Sáng hôm sau nàng vừa tỉnh lại đã thấy hai cục cưng lông xù nhà mình thấp thỏm đợi chờ bên giường. Nàng mặc kệ vẻ mặt “mau hỏi ta đi” của Tiểu Ngao, điềm tĩnh gọi Noãn Nhi vào giúp nàng rửa mặt chải đầu thay y phục, sao đó ăn điểm tâm rồi tới chính viện thỉnh an.

“Mẫu thân, hôm nay con muốn ra ngoại thành có việc, ngọ thiện đừng chờ con nha”.

“Được, con làm việc cẩn thận”.

Sau đó mang theo Tiểu Ngao Tiểu Bạch, Đại Bảo Tiểu Bảo cùng ra khỏi thành. Trên xe, lúc này nàng mới rảnh rỗi hỏi thăm Tiểu Ngao.

“Hôm qua hai đứa đi đâu vậy?”.

“Chủ nhân, ta theo Tiểu Bạch đi vào Vân Sơn, nó ngửi thấy mùi linh quả”.

“Vậy có tìm thấy linh quả không?”.

“Có a, rất nhiều, nhưng mà có người canh giữ, chúng ta không lấy được”.

“Ai canh giữ?”.

“Một lão quy lớn như ngôi nhà vậy đó, hắn muốn gặp chủ nhân, Tiểu Bạch nói hắn sẽ không hại chúng ta”.

Nàng để Đại Bảo Tiểu Bảo chọn một góc khuất canh giữ xe ngựa dưới chân núi Vân Sơn, còn nàng mang theo hai thú cưng lên núi. Dù không biết tiểu thư muốn làm gì nhưng bọn họ hoàn toàn tuân thủ việc tiểu thư giao phó.

Đi sâu vào rừng, khi đảm bảo không ai nhìn thấy nàng liền để Tiểu Ngao biến trở lại bản thể, cõng theo nàng chạy sâu vào trong núi. Chạy đi rất lâu, băng qua núi, họ dừng chân lại trước một thung lũng tràn đầy sương mù. Tiểu Ngao bỗng rống lớn một tiếng, không lâu sau sương mù tách ra thành một con đường thoáng đãng cho bọn họ tiến tới.

Tiểu Ngao cõng nàng đi tới, sương mù tiếp tục tách ra, nhưng phía sau cũng khép lại sau bước chân của họ. Sau một lúc lâu sương mù trước mắt liền biến mất, trước mắt họ là một đầm nước rất lớn, sương nhẹ giăng giăng, dù không che hết tầm mắt nhưng cũng không nhìn được quá xa. Sóng nước bắt đầu nhộn nhạo, một mai rùa khổng lồ nổi lên trên mặt nước, trên lớp vỏ sừng cứng rắn rộng lớn chằng chịt những hoa văn chìm phức tạp khó hiểu, đường nét cổ xưa như được tự nhiên điêu khắc lên đã trải qua trăm nghìn năm gió bão.

Một đôi mắt tang thương nhìn về phía nàng, trên mặt tràn đầy nhân tính rất từ ái mỉm cười.

“Con là chủ nhân của hai vật nhỏ này?”.

“A... Vâng. Người là?”.

“Ta là Vân Linh Quy, hậu duệ huyết mạch Huyền Vũ, người dân Đại Chiêu quốc cũng gọi ta là thủ hộ thần, nhưng con có thể gọi ta là Vân lão”.

“Vân lão, ngài muốn gặp con?”.

Thế nào mà hôm qua nàng vừa nghĩ đến thủ hộ thú, hôm nay đã gặp được rồi nhỉ.

“Đúng vậy, ta có việc cần con giúp đỡ. Trước đó ta đã gặp hai vật nhỏ của con, ta cảm nhận được phong nguyên tố bám bên ngoài bọn chúng, nếu ta đoán không sai, con là người nắm giữ phong nguyên tố phải không?”.

“Đúng vậy. Người cần năng lực của con?”.

“Nói như thế nào nhỉ....”.

