Hôm nay được tan học sớm mà bố mẹ với lão Khoa cũng đều chưa về nên tôi không có chìa khoá vào nhà. Bình thường hay ỷ lại với cả cũng lười quen rồi nên hôm nay mới ra nông nỗi này đây. Tôi quăng cặp qua cổng rồi ngồi bệt xuống đất dựa vào cổng...ngủ. May mà trời hôm nay cũng râm không thì nắng há mồm. Đang liu thiu ngủ ngon lành thì tự dưng tôi bị một ngoại lực đẩy ra khỏi trạng thái cân bằng và hôn đất. Tiên sư cái thằng mất nết nào phá giấc ngủ của chị mày.

- Mất dạy! Chị mày đang ngủ, thằng nào đấy hả? - tôi lồm cồm bò dậy quát lớn.

- Con gái con đứa mà ngủ giữa đường giữa chợ thế hả? - đập vào mặt tôi là một tên con trai mặt tây tây đang cười nham nhở.

- Cổng nhà tôi thì tôi ngủ đấy! Làm sao? Cái loại con trai mà vô duyên vô dáng vô dạng vô hình!!

- Tôi vô hình mà cậu cũng nhìn thấy hả?

- Chị đây được trời ban khả năng thiên phú có khả năng nhìn xuyên thấu hiểu chưa?

- Chết! Nhìn xuyên qua được cả quần áo luôn hả?

- Chị em với nhau không cần phải ngại đâu.

- Có muốn kiểm tra không?

- Đã bảo chị mắt thần nhìn chỉ có chuẩn xác trở lên rồi mà.

- Tôi thấy mắt thần cậu đúng là có vấn đề rồi. Vẫn nên kiểm tra thì hơn. - nói rồi cậu ta giơ tay tháo thắt lưng.

- Cái thằng biến thái mất dạy! Cút ngay không bà đập cho bây giờ! - tôi quát lên rồi cũng quay lưng lại. Tôi nghe tiếng nó cười đắc thắng rồi bỏ đi.

Bố cái thằng bệnh hoạn biến thái, bố láo mất dạy!! Từ bé đến giờ chưa thấy thằng nào mặt dày tâm thần phân liệt như cái thằng này. Mà nó ở đâu chui ra không biết. Hôm nay là ngày gì mà lại gặp phải cái thằng dở người này vậy?

Từ chập tối đến giờ không hiểu sao mắt tôi nó cứ nháy liên tục. Giống y hệt cái vụ bánh thần thánh của con Hải Anh. Dự là mình sắp gặp điềm. Mãi không ngủ được, tôi ra ban công tưới cây. Chắc chẳng có con nào điên như tôi mà nửa đêm đi tưới cây, cây chết bố nó mất. Kệ đấy, chết thì chôn hề hề.

- Ê! Hà mã! - bỗng nghe thấy một chất giọng quen quen vang lên, tôi liền quay mặt sang ban công nhà bên cạnh. Ô cái thằng mất dạy lúc sáng kìa! Sao nó lại ở đây nhỉ?

- Ơ cái thằng biến thái kia! Gọi ai đấy hả? - tôi hếch mặt. Ở đây ngoài tôi ra còn ai nữa đâu. Nó dám gọi mình là hà mã á? Bố láo thật!

- Tôi gọi cậu đấy. Con gái con đứa ngủ ngày cày đêm chẳng khác gì hà mã cả.

Ơ cái thằng này trí tưởng tượng ngu si nhỉ? Bao nhiêu con vật đáng yêu như mèo này, gấu này, chó này à nhầm không có chó...mà nó lại bảo tôi giống hà mã à? Con đấy xấu như con lợn ý! Nó dám so sánh nhan sắc của mình với cái con xấu hoắc ấy à? Đúng là thằng mắt gắn ở mông mà!

- Đã ai nói cậu rất vô duyên chưa? - tôi cố kiềm chế cảm xúc không là tôi đã bay sang bên đấy đạp cho nó vài nhát rồi.

- Rồi. Tôi luôn tự hào về điều đó.

- Tôi chưa thấy ai mặt dày như cậu.

- Tất nhiên. Hàng độc mà.

Nói thật là tôi cũng đến bó tay với cái tên này luôn. Điên hết thuốc chữa. Bệnh này nặng lắm rồi, không mau đưa vào Thường Tín nhanh thì ra đường dễ cắn người lắm!

