Thất điện hạ rất không vui, nhưng chàng cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ có điều những thủ hạ theo bên cạnh nhiều năm đều biết khuôn mặt chủ tử đều lạnh hơn so với mọi ngày vài phần. Nếu không có việc gì cấp bách, chẳng có ai ngại mệnh dài lượn qua trước mặt chủ tử làm gì, có khi lại nhảy vào họng súng. Ngoài thất điện hạ, không ai biết hắn không vui vì mấy tên kì đà đang vui vẻ hớn hở trò chuyện với nương tử tương lai của hắn trong chuyến hồi kinh lần này.

Vì đúng lúc thương đội La gia cần đưa hàng hóa về kinh thành, liền theo bọn họ đi cùng, nghiễm nhiên chuyến đi chỉ có hai người của chàng và Tiểu Ca Nhi bị quấy rầy nghiêm trọng. Mặc Kì Túc điện hạ chưa trưởng thành đã có bệnh tuổi già, tự động bỏ qua một đám thủ hạ, binh lính dưới tay, tự cho rằng chuyến đi này là thế giới của hai người.

Không ngờ giờ lại bị hai tên bóng đèn không biết thân biết phận kia chen ngang vào. Một người là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ cùng nàng, một người là bằng hữu không quản ngại xa xôi một mình đi tới sát biên giới mang món đồ nàng cần trở về, hắn cho thể tỏ thái độ thế nào? Đương nhiên chỉ có thể coi như không thấy, không hòa nhã thân cận, cũng không quá khó chịu lạnh lùng. Hắn không thể lộ ra dáng vẻ hẹp hòi trước mặt nàng được, nếu không người lại chạy mất, hắn biết tìm ai đòi?

Sau khi biết nàng cũng giống mình, là người từ thế giới khác xuyên đến nơi này, cùng tham gia trong hệ thống, hắn có cảm giác bọn họ như giữ chung một bí mật to lớn, khoảng cách giữa hai người càng thêm gần gũi thân thiết. Nhưng cũng vì thế, cảm giác đối với nàng càng bức thiết, càng lo được lo mất. Suy nghĩ của nàng quá độc lập, hoàn toàn không có chút nào muốn dựa dẫm vào hắn, khiến hắn luôn có cảm giác nàng có mình cũng được, không có cũng được.

Không nhưng thế, biết nàng cũng giống hắn, hẳn là tuổi tâm lý cũng không nhỏ, tâm ý của hắn càng khó khống chế, ham muốn đối với nàng ẩn nấp trong lòng, như có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Dù mới mười hai mười ba tuổi, nhưng thân thể nàng đã nảy nở, đầy dặn hơn nhiều so với người đồng lứa, nàng lại hồn nhiên không để ý đến việc cần tránh né hắn thân cận, đôi lúc không người hắn có thể trộm hôn được nàng, nắm bàn tay nhỏ mềm mịn của nàng, ôm ấp thân thể mềm mại thơm ngọt ngào của nàng. Tất cả những điều đó như hoa anh túc đẹp đẽ quyến rũ lòng người không dứt ra được, khiến hắn chỉ càng muốn nhiều hơn nữa.

Nhất là khi nhìn thấy nhưng nam nhân khác đứng bên cạnh nàng, cười cười nói nói, tên thanh mai trúc mã càng trắng trợn, còn gắp thức ăn cho nàng trong bữa cơm, đưa khăn cho nàng dùng, bung dù che nắng cho nàng, toàn làm những việc mà theo Túc điện hạ, chỉ có hắn mới có quyền làm những việc ấy.

Tuy nhiên thất điện hạ cũng rất hài lòng với sự săn sóc của người thương, nàng rất chú ý chăm sóc sinh hoạt của hắn, đều dặn dò người dưới chuẩn bị kỹ càng, đặc biệt một lần hắn còn vô tình thấy được, trong tay áo nàng vẫn luôn mang theo chiếc khăn tay tím hắn từng đưa cho nàng. Hắn cũng như vậy, coi trọng từng món đồ nàng tặng cho.

Đoàn xe đến Đan châu, bọn họ ở lại khách sạn lớn nhất châu thành, nàng liền để lại hắn, cùng Lý Dật Phong tên tiểu tử kia tới thăm hỏi Thứ sử Đan châu Lý Quân Hàn. Thân phận Lý Dật Phong thì ngay ngày hôm sau hắn tới gặp Khải Ca, hắn đã cho người tra ra rõ ràng. Tên tiểu tử này cũng khôngngờ là công tử thứ sử phủ, khi đó Tiểu Ca Nhi giới thiệuhọ với nhau cũng không kể rõ ràng rành mạch, đây cũng là đều do hắn sai người đi điều tra vào ngày hôm sau.

Hắn cũng không thể quản lý Ca Nhi quá chặt, không cho làm cái này, không cho làm cái kia, điều đó sẽ dẫn tới Ca Nhi rất phản cảm, không có lợi cho hắn chút nào.Điều hắn cần làm, đó là khiến nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, giữ chặt nàng ở bên hắn suốt đời suốt kiếp, toàn tâm toàn ý yêu hắn, giống nhưa hắn vẫn luôn yêu nàng, tin tưởng nàng.