Vân Linh Quy là thủ hộ thần của Đại Chiêu, chủ nhân của nó chính là Hoàng đế khai quốc, Đại Chiêu là một nước lớn thuộc Tử Huyễn đại lục, nhưng lại nằm trên một nhánh thuỷ huyễn long mạch bị đứt gãy của lục địa. Cứ cách hai mươi năm, thuỷ huyễn long mạch sẽ thức tỉnh hút lấy toàn bộ thuỷ nguyên tố trong vòng bán kính 3000 dặm xung quanh để chữa trị nối lại long mạch, gây nên hạn hán trên phần lớn diện tích lãnh thổ của Đại Chiêu quốc và vài nước nhỏ phụ thuộc ở biên giới phía tây. Để quốc gia bình yên vượt qua thiên tai lớn, sau khi long mạch lại chìm vào ngủ sâu, Vân Linh Quy bắt buộc phải dùng linh lực của mình tụ tập thuỷ nguyên tố tạo mưa rải lại khắp lãnh thổ Đại Chiêu, nếu không sẽ gây hạn hán kéo dài, đất nước đại loạn.

“Nhưng một năm trước địch quốc trà trộn vào nước ta, làm giả độc thảo thành linh thảo hiến tế cho ta, ta vô tâm không chú ý đã trúng độc, dù có thể áp chế độc tố không gáy nguy hiểm cho ta, nhưng tới khi thuỷ long mạch thức tỉnh, linh lực của ta sẽ không đủ giải quyết tai nạn trên toàn lãnh thổ Đại Chiêu nữa, hạn hán kéo dài sẽ khiến lòng dân hoang mang, kéo theo đói khổ, phản loạn, địch quốc sẽ lợi dụng xâm phạm biên giới....”.

“Vậy ta có thể giúp gì cho ngài được chứ?”.

Tiểu Ngao chết tiệt, không phải là ngươi bà tám kể hết vốn liếng của chủ nhân ngươi ra đấy chứ hả. Khi Vân lão kể chuyện, nàng đã nghĩ đến lão quy này có lẽ nhìn trúng giải độc đan của mình đi.

“Ta cần khả năng điều khiển phong nguyên tố của ngươi, sau khi long mạch trầm mê, có thể giúp ta thổi tới những đám mây gần vùng trời đông hải bay vào nội địa, nếu không linh lực của ta sẽ không đủ tạo mưa cho toàn bộ lãnh thổ, huống chi chúng ta còn có hiệp ước phải trợ giúp các nước phụ thuộc cũng bị ảnh hưởng do thiên tai này”.

“Năng lực của ta không đủ để làm việc đó, mà chẳng lẽ cả Đại Chiêu quốc rộng lớn như vậy lại không tìm được người có thể làm việc này hay sao?”.

“Thế thì ngươi không hiểu rồi. Lãnh thổ Đại Chiêu toạ lạc sát biển, lại trải rộng dọc theo toàn bộ chính mạch và nhánh mạch của Thuỷ huyễn long mạch lớn nhất đại lục, khiến cho phần lớn những người có thể tu luyện sinh ra ở Đại Chiêu có huyễn linh nguyên tự nhiên đều thuộc hệ thuỷ, số ít thuộc mộc, thổ. Nhưng lại cực hiếm hoả, phong, lôi các hệ khác. Mà trình độ tu luyện của người mang thuỷ linh lực cao nhất tại Đại Chiêu quốc, dù có tốt đến mấy thì cũng phải tạo mưa từ việc điều khiển các thuỷ nguyên tố trong không khí, nhưng nếu thuỷ nguyên tố toàn toàn bị hút sạch thì làm thế nào. Linh lực tu luyện mấy chục năm thì có thể tạo được cơn mưa to bao nhiêu? Huống chi người có thể tu luyện cũng không có bao nhiêu. Ngươi phải biết, Tử Huyễn đại lục chỉ là một phần của một hạ vị diện cấp thấp, toàn bộ số người mang huyễn linh nguyên trên cả đại lục cũng không bằng một phần trăm vạn toàn dân đâu. Ngươi tưởng ai cũng như chủ tớ ba người các ngươi, huyễn linh lực như rau cải trắng ngoài chợ hay sao”.

