Edit: QuýtBeta: Amin, Maria–Tôi tự nhiên lại có thêm một cô bạn gái, nhưng chỉ là “giả”.
Mặc dù tôi là người đưa ra yêu cầu, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Trên mặt cô ấy luôn nở nụ cười dịu dàng, nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mại, ngoan ngoãn giống như một chú mèo nhỏ nhưng lại luôn khiến cho tôi có cảm giác bất lực như đang bị dắt mũi.
Giống như bây giờ, cô ấy nghiêng đầu hỏi tôi: “Bạn trai của người khác… cũng như vậy à?”
Chết tiệt! Tôi làm sao mà biết được bạn trai của người khác như thế nào chứ?
Quả nhiên con gái còn phiền phức hơn những gì tôi nghĩ!
Nhưng nhìn vào đôi mắt cười ấy, dù cô ấy có đổi ảnh nền điện thoại của tôi thành cái ảnh ngớ ngẩn như vậy, tôi lại chẳng thể nổi giận.
Mãi cho đến khi vào quán thịt nướng theo ý cô ấy, tôi mới hoảng hốt nhớ lại tia tinh nghịch thoáng qua trên mặt cô ấy lúc nãy, làm cho cô ấy giống như… một con mèo đang ăn vụng vậy.
1
Trong quán thịt nướng, hơi nóng bốc lên.
Ghế của quán này không cao, khoảng cách cũng rất gần, chân tôi gần như chạm vào đôi chân trần của cô ấy.
Hình như Tần Sở không hề phát hiện, cười tủm tỉm lấy điện thoại ra quét mã chọn món.
Không biết người trong quán có tật xấu gì mà tất cả đều nhìn về phía này.
Tôi nhìn Tần Sở, cô ấy vừa cởi áo khoác ra, lộ ra chiếc váy ngắn màu hồng nhạt bên trong, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô ấy, lại trông rất đẹp.
Tôi hơi phiền não, không nhịn được nhìn đi chỗ khác.
Có gì đẹp chứ! Đúng là dở người!
Tôi vừa mới quay sang chỗ khác thì nhìn thấy Tần Sở đang nhìn chằm chằm vào gì đó.
Theo ánh mắt của cô ấy, một cậu trai ở bàn bên cạnh đang rót nước cho bạn gái, rõ ràng là chỉ vừa mới ngồi xuống.
Tôi hơi đau đầu.
Tần Sở không nói gì, không nhìn nữa rồi cầm bình nước lên, rót vào cái cốc trước mặt.
Bình nước của tiệm này có dung tích lớn, nhưng lại là loại bình thủy tinh dày, khiến cổ tay vốn đã mảnh khảnh của cô ấy càng thêm phần gầy gò.
Cô ấy cầm bình nước lên nghiêng miệng bình về phía cốc, nhưng có vẻ như không thể giữ vững, cổ tay đã bắt đầu run lên.
Tôi theo bản năng giơ tay ra đỡ, chỉ thấy hai má lúm đồng tiền của cô ấy lại hiện lên mang đầy tính biểu tượng.
Trong mắt không tràn ngập sự tinh nghịch và trêu chọc khiến lòng người ngứa ngáy như trước, đôi đồng tử nâu sẫm kia tựa như hũ mật ngọt, tỏa ra sự ngọt ngào mà tinh tế.
Làm cho người ta vô thức… muốn tránh nó đi.
2
Tiếng ồn ào của Trần Mộ lập tức truyền tới, nhưng có vẻ cũng không phiền như thường ngày.
“Ồ anh Duy, đây là nửa đêm canh ba thấy mặt trời… kỳ lạ nha, quen biết nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh hầu hạ người khác đó!”
Hạ Giang bên cạnh cậu ta là vua phụ họa, lập tức nhảy vào:
“Mày cũng phải nhìn thử xem đó là ai chứ! Chị dâu của chúng ta có thể giống à?”
Bị tôi liếc một cái cả hai cùng nhau che miệng lại.
Tần Sở vẫn cười như trước, chậm rãi thoa dầu lên giấy.
Khác với Trần Mộ chỉ quét qua loa hai cái, cô ấy kiên nhẫn quét từng góc cho đến khi cả bề mặt lấp lánh những giọt dầu trong suốt.
Sau đó… cô ấy dịu dàng thu tay lại, lại nhìn về phía cặp đôi ở bàn bên cạnh.
Cậu trai đang cầm kẹp trải đều từng miếng thịt lên khay nướng, sau đó lật từng miếng lại, cười nói gì đó với cô gái bên cạnh.
Câu nói “bạn gái người khác có thì tôi cũng phải có” lại vang lên bên tai tôi.
Mới vừa rồi tôi còn cảm thấy yêu cầu này cũng không quá đáng, nhưng sau khi so sánh từng việc một, nó lại trở nên đặc biệt phiền phức.
Khi tôi đang muốn cam chịu số phận cầm kẹp lên để thực hiện nghĩa vụ của “bạn trai người khác” như trong thỏa thuận thì thấy Tần Sở đã không nhìn họ nữa mà gắp một miếng thịt.
Sau đó, cô ấy run tay, miếng thịt rơi xuống bàn, b ắn ra một ít nước.
Tần Sở nhíu mày, phải công nhận là cô ấy thật sự rất đẹp, ngay cả khi nhíu mày trông cũng vui tai vui mắt.
…Nếu như không phải tôi phát hiện cô ấy lén liếc tôi một cái.
Không biết vì sao, tôi bỗng nghĩ đến bình nước khiến tay cô ấy run rẩy vừa nãy.
Nó có thật sự nặng như vậy không?
Cũng chính vào lúc đó, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao mình lại có cảm giác có gì đó sai sai từ đầu đến giờ.
“Bạn gái” của tôi… hình như nghĩ rằng tôi là một kẻ ngốc.