Khi Giỏi Giang Đụng Độ Ngổ Ngáo

Chương 5: Phần 02 Góc nhìn Cố Duy 01 (02)

Edit: Quýt

Beta: Amin, Maria

3

Dù sao thì cuối cùng tôi vẫn là người nướng thịt.

May mà Trần Mộ đã học được cách trân trọng tính mạng, không nói lung tung nữa, nếu không tôi sẽ ấn đầu cậu ta vào vỉ nướng để nướng luôn.

Hình như Tần Sở chú ý tới ánh mắt vừa rồi của tôi, yên lặng ăn, không kiếm chuyện nữa.

Khi sắp ăn xong, một nhân viên nữ chủ động đến rót nước, tay cầm bình thủy tinh to kia.

Sau đó… run tay giống y hệt.

Tần Sở nhanh tay nhanh mắt đưa tay đỡ cho cô gái đó.

Nhân viên nữ hơi đỏ mặt, lúng túng nói:

“Cái bình này… hơi nặng. Xin lỗi mọi người.”

Tôi liếc nhìn Tần Sở mỉm cười ấm áp đầy hoàn hảo, trong lòng chỉ biết câm nín.

Chẳng trách lúc tôi vừa từ nhà vệ sinh ra đã nhìn thấy cô ấy đang thì thầm với một nữ nhân viên ở một góc, còn dùng tay chỉ vào bình nước mà cô nhân viên đó đang cầm rất chắc trong tay.

Thì ra là để bàn bạc về vở kịch này à?

Hay lắm, phối hợp rất ăn ý. 

Không trao giải thì phí quá.

Trần Mộ cười toe toét tiếp lời:

“Vãi! Chủ của mấy người bị bệnh hả? Mua cái bình nặng như vậy, không nghĩ cho mấy cô gái nhỏ như mấy cô một chút!”

Tôi thậm chí còn chẳng muốn liếc cậu ta một cái. 

Chủ có bệnh? Tôi thấy người bị bại não là Trần Mộ mới đúng.

Trớ trêu thay, Hạ Giang và Vương Cương ngồi hai bên cũng tỏ vẻ tán thành.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một thứ, Tần Sở sẽ không xếp tôi vào cùng loại với ba tên não tàn này đấy chứ?

Tần Sở cười với nữ nhân viên phục vụ.

“Không sao đâu, chúng tôi có thể tự làm được.”

Nữ nhân viên gật đầu, đặt bình nước xuống rồi vội vàng rời đi.

Tuy rằng trên mặt Tần Sở không có gì khác thường, nhưng tôi cứ cảm thấy trên mặt cô ấy viết to mấy chữ “Đám ngu ngốc các cậu thật dễ lừa”.

Đm?

Trần Mộ thấy sắc mặt tôi không tốt, tưởng tôi thấy việc nướng thịt phiền nên vội vàng gắp một miếng bít tết từ khay nướng bên mình đặt vào đ ĩa của tôi.

Trên mặt cười xòa: “Anh Duy vất vả rồi, thịt đã chín bảy phần, nướng theo khẩu vị của anh đấy.”

Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ ăn.

Nhưng hôm nay, tôi càng nhìn nụ cười ngu ngốc của cậu ta lại càng thấy phiền, ước gì có thể kéo cậu ta ra ngoài đánh một trận.

Tôi gắp miếng bít tết về đ ĩa của cậu ta:

“Câm miệng! Tự ăn đi!”

Nhịn mãi, cuối cùng tôi không nhịn được nói thêm một câu:

“Cậu nên ăn nhiều não heo cho bổ não đi!”

Trần Mộ ngơ ngác.

4

Tôi không muốn yêu đương với bất kỳ ai. 

Từ khi Trần Cầm đứng bên cạnh bố tôi, tôi đã cực kỳ chán ghét cái gọi là “tình yêu”.

Nhưng Tần Sở…

Tôi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở trong rạp phim.

Đúng là do tôi trêu chọc cô ấy trước, với lại cô ấy cũng không thể hiện ra là có hứng thú với tôi.

Chẳng lẽ là bởi vì bị ép làm bạn gái của tôi nên cô ấy không cam lòng, cố ý trêu chọc tôi?

Cô ấy nói đây là mối tình đầu của mình…

Nếu là như vậy, tâm tư của con gái cũng có thể hiểu được.

Tôi quyết định thử cô ấy một lần.

Vừa hay giọng nói của cô gái ở bàn bên cạnh lại vang lên, hai bàn cách nhau rất gần, nghe rất rõ nội dung cuộc trò chuyện của họ.

“Sao hôm qua anh không nói chúc ngủ ngon với em?”

“Trước kia mỗi buổi tối anh đều chúc em ngủ ngon mà!” 

Cậu trai kiên nhẫn dỗ dành cô gái:

“Hôm qua anh đi xã giao về muộn quá, không phải buổi sáng đã nói chào buổi sáng với em rồi sao em yêu?”