“Nói như vậy là còn có các vị diện cao cấp hơn?”.

“Tất nhiên là có, tuy nhiên mấy người có thể vượt qua vách ngăn vị diện mà truyền tống tới vị diện cao cấp hơn chứ”.

“Không nói việc xa xôi đó nữa, tiểu nha đầu, còn mười lăm tháng nữa long mạch sẽ thức tỉnh, Đại Chiêu quốc sẽ lâm vào hạn hán kéo dài nếu ta không cấp cứu kịp thời, ngươi, thân là con dân Đại quốc ta, có sẵn sàng vì quốc gia phục vụ, trợ giúp ta đưa quốc gia vượt qua thiên tai sắp tới không?”.

“Ta? Nhưng ta còn rất nhỏ yếu đó”.

“Đương nhiên sẽ không để ngươi thiệt, thiên tài địa bảo giúp tăng lên lượng lớn linh lực sẽ cung cấp cho ngươi, mà ta cũng còn rất nhiều thứ quý giá khác tích cóp đã mấy ngàn năm cũng có thể cho ngươi, nếu ngươi muốn tiền tài địa vị, hoàng đế Đại Chiêu quốc cũng có thể cho ngươi, thế nào?”.

“Người có thể làm chủ sao?”.

“Ta đương nhiên có thể làm chủ, đương kim hoàng thượng còn phải kêu ta một tiếng lão tổ tông đây, ngoại trừ hoàng quyền, ngươi muốn gì đều có thể”.

“Vậy nếu ta có thể giải độc cho ngài thì sao, những hứa hẹn trước đó sẽ vẫn được thực hiện?”.

“Thực? Ngươi có biện pháp gì? Ngươi yên tâm, dù ta có giải được độc tố cũng không thể tu luyện cho linh lực tràn đầy trở lại như cũ được, ngươi vẫn cần trợ giúp ta, mang mây tới, hắn dám không đáp ứng ngươi, hừ, ta liền phế hắn cho con hắn lên ngôi”.”

“Ngài nói được phải làm được a. Ngoài hoàng quyền, thứ ta muốn hắn đều phải cho?”.

“Ồ, ta đảm bảo, ngày nào sinh mệnh của ta còn chưa tắt, hoàng tộc Đại Chiêu còn phải thực hiện hứa hẹn của mình”.

“Vậy.... Ngài còn sống được bao lâu nữa?”.

“Ngươi... Tiểu nha đầu này hỏi rất không khách khí a. Ngươi yên tâm, tuổi thọ Vân Linh Quy chúng ta rất dài, khi ta khế ước với khai quốc hoàng đế của Đại Chiêu quốc ta vẫn còn là một con ấu quy vừa mới phá vỏ không bao lâu, đã bị hắn lừa gạt ký khế ước rồi. Mới qua mấy ngàn năm, so với đồng tộc ta mới chỉ được tính là vừa trưởng thành, còn có thể bảo vệ hứa hẹn của các ngươi vài vạn năm, không còn lo lắng gì chứ”.

“Vậy được, ta tin ngài a, ta có một viên giải độc đan, ngài dùng xem có thể giải hết độc tố trong người ngài không”.

Vừa nói Khải Ca vừa lấy một viên giải độc đan từ trong không gian trữ vật trong hệ thống, đặt nó trong lòng bàn tay đưa về phía Linh Quy trong hồ. Viên đan dược màu nâu sẫm có những đan vân mà thâm lục nhẹ nhàng bay lên về phía Vân Linh Quy. Nó nghiêng đầu ngửi ngửi một chút, sao đó há miệng để đan dược bay vào cổ họng. Trên mặt nó không có biểu hiện gì, Khải ca đang lo lắng không biết đan dược có tác dụng hay không thì mặt nước bên dưới người nó bỗng dưng sủi bọt lăn tăn , sau đó giữa không trung bỗng dưng xuất hiện mấy chục thuỷ mâu, bắn mạnh về phía tứ chi vừa trồi lên mặt nước của nó, máu đen tanh hôi tràn ra từ miệng các vết thương, lại bị thuỷ tường ngăn cản không cho khuếch tán rộng ra xung quanh.