Thất điện hạ không hiểu, thật ra tình yêu nàng dành cho hắn không hề ít hơn tình yêu hắn đối với nàng, chỉ có điều, dù là kiếp trước hay kiếp này, xuất thân của hai người đều tạo nên tính cách, và suy nghĩ khác nhau, khi đối diện với cùng một vấn đề sẽ có cách nghĩ và giải quyết khác nhau.

Mười ba năm trải qua tại thế giới mới, dù thất điện hạ đã quên hầu hết những ký ức trong quá khứ, nhưng thói quen, tư tưởng của kiếp trước vẫn ảnh hưởng vô cùng lớn đến tính cách của thất điện hạ ở kiếp này. Quá khứ, Mặc Kì Túc vốn là công tử có quyền thừa kế cao nhất của thế gia nắm giữ tập đoàn tài chính kinh tế đứng đầu châu lục, không những thế, trong máu hắn chảy xuôi huyết thống cao quý của hoàng gia, vậy nên khi được hệ thống lựa chọn, bản năng khiên hắn lựa chọn ngay tuyến nhiệm vụ khiến hắn được trọng sinh vào thân thể hiện tại trong thế với này. thất điện hạ lựa chọn, đúng là hệ thống nhiệm vụ đế vương.

Huyết thống hoàng tộc cao quý trong cả hai kiếp này, khiến hắn không chút do dự khi phát hiện mình có tình cảm với nàng, yêu là phải giữ lấy, và hắn đã làm được điều đó, không những thế, tình yêu của hắn không hề đơn độc, nàng cũng yêu hắn, dù có nhiều như hắn yêu nàng hay không, thì hắn cũng đã rất thỏa mãn với điều này. Trước đến giờ, chưa bao giờ thất điện hạ có cảm giác yêu say đắm và muốn chiếm hữu hoàn toàn với một người con gái như vậy, hắn đã mất một thời gian để xác định tình cảm đó không phải là bất chợt đến rồi đi, mà nó thực sự sâu sắc, mới khiến hắn quyết tâm ngả bài ngỏ lòng với nàng. Nhưng chính khi đó, hắn cũng đã xác định, dù nàng không đồng ý, hắn cũng sẽ quấn quýt lấy nàng cho bằng được.

Khải Ca thì khác, kiếp trước nàng sống yên bình, kiếp này cũng sống một cuộc sóng bình thường suôn sẻ mà lớn lên, cuộc sống bình đạm luôn có những mối quan tâm nhỏ nhoi, nàng thích hắn, nhưng nàng vẫn luôn phân vân vì rất nhiều thứ, khiến tình cảm của hai người xảy ra nhiều lần không vui, suýt chút nữa còn để lỡ mất nhau. Mỗi lần thất điện hạ nhớ tới một vị tên Tô Trăn đang ở Nguyên châu kia, đều không nhịn được có chút nghiến răng nghiến lợi.

Khải Ca nàng vốn đuối lý, mỗi khi vô tình nhắc đến chuyện này đều xấu hổ trong lòng, không ngờ mình sẽ có lúc một phút bốc đồng ích kỷ mà làm ra chuyện như vậy, chỉ suy nghĩ phiến diện cho cảm giác của mình và an nguy của người nhà, mà không chút nào lo lắng cho cảm giác của chàng. Nói tới đây, liền theo tiền lệ tự giác dâng lên môi thơm xoa dịu thất điện hạ đang lửa giận bừng bừng, hắn lại nhớ tới có khi nào hai có bóng đèn sáng trưng đang ngồi trên xe ngựa phía sau kia có phải cũng từng nằm trong danh sách kín nào đó của Mục Triết công tử hay không? Ừm, điều này rất đáng để suy nghĩ, nên cắt đứt mọi nguy cơ có thể phát sinh thì hơn.

Sau chuyến viếng thăm phủ thứ sử Đan châu, Khải Ca vừa hưởng thụ, vừa thắc mắc vì thái độ quấn quýt hơi thái quá của thất điện hạ, có thể nói là sáng chiều đều bên nhau cũng không ngoa. Nếu không phải thời đại này vẫn còn phong kiến, hắn và nàng lại chưa có danh chính ngôn thuận, có lẽ hắn còn định mỗi đêm canh giữ cho nàng ngủ cũng nên.

Dù đi đường thong thả, cuối cùng bọn họ cũng về đến kinh thành, không muốn nhưng thất điện hạ không có cách nào khác, đành phải ngậm ngùi chia tay tiểu nương tử, hồi cung phục mệnh. Khải Ca sau đó cũng nhanh chóng thông báo về Triệu phủ, một lần nữa khoác lên mình bộ cánh quý nữ thàn thục, tri thư đạt lễ hòa hợp với không khí chung của kinh thành.