Sáng hôm sau, thất hoàng tử điện hạ vừa lên triều, đã nhận được tin tức khiến hắn bực bội không thôi. Phụ hoàng phái hắn trong ba ngày lập tức mang binh tiến về phòng thủ biên giới Băng Châu, tiếp quản đại quân phòng thủ biên giới phía tây bắc, Đại Kỳ quốc ám sát thành công tổng đốc Vệ Bình, Băng Châu lòng người bất an, hiện do thứ sử Hạ Tĩnh Nguyên cùng tổng chỉ huy sứ Băng Châu Liễu Thanh đồng hành quản lý và trấn thủ.

Ngoại trừ Thất điện hạ bực bội lập tức đi quân doanh điều binh khiển tướng, một người nữa cũng đang đau khổ không thôi. Hộ bộ thượng thư đại nhân xoay qua xoay lại chuẩn bị quân lương, quân bị cho đại quân, hắn vốn là người của thất điện hạ, tất nhiên còn phải giúp thất điện hạ đề phòng người của tam điện hạ và lục điện hạ phá rối, thật sự là bận chân không chạm đất mà.

Tin tức quá bất ngờ khiến Mặc Kì Túc không hề có chuẩn bị, đành phải thành thật đi quân doanh điều hành, ba ngày không có phút nào rảnh rỗi, đến khi rút được chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi mới nghĩ tới sai người báo tin cho Khải Ca, muốn nàng đến gặp hắn tại đình đưa tiễn quân cách nội kinh 10 dặm vào ngày xuất quân.

Chỉ không ngờ khi thân vệ của hắn từ quân doanh tới được Triệu phủ, đã hay tin Hà tiểu thư đã đang trên đường về Nguyên Châu, xuất phát từ hôm qua. Hắn không thể làm gì khác đành quay trở lại quân doanh báo tin cho chủ tử. Mặc Kì Túc ngỡ ngàng, nàng lại trốn tránh hắn sao, cứ như vậy chạy trốn về Nguyên Châu, không cho hắn một câu trả lời rõ ràng sao.

Lúc này hắn bỗng có xúc động muốn lôi cổ lão tam Mặc Kì Hướng hay lão lục Mặc Kì Thương, hai người bọn hắn ai cũng được, túm tới thế chỗ cho hắn, hắn muốn đuổi theo đến Nguyên Châu bắt người. Khải Ca, nàng nghĩ chỉ cần như vậy là có thể thoát khỏi ta, mơ tưởng. Dù ngàn lần không muốn thất điện hạ cũng không thể làm trái thánh ý, ngày hôm sau xuất lĩnh mười vạn binh mã tiến thẳng về Băng Châu, nhưng không biết tâm hồn đã bay đến chốn nào Nguyên Châu rồi.

Lúc này Khải Ca cũng đang gấp rút lên đường trở về Nguyên Châu, nàng quá sốt ruột, hận không thể chắp cánh bay trở về ngay lập tức. Ngày hôm qua nàng nhận được tin tức từ Nguyên Châu, trạch viện nhà nàng bị người ta nhớ thương, nửa đêm đột nhập bị người nhà nàng phát hiện, đánh trọng thương đại bá và cha, gia gia bị đẩy ngã rạn xương ống đồng, Tiểu Tiểu đệ đệ của Tiểu Ngao bị bọn chúng đâm chảy nhiều máu suýt chết, mà Đại Hoàng bị đánh gãy một chân sau.

Phùng Hiên đã trở lại Nguyên Châu trước, đang cho người theo dõi điều tra hung thủ. Chết tiệt, nàng sẽ không tha cho bọn chúng. Bước đầu có thể phán đoán bọn trộm có thể đến vì tiền tài, hoặc vì bí mất của các sản nghiệp của nàng, nhất là bí mật của tửu phường mang lại lợi nhuận cực lớn.

Nàng vốn đã định lần này trở về sẽ đào tạo một nhóm hộ viện, không ngờ biến cố lại xảy ra sớm như vậy, đúng là bắt nạt người khác mà, nàng thề, nàng sẽ không tha cho chúng, động vào người nhà của nàng, phải có giác ngộ chịu trừng phạt. Nàng không có ý định báo vụ án lên quan lại, dù ở thời đại nào, công bằng chỉ giành cho người có thực lực, nàng thà rằng dùng khả năng của mình bảo hộ người nhà. Chỉ hối hận, nàng chuản bị của kĩ càng, cũng quá coi thường lòng tham của kẻ khác, khiến cho người thân gặp tai ương.

