Vân Mộng Sơn, thung lũng trước cửa vào Hàn đàm giăng đầy sương mù, một bên là hơi lạnh cuồn cuộn nhìn không thấy cảnh vật, một bên là thảm hoa rực rỡ tràn ngập nắng mai, thật sự là một kỳ cảnh khó gặp. Trên khắp Đại Chiêu quốc, nhân vật có thể biết được bí mật ẩn giấu sau màn sương kia, đều là những nhân vật hô mưa gọi gió, đứng trên đỉnh cao quyền lực và địa vị. Ấy vậy mà ngay lúc này, bên ngoài màn sương đang có hai thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đứng bên nhau, im lặng chờ đợi.

Bọn họ không phải chờ lâu, rất nhanh màn sương mù cuồn cuộn nổi lên dị biến, giống như phép thuật tách đôi biển sương, lộ ra một con đường bằng phẳng đi vào sâu tận cùng nơi thần bí ấy. Mặc Kì Túc dù kiêu ngạo lạnh lùng đến mấy, lúc này cũng không thể không thận trọng bước đi, dù đã nghe qua Khải Ca kể về cuộc gặp gỡ giữa nàng và thủ hộ thần, nhưng huyết thống chảy xuôi trong cơ thể hắn vẫn khiến hắn vô cùng tôn kính với nhân vật có địa vị siêu việt trong cả Đại Chiêu quốc cũng như đối với hoàng thất.

“Tiểu nha đầu, ngươi đã tới rồi”.

Giọng Vân Linh quy vang lên, vẫn ấm áp hòa ái như lần trước nàng có duyên gặp mặt, giọng điệu thân thiết khiến nàng hơi có chút cảm động. Dù biết quy lão đối với nàng tốt phần lớn là do cần nhờ tới trợ giúp của nàng trong tương lai, nhưng không thể phủ nhận phần nhỏ còn lại và thực tâm, nàng cũng rất tôn kính vị lão giả đã công hiến rất nhiều cho quốc gia này.

“Vân lão, ngài khỏe. Ta tới thăm ngài”.

“Tốt, tốt. Còn tiểu tử ngươi? Chắc là nhi tử của tên tiểu tử Mặc Kì Vân rồi?”.

“Ra mắt Vân đại nhân. Vãn bối đứng hàng thứ bảy, tên một chữ Túc. Phụ hoàng có ủy thác vãn bối thăm hỏi sức khỏe của ngài”.

“Không việc gì, nhờ tiểu nha đầu nên tốt nhiều rồi. À, ta muốn ngươi chuyển lời cho Mặc Kì Vân, sắc phong tiểu nha đầu làm Hộ quốc công chúa, nhớ rõ chưa. Tốt nhất là Mặc Kì Vân nhận luôn tiểu nha đầu làm muội muội. Ừ, không tồi chút nào, cứ quyết định như vậy đi”.

Lời vừa nói ra khiến hai người đứng hình. Khải Ca thì ngạc nhiên, không hiểu sao Vân lão lại nghĩ ra chuyện này, trong khi đó Mặc Kì Túc bên cạnh thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lời phản đối ngay lập tức bật thốt ra.

“Không thể được”.

Vân qui lão không vui, vì sao lại không thể, quyền uy của hắn không còn như xưa, một hoàng tử tông thất nho nhỏ cũng dám cãi lại lời hắn rồi? Rất may cho thất hoàng tử, Linh qui vốn bản tính ôn hòa, sẽ không vì một câu không hợp mà nổi giận, chỉ có điều giọng nói bớt vài phần vui vẻ.

“Vì sao lại không được?”.

Mặc Kì Túc biết lúc này mà không nói cho rõ ràng, có thể chớp mắt một cái hắn đã phải gọi tiểu nương tử thành tiểu cô cô rồi. Việc này không thể được.

“Vãn bối cùng Khải Ca lưỡng tình tương duyệt, đã định hồi kinh sẽ dâng tấu cầu xin tứ hôn”.

Vốn hắn còn lo nàng quá nhỏ, định chờ thêm một hai năm nữa, nhưng giờ thì không thể chờ đợi nữa, ai biết hôm nay qua được ải tiểu cô cô này, ngày mai có nhảy ra một danh phận tiểu a di nữa hay không.

Rất tiếc, Vân lão không có cùng suy nghĩ với hắn, khó chịu phản đối.

“Gả cho ngươi thì có gì hay ho, phẩm cấp một vương phi sao có thể so sánh với Hộ quốc công chúa cao quý, chưa kể đến nam nhân nhân loại tâm thê tứ thiếp thành tính, gả cho ngươi sao này còn phải nhìn sắc mặt ngươi mà sống. Trở thành công chúa tôn quý nhất thích làm gì thì làm, cưới phò mã xong còn có thể nạp phu thị, sống thoải mái thích ý, cớ sao không làm”.

Vân Linh quy thủ hộ thần của Đại Chiêu quốc hơn 3000 năm tuổi, vừa đến tuổi trưởng thành nhưng vẫn chưa hết tính trẻ con, đã lâu lắm khong có người nói chuyện, giờ đây thích ý phát tính tình đấu khẩu cùng vãn bối mà không biết ngượng.

Nói tới đây thất hoàng tử lại hơi đuối lý. Phẩm cấp của một vương phi đúng là không thể so sánh với Hộ quốc công chúa tôn quý nhất thiên hạ chỉ dưới hoàng hậu, hắn lại không thể cứng miệng nói ra đây sau này hắn nhất định làm hoàng đế, để nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ, thực sự là nữ nhân tôn quý nhất.

