“A...Đồng ý cái gì...”.

Khải Ca vẫn ngơ ngẩn, Mặc Kì Túc ngồi đối diện khẽ mỉm cười, bàn tay vươn tới chạm tới khuôn mặt nàng, khẽ gạt đi giọt lệ còn vương trên mi mắt, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ đắc ý.

“Tất nhiên là đồng ý chỉ yêu thương một mình nàng, suốt đời suốt kiếp không rời không bỏ”.

“Vậy...”.

Nàng hơi rối rắm, nhìn về phía MK Túc. Nàng biết hắn thật lòng, nhưng...nàng tuy bề ngoài là một tiểu cô nương nhưng bên trong lại là một linh hồn trưởng thành, cộng dồn cả hai kiếp người cũng đã là một lão nữ 35 36 tuổi rồi. Nàng không có khả nàng ngây thơ tin tưởng chỉ cần có tình yêu là sẽ vượt qua được tất cả. Ngăn cách bọn họ, không chỉ là về thân phận địa vị, còn là về chính bản thân nàng.

Nàng dù không nói, nhưng vẫn luôn nghĩ đến, nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho, liệu nàng có còn ở lại thế giới này không, có còn được ở bên hắn không? Nhưng nếu vì hắn, bỏ qua hệ thống, thì liệu hồn năng của nàng còn có thể giữ cho tính mạng của nàng kéo dài được bao lâu, liệu có đủ cùng hắn 1 đời người không. Nàng không biết, Tiểu Ngao nói không có số liệu chính xác để kiểm chứng, nàng cũng không thể liều lĩnh đặt cược mạng sống của mình, nàng cũng sợ chết chứ, liệu có đáng vì một tình yêu chưa biết kết quả mà đánh cược không.

Huống chi nàng biết hắn là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, có tài năng, có dã tâm, hắn tất nhiên không thể buông tha cho việc tranh đoạt hoàng vị, vậy tình yêu của họ có thể kéo dài bao lâu, hắn nói hắn không cần trợ giúp từ nàng, nhưng kể cả như vậy, cuộc sống có đôi khi không phải con người ta muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy, nếu tương lai hắn phải chọn giữa tình yêu với nàng và địa vị quyền lực, hắn sẽ lựa chọn như thế nào, hoặc nếu ngay cả quyền lựa chọn hắn cũng không có?

Nhưng nàng không bỏ được, ánh mắt hắn nhìn nàng say đắm khiến trái tim nàng khao khát, nàng biết có những thứ không thử thì sẽ không biết trước kết quả, nhưng nếu kết quả chỉ là một hồi bi kịch thì sao. Nàng không phải một mình, nàng còn có thân nhân yêu thương nàng trên thế giới này, liệu quyết định của nàng có kéo theo người nhà của nàng đều rơi vào vòng xoáy chính trị không có lối thoát này hay không? Nàng không đủ tự tin có thể bảo vệ tốt tất cả, bởi vì mỗi người đều có tư tưởng riêng, cuộc sống của riêng mình, nàng không thể lúc nào cũng chăm chăm theo bên cạnh không rời, vậy, rốt cuộc, bọn họ có nên bắt đầu không.

Nàng do dự, nàng ước mình lúc này giá như thật sự chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, thì nàng sẽ sẵn sàng lao vào vòng tay chàng, không cần đắn đo, không cần lo lắng, chỉ cần hết mình vì tình yêu. Khải Ca không biết, nếu nàng thật sự chỉ là một tiểu cô nương non nớt ngây thơ, có lẽ cũng không hấp dẫn Mặc Kì Túc yêu say đắm từ cái nhìn đầu tiên.

Thời điểm bọn họ lướt qua nhau giữa thảm hoa ở Vân Mộng sơn, khuôn mặt nàng ngây thơ trong sáng, nhưng lại có khi chất thành thục tĩnh nhã, trong nét thanh thuần lại mang một tia quyến rũ, bắt chặt lấy ánh nhìn của chàng. Dù dân phong Đại Chiêu cởi mở, nữ tử được tự do phát huy tính cách hắn cũng chưa từng gặp nữ tử như nàng cuốn hút khiến hắn không thể quên.

Mặc Kì Túc dù vô cùng tự tin với bản thân, nhưng khi đối diện trước nàng, hắn vẫn không hiểu mà có một tia hồi hộp, lo lắng. Đã nói rõ ràng như vậy rồi, nàng sẽ không cự tuyệt chứ? Dù có cự tuyệt, hắn cũng sẽ không buông tha nàng, quấn lấy nàng cả đời. Thất điện hạ ngầm hạ quyết tâm, cá tính bá đạo len lỏi, khiến hắn ngoại trừ tình yêu đang chớm nở còn xen lẫn tính chiếm hữu độc đoán, trong tương lai nở rộ thành một đóa kỳ hoa ghen tuông tuyệt thế.