- Mà sao cậu ở đây? Trộm hả? Ah! Bin, Bin! Mày ngủ chết trương lên để cho trộm nó vào nhà ngang nhiên thế hả? - tôi hét lên.

- Cậu có thấy thằng trộm nào ngu đến mức vào nhà người ta xong đứng tán phét với hàng xóm không? - cậu ta nhăn mặt.

- Trộm á? Trộm đâu? - thằng Bin lật đật chạy ra.

- Nó đứng lù lù đây mà mày không thấy à? - tôi chống nạnh.

- Chị ơi! Mai phiên em trực nhật nên phải dậy sớm. Em không rảnh thức khuya đùa với chị đâu nhá! Đây là anh Jack, anh họ em, trộm đâu ra. - nó vươn vai ngáp rồi đi vào nhà.

- Thấy chưa hả hà mã? - cậu ta khoanh tay nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu "thấy chưa hả con ngu" nhìn muốn tát cho phát.

- Hà mã cái gì? Đồ điên, dở người. Tên quái gì mà Rách. Cái gì rách? Giẻ rách à??

Tôi ngúng ngẩy vào nhà đóng cửa cái rầm. Bực cả mình. Hà mã? Cái con mặt bò thân lợn đấy mà nó dám so sánh với mình? Được lắm! Sớm muộn ta sẽ cho nhà ngươi thấy được sự lợi hại của An Thy này. Ngươi sẽ phải hối hận vì dám đắc tội với ta ngày hôm nay.

——————————

- Hôm nay lớp ta sẽ có một bạn mới. - cô chủ nhiệm bước vào dõng dạc nói.

Đang tranh thủ ngủ nhưng tôi cũng cố banh mắt ngóc dậy xem mặt mũi thằng nào con nào hâm đơ gần cuối năm rồi còn chuyển trường.

- Mình là Jack Williams mới từ Mỹ về. Tên tiếng Việt của mình là Khánh Lâm. Rất vui khi được gặp mọi người.

Ôi cha! Cái thằng giẻ rách kia đây mà! Bày đặt "mình từ Mỹ về" có cần khoe thế không? Mà giỏi tiếng Anh thì vào chuyên Anh xừ nó đi! Sao vào lớp toán làm chi? Nhìn cái mặt nham nhở của nó là đã muốn đạp cho vài nhát rồi. Đã thế nó lại còn ngồi bàn ngay cạnh bàn mình chứ.

- Hehe, hà mã, có duyên ghê ta. - cậu ta quay sang cười cười.

- Giẻ rách, tôi quen cậu à? - tôi làm bộ mặt tỏ vẻ không quan tâm.

- Mày quen cái bạn đẹp trai kia hả Thy? Giới thiệu cho tao đi! - con Hải Anh kéo tay tôi thì thầm.

- Con điên! Thằng đấy mới ra tù đấy! Không phải từ Mỹ về đâu.

- Hả? Mà tội gì? - nó sửng sốt.

- Cướp, hiếp, giết. - tôi giả vờ tỏ vẻ nghiêm trọng.

- Thật á?... Mày dám lừa bố thế à? - nó đột nhiên sực tỉnh - Nó như thế mà vào được trường mình à?

- Hề hề, bố đùa tí. Ai bảo mày ngu.

- Mày quen nó à? Bố hỏi thật đấy, không đùa đâu.

- Chút chút.

- Thích thế! Bạn ý đẹp trai lai Mỹ... - con Hải Anh mắt ánh lên tia háo sắc.

- Nhìn kỹ giống Nhật, nhìn thật giống chó.

- Lần đầu tiên tao thấy mày làm kẻ thù với trai đẹp đấy!

- Thằng biến thái mất dạy đấy mà đẹp trai cái nỗi gì?

- Làm gì mà thù hằn kinh vậy?

- Mày không cần biết. Mày chỉ cần biết là tao cực kỳ, cực kỳ ghét nó hiểu chưa?

Đường đường một đấng nữ nhi hào kiệt mà lại để cho cái thằng dở hơi đấy chơi đểu. Để cho chúng nó biết chuyện đó thì thật là mất phong độ quá đi!

 

*********

Nào nào mọi người cho ta xin ý kiến về truyện với. Bình luận nhiều vào cho ta có động lực mau ra chap mới :p Mười like không bằng một lời bình.