Cô gái tức giận: “Không được, sau này hôm nào anh cũng đều phải nói chúc ngủ ngon với chào buổi sáng!” 

Trong giọng nói của cậu trai tràn đầy cưng chiều:

“Được được được~ do em quyết định.”

Tôi nhìn Tần Sở, quả nhiên cô ấy cũng đang liếc về hướng đó. 

Tôi nghiêng người thấp giọng hỏi cô ấy:

“Nếu bạn trai người khác mỗi ngày đều phải nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon với bạn gái, vậy tôi…”

Tần Sở vẫn tươi cười như cũ, giọng điệu vẫn dịu dàng như vậy, nhưng lại không chút do dự từ chối, thậm chí từ trên mặt cô ấy tôi còn có thể nhìn ra một tia khinh thường:

“Chúng ta chỉ là giả, vì sao lúc người khác không nhìn thấy còn phải tiếp tục diễn? Cậu không thấy mệt à?”

Cuối cùng tôi lại không thể phản bác lại. 

Không hiểu sao tôi lại thấy hơi bực bội:

“Không liên lạc gì thì bạn cùng phòng của cậu có nghi ngờ không? Bây giờ yêu đương ai mà không nấu cháo điện thoại?” 

Nụ cười của cô ấy cuối cùng cũng tắt, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

“Cậu cũng biết cả cái này à?”

Tôi: “…” 

Không biết nhưng từng nhìn thấy rồi được chưa?

Cô ấy vừa cười thì trên mặt hiện ra hai lúm đồng tiền.

“Cho dù muốn nấu cháo điện thoại thì tôi cũng chưa chắc thật sự cần có người thật ở đầu kia điện thoại nha~”

Giọng nói của cô ấy mềm mại.

“Tôi chỉ cần đặt điện thoại ở bên tai không phải là được rồi à?”

Tôi tức giận.

Được rồi, tôi biết cậu không thích tôi rồi, nhưng cũng không cần phải nói trắng ra như vậy đâu.

Đối với ai cũng không tốt!

5

Ra khỏi quán thịt nướng, Tần Sở mặc áo khoác, mặt mày cong cong:

“Đi thôi, bạn trai. Anh đưa em về ký túc xá nha~”

Sau câu nói vừa rồi của Tần Sở ở trong quán, tôi không muốn nói gì nữa.

Dưới áp suất thấp của tôi, ngay cả đứa vô dụng Trần Mộ này cũng không dám ăn nữa, nhanh chóng dừng lại, nhân lúc tôi đi tính tiền thì kéo Hạ Giang và Vương Cương chạy nhanh như bay đi mất.

Tôi hơi bất đắc dĩ, “Đi thôi.”

Thật ra Tần Sở cũng không phải người nói nhiều, cả đoạn đường chúng tôi không nói gì.

Quán thịt nướng nằm ngay trước cổng trường, chưa đầy 15 phút đã đến dưới ký túc xá của cô ấy.

Lúc này đúng giờ cơm, ký túc xá người đến người đi. 

Thấy hai chúng tôi, không ít người đều dừng tại chỗ tụm năm tụm ba ghé đầu nhau thì thầm.

Tôi cau mày.

“Đến rồi.”

“Cậu mau lên đi.”

Tần Sở ngẩng đầu, vẻ mặt nhanh chóng hiện lên một tia tinh nghịch.

Tôi gần như bị PTSD vì nụ cười của cô ấy, suýt chút nữa vô thức lùi lại một bước.

Cô gái trước mặt mặc áo khoác denim bó sát, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng ngần, hơi ngửa đầu lên như thiên nga duỗi cổ.

Cô ấy đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ tôi, áp mặt vào cằm tôi.

Xúc cảm nhẵn mịn tinh tế làm tôi hơi thất thần.

Thân thể tôi cứng đờ lại, còn chưa kịp phản ứng đã nghe cô ấy nói:

“Đã diễn thì phải diễn cho trót nha, bạn trai.”

“Tần Sở…”

Tôi theo bản năng buột miệng nói ra, lại dừng lại, không biết nên nói gì.

Cơ thể nhỏ gầy trong lòng tôi run lên.

Giọng nói của cô ấy mang theo niềm vui mà trước đây chưa từng có, thật sự vui vẻ, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi.

“Cậu xem, tôi đã nói chiêu này dùng rất tốt mà.”

“Quả nhiên cậu nhớ tên tôi rồi.”

“Vậy thì có đừng quên nha, bạn trai ~”

Cô ấy lui về phía sau hai bước, nháy mắt với tôi, xoay người chạy về phía cửa ký túc xá, tay phải tùy ý vung lên.

“Cố Duy, bái bai.”

Bóng dáng cô gái dưới ánh hoàng hôn bị kéo dài, mỗi một tấc da trên người đều được khoác lên một tầng đỏ ấm áp.

Tôi giật mình, lúc lâu sau mới xoay người rời đi.

Đây là lần đầu tiên… tôi nhớ tên của một người lạ trong ngày đầu tiên.

Tần Sở.