Tự trách không thôi, lúc này nàng chỉ mong ngóng xe ngựa đi thật mau, nhanh chóng trở lại quê nhà, đã quên mất trên quan đạo hướng về Băng Châu đang có một người vẫn luôn mong ngóng một câu trả lời của nàng, thậm chí đã từng có xúc động thoát ly đại quân đuổi theo giai nhân tới Nguyên Châu. Nhưng nàng không rối loạn lâu, lập tức nghĩ tới một thủ hạ của mình, bồ câu nhanh chóng bay lên bầu trời, trực chỉ Đan Châu.

“Tiểu thư, đã nhìn thấy trấn Quảng Đức rồi”.

Hương Nhi ngồi bên ngoài cùng phu xe khẽ reo lên, báo cho tiểu thư nhà mình đang ngồi bên trong xe biết.

“Thật sao? Đi nhanh lên một chút, chúng ta trực tiếp trở lại trạch viện”.

Vài ngày trôi qua, nàng đã vơi bớt phẫn nộ, có thể tâm bình khí hòa suy tính kế hoạch cho tương lai, nàng quyết định đẩy nhanh kế hoạch đào tạo một đội hộ vệ trung thành với Hà gia, có thể bảo vệ Hà gia bình an vô sự. Nhưng lúc này nghe thấy sắp được về đến nhà, nàng bỗng thấy vừa lo lắng, vừa hồi hộp. Nhớ người thân kinh khủng.

Xe nhanh chóng vào thành, một khắc sau dừng lại trước cổng viện Hà gia. Tiểu Ngao vốn đang nằm bên chân nàng dùng móng vuốt đẩy nhanh cửa xe, lao vút từ trên xe xuống, không kịp chờ người gõ cửa đã chui vào bụi cây thấp ven tường, ở đó ẩn dấu một con đường của riêng nó vốn là nàng kín đáo đào ra cho Tiểu Ngao tiện hoạt động.

Lúc này nàng mới nghĩ tới, có lẽ nó cũng rất lo lắng cho nương và đệ đệ của mình đi, dù cho nó có là trí năng nhân tạo, sau khi có được trí tuệ và tình cảm riêng, nó cũng không khác gì bất cứ sinh mệnh nào trong thiên địa, cũng có suy nghĩ và tình cảm, nó tất nhiên cũng giống như nàng, phẫn nộ và đau xót. Nó không nói cho nàng, nhưng hành động gấp gáp của nó lúc này cho nàng biết, nó thực sự cũng rất thương yêu thân nhân của nó ở thế giới này, nó cũng lo lắng cho Đại Hoàng và Tiểu Tiểu, cũng giống như nàng lo lắng cho người nhà của nàng vậy.

Ngọc Nhi đi lên trước gõ cửa, kiên nhẫn chờ đợi, không lâu sau có tiếng then cài mở từ bên trong, cách cửa đẩy ra, nàng liền nhìn thấy nương. Ngay giây phút đó, nàng liền bật khóc. Nàng vẫn không dám nghĩ đến, nếu nương cũng bị thương, nãi nãi, ca ca đệ đệ....nàng lao nhanh tới ôm chầm lấy nương, tựa đầu vào vai người khóc nức nở. Nương nàng hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng đưa tay ôm lấy nàng, một bên vuốt ve tóc nàng, một bên vỗ nhẹ lưng nàng.

“Nương, con nhớ người...”.

Nàng thút thít nói, khẽ dụi đầu co cọ trên bả vài nương của mình, không để ý hình tượng mà làm nũng. Bốn đại nha hoàn thân cận lần đầu tiên thấy chủ tử trẻ con như vậy thực kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, lui về đứng phía sau chủ tử nhà mình, im lặng chờ đợi. Phải nói là tố chất nha hoàn của Triệu phủ rất đáng khen ngợi. À bây giờ đã là nha hoàn của Khải Ca rồi.

Cảm xúc bị dao động được bàn tay ấm áp của mẫu thân vuốt xuôi, Khải ca nhanh chóng bình tĩnh lại, ôm tay nương lôi kéo bước qua cổng vào nhà của mình. Bước vào sân lớn nàng liếc mắt đã thấy Tiểu Ngao đang ghé vào bên cạnh Đại Hoàng nằm ở mái hiên phơi nắng, một bên chân sau vẫn còn nẹp chặt vào băng gạc.

Nàng theo nương bước vào chính viện, nhìn thấy ngay gia gia đang ngồi vào một chiếc tựa dài đọc sách thuốc, nghe thấy tiếng động đang ngẩng lên đầu lên, nhìn nàng cười hòa ái.

“Gia gia...”.

Chỉ một nụ cười của gia gia đã khiến nàng lại bật khóc, thả tay nương bước nhanh đến, quỳ gối ôm chân gia gia khóc nức nở. Nàng bỗng thấy tủi thân ghê gớm, chẳng vì lý do gì, chỉ biết khi người nhà mình bị tổn thương mà mình không thể ở bên để bảo vệ, nàng liền uất ức không thôi.