thái tử Kinh Dương quốc."

Quan Tiêu mỉm cười: " Vậy các ngươi quyết định rồi phải không?"

" Cung Nhĩ, không thể để hắn giết ca ca của ta."

Cung Nhĩ hét lớn: " Ngừng tay."

" Ngươi điên rồi sao Cung Nhĩ, chỉ cần bắt được hắn thì Kinh Dương sẽ phải phục tùng Hàn Long. Ngươi muốn hoàng thượng trách tội sao?"

Cung Nhĩ vung tay: " Tất cả tránh ra."

" Ngươi!" Niên Du thầm trách mình, hiện giờ cậu lại đang trở thành gánh nặng của Cung Nhĩ.

" Ha ha ha đi thôi."

Cung Nhĩ tức giận nghiến răng nhìn Niên Du bị đưa đi mà không có cách nào khác: " Niên Du!"