“ Muội...có thể cho muội suy nghĩ một chút được không?”.

Khải Ca không có tiền độ cúi gằm, hơi tránh khỏi ngón tay thon mảnh đang lướt qua vành tai ửng hồng. Thất điện hạ rất không vui thu tay lại, nhìn nàng vẫn đang chuyên tâm nhìn mũi giày của chính mình, không cam lòng thỏa hiệp.

“Được rồi, ba ngày sau, ta tới tìm muội”.

Xe ngựa đúng lúc dừng lại trước cổng Triệu phủ, nàng thở nhẹ ra, nhanh chóng chào tạm biệt hắn, kéo rèm xe chui ra ngoài, tựa vào bàn tay Ngọc Nhi bước nhanh xuống xe. Nhún gối làm một tiểu lễ, sau đó xoay người nhanh như chớp bước vào phủ chạy trốn như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

Mặc Kì Túc vén rèm xe bên phải, nhìn rõ ràng nàng hốt hoảng bước đi, ngoài mặt không đổi nhưng trong lòng lại mềm mại không thôi, như có một mảnh lông vũ vuốt nhẹ qua trái tim, vừa thoải mái, vừa ngứa ngáy. Hắn đồng ý cho nàng thời gian, nhưng đó là thời gian để nàng có thể tiếp nhận tình yêu của hắn, chứ không phải để nàng có thời gian chạy trốn đâu. Nàng, nhất định, phải thuộc về hắn.

Đêm cũng đã muộn, nàng không lại tới chỗ mẫu thân, mà để Ôn Nhi tới báo cho ma ma thân cận bên người mẫu thân một tiếng, còn mình trở lại phòng tắm rửa. Nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, khi nàng đi vào phía sau bình phong, mộc dục đã được đổ đầy nước ấm bốc hơi nước mờ mịt, mặt nước trải một tầng cánh hoa.

Thoát nhanh y phục rồi vùi mình vào làn nước ấm, nàng khẽ thở nhẹ ra, quá thoải mái. Lúc này thanh tĩnh một mình, không có ánh nhìn chăm chú thúc giục của Mặc Kì Túc, nàng mới có khoảng không gian cho mình ngẫm nghĩ lại. Nhưng càng nghĩ, lại càng không có cách giải quyết nào đáng giá cả. Nàng không muốn từ bỏ thứ gì, cũng không có tư cách yêu cầu hắn buông bỏ điều gì, nàng đành bỏ qua, còn có ba ngày suy nghĩ cơ mà.

Nàng vẩn vơ vớt những cánh hoa trên mặt nước, khuấy động, nghịch ngợm khiến nước văng tung tóe. Cơ thể vị thành niên này không biết có phải do ảnh hưởng bởi linh hồn trưởng thành của nàng không, hay do linh khí tràn ngập trong thiên địa, mà nảy nở rất sớm. Nàng cứ nghĩ đến thời điểm mình mười hai tuổi ở kiếp trước, vẫn phẳng lì, ăn mặc như con trai chơi dồn nhau trên sân trường, ném dép, vật lộn đánh nhau tơi bời, là lại thấy ghen tị không thôi. Mặc dù là tự ghen tị với bản thân, nhưng vẫn rất ghen tị nha. Vài tháng nay nàng không những cao lên, mà hai bánh bao chay đã nảy nở thành bánh bao nhân thịt rồi,cẳng sậy cũng biến thành củ sen thon dài miên man trắng nõn nà, quần áo đã cần may mới một số lớn, rất tốn kém a. Nàng thực là sót ruột thay cho mẫu thân mà.

Có phải bởi vậy mà Mặc Kì Túc mới dám thổ lộ với nàng trắng trợn như thế, không coi nàng là tiểu muội muội mà đối xử. Nói thì nói vậy, thiếu nữ ai không thích mình xinh đẹp nha, nàng vẫn rất tự hào về vóc dáng hiện tại đó, mặc dù vì vậy mà đưa tới một con sói bá đạo không nói lí.

Tắm rửa xong xuôi, nàng ngồi trước bàn trang điểm thoa một lớp nước hoa hồng dưỡng da, sau đó yên tâm vứt hết mọi chuyện đau đầu qua một bên, ngủ một giấc ngon lành, không giống ai đó không hoàng cung kia cả đêm trằn trọc không ngủ, suy nghĩ đại kế tóm nương tử vào lòng bàn tay.