“Tiểu nha đầu, có tác dụng, nhưng chưa đủ, ngươi có còn nữa không?”.

“Chưa đủ sao, nhưng, nhưng mà ta còn cần để dành phòng thân a. Ta chỉ còn có một viên duy nhất nữa thôi”.

“Tiểu nha đầu, phải biết hy sinh vì đất nước một chút a. Ngươi có yêu cầu gì có thể nói với ta, ta sẽ trợ giúp ngươi hết sức”.

“Vậy được rồi, ngài nhất định không thể nuốt lời đâu đó”.

“Yên tâm, yên tâm, ta là ai chứ, sao có thể không giữ lời hứa, ngươi đúng là cứu tinh của Đại Chiêu quốc ta, có yêu cầu gì cứ nói, ta đều bắt tên tiểu tử Mặc Kì Vân kia đáp ứng ngươi”.

Vân Linh Quy nuốt viên giải độc đan thứ hai, máu đen chảy ra càng nhiều, cho đến khi biến trở lại mà đỏ, trong màu đỏ còn lấp lánh những tinh điểm màu lam. Miệng vết thương dần khép lại, Vân Linh Quy tạo màng nước ép toàn bộ máu độc vào một bong bóng nước, dần dần nén nó thành một quả cầu độc huyết ở thể rắn, vứt lên trên bờ. Nó đã giải hết toàn bộ độc, không biết từ đâu lấy ra một nhánh huyết linh chi to bằng cái mâm, nhai hai ba cái rồi nuốt ực. Lại đến vài củ huyết linh tham, thuỷ nguyên quả, cùng theo sau nuốt vào. Sau đó ném cho nàng một cái giới chỉ.

“Đó là trữ vật giới chỉ rò rỉ ra từ trung vị diện phía trên chúng ta, ngươi chỉ cần nhỏ máu của mình lên đó rồi để lại một điểm lạc ấn tinh thần là được, bên trong là một nửa gia tài của ta đó, đều cho ngươi, còn muốn hoàng đế hứa hẹn điều gì thì trở lại đây nói với ta là được. Bên trong ta để rất nhiều thứ có thể khiến linh lực của ngươi tăng lên, chăm chỉ dùng rồi nhớ tu luyện tốt để điều khiển thuần thục nó, mười lăn tháng sau ta vẫn cần sự trợ giúp của nha đầu ngươi đó”.

“Đa tạ Vân lão, tu luyện có gì không hiểu ta có thể quay lại đây hỏi thăm ngài không?”.

“Tất nhiên là được, những ba tháng tới đừng đến, ta cần ngủ say để bồi bổ lại máu huyết đã mất đi, nhớ trở về chăm chỉ tu luyện đó”.

Nàng cam đoan với Vân lão, sau đó cưỡi lên Tiểu Ngao, được Vân lão mở sương mù, quay lại đường cũ ra khỏi thung lũng. Phía ngoài thung lũng đầy sương này có một thảm hoa đủ màu thật lớn, nàng cưỡi Tiểu Ngao chạy băng qua, định tìm một chỗ kín đáo dừng lại kiểm tra vật phẩm trong giới chỉ, bỗng phía trước hiện ra một người.

Nam tử cưỡi bạch mã, thong thả dọc theo rìa thảm hoa đi về phía rừng sương mù, một thân tử y cao quý, phía trên áo thấp thoáng thấy được kim long thêu nổi bật trên nền vải cho nàng biết người này thân phận thuộc hoàng thất. Có lẽ là tới tìm Vân Linh Quy đi. Không biết vì sao ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung rồi gắn chặt không thể rời đi. Tiểu Ngao vẫn tung vó lao về phía trước, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, rồi ngoái lại nhìn hắn,ánh nhìn của nàng như cái gì đó hấp dẫn. Dù không lại gần nhưng không hiểu vì sao, trong đầu nàng lại hiện ra một đôi mắt sâu thẳm, đen tối như màn đêm, giam cầm lấy linh hồn người khác. Cho đến khi hình bóng hắn khuất sau núi rừng, nàng vẫn không thể thôi nghĩ về đôi mắt ấy.