Lần đầu tiên trong đời thất điện hạ thấy bản thân thiếu từ vựng trầm trọng, không biết dùng lời lẽ gì để phản bác lại, rất buồn bực. Lại nhìn thấy tiểu nhân nhi đứng bên cũng rất không phúc hậu cười nhạo hắn, liền có xúc động muốn lao tới tóm lấy, đánh vào cái mông nhỏ của nàng. Còn cười, có phải nàng cũng muốn ‘đã cưới phò mã còn nạp phu thị’, có phải vậy không?

Thất điện hạ thầm hận nghiến răng nghiến lợi, đến khi tức giận sắp phát hỏa thì cô gái nhỏ đã đứng cười trộm từ nãy giờ rất biết thân biết phận mà đứng ra ngăn lại ý tưởng lớn mật của vị to lớn trước mặt. Vậy mà ngài ấy cũng nghĩ ra được, lại còn nạp phu thị? Nàng trước đó rối rắm rất nhiều chỉ vì lo lắng tương lai thất điện hạ có mới nới cũ, nạp thị thiếp vào cửa, thì cớ gì nàng lại có thể làm ra việc như vậy. Nàng cũng biết trong lòng mình, ngoài Mặc Kì Túc thì không còn chỗ chứa cho bất kì nam nhân nào khác, cũng như trong lòng chàng, chỉ có nàng.

“Vân lão, người đừng nói những lời đó nữa, thật chẳng ra sao cả”.

Đúng vậy, thật chẳng ra sao cả. Thất điện hạ thầm gật gù trong lòng, rất muốn vươn tay ôm tiểu bảo bối vào trong lòng, trao cho nàng một nụ hôn thắm thiết.

Cuối cùng Vân lão cũng thôi ý định sai bảo đương kim hoàng đế Đại Chiêu quốc kết nghĩa huynh muội với tiểu cô nương có thể sẽ trở thành con dâu nhà mình, bỏ qua cách biệt tuổi tác, còn phải nghĩ tới tình cảm của tiểu nha đầu nữa phải không. Vân đại nhân vẫn rất không hòa nhã với thất tiểu tử, bỏ hắn qua một bên vui vẻ trò chuyện cùng Tiểu Ca Nhi, kiểm tra tiến độ tu luyện của nàng, sau đó lại chỉ ra sai sót, hướng dẫn cách vận dụng năng lượng, khiến thất điện hạ bị bỏ qua một bên cũng ngồi nghe được không ít điều hữu dụng.

Hai người rời khỏi Vân Mộng Sơn khi ánh chiều tà buông xuống, những tia sáng màu cam cuối ngày ánh lên khuôn mặt tinh xảo của Khải Ca, như khắc sâu thêm các đường nét, kiều diễm bộc lộ, như in sâu vào trái tim thất điện hạ, khiến hắn chỉ muốn giữ chặt nàng vào lòng, chỉ cho riêng mình thấy được diễm nhan của nàng.

Hắn suy tính trong lòng, cần phải thời cơ như thế nào, để cầu thánh chỉ tứ hôn, hắn không muốn ủy khuất nàng, tất nhiên phải là thánh chỉ sắc phong chính phi, hơn nữa hắn sẽ chỉ có nàng, kiếp này không đổi. Đây không phải điều chưa từng xảy ra, nhưng nếu với một hoàng tử trong lòng mang ý muốn cạnh tranh ngôi vị tôn quý kia, thì đó là điều không thể. Phải biết hậu cung là biểu hiện thu nhỏ của tiền triều, nếu hắn thực sự kế vị, cần có sự cân bằng vừa các đảng phái quan viên, hậu cung là nơi hắn có thể sử dụng cho việc đặt các nước cờ chính trị, trừ khi hắn có thể vượt qua phụ hoàng, hoàn toàn nắm giữ thế cục trong tay, đủ sức uy hiếp các phương thế lực, có thể không quan tâm đến việc mượn sức bất kỳ ai.

Hiện giờ hắn chưa đủ sức làm điều đó. Nhưng hắn cũng sẽ không vị ngồi vị hoàng đế mà thỏa hiệp, tình yêu hắn giành cho nàng cao quý hơn bất cứ thứ gì, hắn không cho phép bất cứ nữ nhân nào xen vào, làm hoen ố tình cảm chân thành của hắn đối với nàng.

Hai người hồi nội kinh, sau khi thất điện hạ tiễn tiểu nương tử của mình tới tận cửa phủ, liền lập tức hồi cung. Hắn cần lên kế hoạch, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào, không những thế, cũng cần bố trí nhân thủ giám sát chặt chẽ trên toàn quốc, đề phòng nội gián địch quốc kích động dân chúng hoặc làm ra những hành động có hại cho quốc gia vào khoảng thời gian nhạy cảm sắp tới.

Không chỉ vì thế cục chính trị của Đại Chiêu bị ảnh hưởng bởi sự kiện Vân đại nhân trúng độc, mà bản thân tiểu nhân nhi của hắn cũng có thể bị kéo vào phong ba sắp tới, vì nàng, chính là mắt xích lớn nhất trong đó. Dù hiện tại còn chưa hiện ra trước mắt người khác, nhưng không thể không đề phòng địch quốc, cùng các đối thủ trong cuộc tranh giành quyền lực trong tương lai, cũng có thể nhắm vào nàng. Hắn, sẽ bảo vệ nàng thật tốt.