Người ở lại bên kia cánh đồng hoa, đôi mắt cũng đang cố nắm bắt một bóng người thướt tha đang dần biến mất. Trong huyền mâu vẫn dừng lại một hình ảnh một tiểu cô nương trong trẻo, thanh khiết như sương sớm, một thân tố y tung bay, tóc dài suôn mềm lay động. Dưới thân cưỡi một con mãnh thú hình sư cao lớn, lông đỏ rực rỡ. Sự đối lập giữa mềm mại và hung dữ đó không hiểu sao lại cực hài hoà. Còn có ánh nhìn chăm chú của nàng, ánh mắt như khoá chặt lấy hắn, ánh nhìn khiến hắn quyến luyến, không nỡ quên lãng. Không hiểu sao hắn cảm giác trong thân thể ngây ngô đáng yêu ấy, sẽ là một linh hồn, một trái tim khiến hắn mê đắm.

Khi hình bóng nàng đã khuất xa, hắn mới chợt bừng tỉnh. Không biết nàng là ai? Hắn chợt cười khổ, không ngờ tới sẽ có lúc mình chỉ vì vì một bóng hình lướt qua mà ngơ ngẩn, chỉ vì một cái nhìn thoáng qua mà rung động cả trái tim, vì một cô gái không biết thân phận mà chìm đắm. Hắn bỗng có xúc động muốn bỏ qua nhiệm vụ khi đến đây, giục ngựa đuổi theo bắt nàng lại, giam cầm bên cạnh hắn cả đời.

Cả đời? Hắn tự làm mình khiếp sợ bởi suy nghĩ ấy, từ khi hắn đến với thế giới này, chưa từng ai có thể khiến hắn có suy nghĩ muốn độc chiếm, muốn sở hữu đến vậy. Hắn muốn loại bỏ suy nghĩ không chân thực này ra khỏi đầu óc, nhưng lại càng nhớ đến bóng dáng của nàng, ý tưởng muốn chiếm giữ lấy nàng càng bùng cháy, nàng chỉ có thể là của hắn, ánh mắt nàng chỉ có thể nhìn hắn, vòng tay nàng chỉ có thể ôm lấy hắn, trái tim nàng chỉ có thể chứa đựng hắn, cuộc đời nàng chỉ có thể gắn liền với hắn. Ích kỷ chiếm hữu như xích sắt bủa vây lấy hắn, càng siết chặt.

Bỗng tiếng ngựa hí vang khiến hắn như tỉnh lại từ trong ảo tưởng của bản thân. Hắn giật mình tỉnh mộng, nhớ tới nhiệm vụ trọng yếu đang mang trong mình, giật giật dây cương tiến về rừng sương mù phía trước, nàng từ hướng này chạy đi, có thể cũng từ trong đó đi ra, vậy lão tổ tông nhất định sẽ biết nàng phải không? Không được, lại nghĩ tới nàng rồi, nhiệm vụ quan trọng. Hắn dừng cương phía ngoài màn sương, lấy ra một lệnh bài chế tạo từ thuỷ vân ngọc tuỷ, phía trên khắc một cự quy, dưới cự quy điêu khắc một chữ Vân phong cách cổ xưa, truyền vào lệnh bài vào một tia thuỷ huyễn linh lực, lệnh bài liền bay lên bắn thẳng vào trong màn sương. Hắn chờ đợi, nhưng chỉ thấy ngọc bài bay trở lại, giọng lão tổ tông truyền âm bảo hắn ba tháng sau ngay trở lại rồi không còn gì nữa.

Chỉ như vậy? Biết thế! Biết thế hắn đã đuổi theo giữ bóng hình kia lại. Nàng là ai? Liệu hắn còn có cơ hội gặp lại nàng? Không, hắn, nhất định sẽ tìm được nàng.